Thiên La

Chương 37: Bị tập kích




Lâm Phong đi theo phía sao bạch y nữ tử, lần này Quỷ Lâm mở ra là kế hoạch của thánh cung cho nên có ở lại cũng chẳng thu hoạch được gì không bằng cứ đi theo nữ nhân này.

Tuy gương mặt của nàng bị một lớp bạch y che mất nhưng nhìn dáng người lồi lởm cũng đoán được đây là một mỹ nhân lạnh lùng, quan trọng hơn nàng còn là một linh giả tứ cấp.

- Chậc chậc… dáng người này còn tốt hơn cả Liễu mỹ nhân.

Trong lúc nhàn rỗi Lâm Phong mang nữ nhân trước mặt so sánh với Liễu Huân Vũ, công bằng mà nói thì bạch y nữ tử hơn Liễu mỹ nhân một chút chỉ là gương mặt không biết như thế nào.

- Gương mặt cũng ngon như dáng người thì lão tử lại phải xả thân vì thiên hạ.

Đúng lúc này giọng nói của lão đầu truyền đến cắt đứt ảo tưởng của hắn.

- Tiểu tử phía trước có đánh nhau, hình như là đám người đi chung với ngươi.

- Ở đâu ?

Bạch y nữ tử nhìn thiếu niên phía sau đột nhiên dừng lại, ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn.

- Có chuyện gì ?

- Phía trước có người đánh nhau, hình như là người của Ảnh Nguyệt.

Lâm Phong nhìn bộ dáng của nàng hình như là không nhận ra được phía trước có người, vẻ mặt đắt ý, đã đến lúc hắn thể hiện. Giọng nói của lão đầu vang lên.

- Tiểu tử không phải phía trước, bọn chúng ở bên phải của ngươi.

- Sao lão không nói sớm.

- Này thì thể hiện.

Lâm Phong nhanh trí bên phải quay, bây giờ thì đám người Ảnh Nguyệt đã ở phía trước của hắn, đúng là thiên tài mà.

Cách đó vài dặm có một đám người đang giao chiến, một bên là nhóm người của Ảnh Nguyệt đoàn có mười mấy tu sĩ, bên còn lại là một đám tạp nham do một lão đầu chỉ huy, nhân số ước tính lên đến vài chục.

Lúc này đám người của Ảnh Nguyệt đoàn đã bị bao vây, một vài người còn bị dính thương tích. Lão đầu mặt hắc bào mỉm cười đắt ý.

- Muốn sống thì giao ra quỷ linh chi, lão phu sẽ tha cho các ngươi một mạng.

- Bọn ta không có quỷ linh chi.

- Đừng nhiều lời, các ngươi có thứ đó hay không lão phu biết rõ.

Lão đầu giơ tay lên, một thanh niên xuất hiện bên cạnh lão, đám người Ảnh Nguyệt vừa nhìn thấy thanh niên này liền hiểu rõ mọi chuyện.

- Tần Vĩ, ngươi bán đứng bọn ta.

Tần Vĩ nhìn Liễu Huân Vũ, vẻ mặt kiêu ngạo.

- Huân Vũ nếu bây giờ nàng giao ra linh chi sao đó đi theo ta thì ta sẽ xin tiền bối tha cho bọn chúng.

- Vô sỉ.

Liễu Huân Vũ tức giận nhìn Tần Vĩ, nếu biết trước có ngày hôm nay thì lần trước nàng đã dùng một kiếm chém chết hắn.

Lâm Phong nấp một bên quan sát tình hình, lực lượng hai bên chênh lệch quá lớn, lão đầu bên phía đối thủ ít nhất cũng là linh giả tứ cấp trở lên.

Sao khi tính toán một lúc, Lâm Phong lấy ra mảnh hộ thần giáp cùng với thanh pháp binh tiểu đao mua được ở Thất Tinh thành, trước tiên là tập kích lão đầu sao đó sẽ dùng truyền tống trận đưa mọi người rời đi.

Hắn khẽ nói với nữ tử bên cạnh.

- Chút nữa ta sẽ tấn công lão đầu, cô nương chạy tới chỗ của Huân Vũ sao đó kích hoạt pháp binh rời đi, hiểu không ?

Lâm Phong đợi một lúc cũng không thấy nàng trả lời, hắn buồn bực xoay người lại thì thấy phía sao trống không.

- Chẳng lẽ đi rồi ?

- Tiểu tử đừng nhìn nữa, mau xuống nhanh đi nếu không nha đầu kia sẽ cướp công hết.

Lâm Phong quay lại thì thấy bạch y nữ tử đang lướt về phía lão đầu, trên tay cầm một thanh lam quang pháp trượng, nàng vừa giơ pháp trượng lên liền có vài tên bị đóng băng.

- Giết…

Lâm Phong xách đao xông lên, chân đạp bộ pháp tiến về phía trước, tốc độ nhanh đến mức mắt thường khó thấy. Đám người Ảnh Nguyệt nhìn thấy có người đến giúp, trong lòng dâng lên không ít hi vọng.

- Là Lâm huynh đệ.

Lý Thành Hổ hét lên, hắn chơi thân với Lâm Phong nhất cho dù đối phương có che mặt hì hắn cũng nhận ra.

-Cái định mệnh.

Lâm Phong vừa đá bay một tên thì nghe Hổ ca gọi tên liền chửi thầm, hắn che mặt là vì muốn thực hiện lý tưởng vĩ đại hành thiện không cầu báo, chứ hắn sợ gì lão đầu kia báo thù.

Lão đầu nhìn thấy một nữ tử từ đâu bay đến, vẻ mặt cảnh giác, khí tức của nữ nhân này còn mạnh hơn cả lão.

- Các hạ là người phương nào, sao lại xen vào chuyện của lão phu.

Nữ tử giơ lên pháp trượng, băng nhận chém thẳng về phía lão đầu, hàn khí tỏa ra tứ phía. Lão đầu vận linh lực chống đỡ, hai bên vừa va chạm hàn khí liền nổ tung đóng băng mấy tên đứng xung quanh lão.

- Thuật pháp thật lợi hại.

Hai tay lão đầu bị băng hóa mất đi cảm giác, lão vận linh lực phá băng sao đó lấy ra một tấm pháp chỉ kích hoạt.

- Lâm Phong mối thù này lão phu ghi nhớ.

- Đậu xanh, lão tử đã làm gì đâu ?

Lâm Phong tung cước đá bay một tên, lần này thì hay rồi còn chưa đánh đấm thì đã kết thù với một lão pháp sư.

Lão pháp sư vừa rời đi, thuộc hạ của lão cũng rút lui, một chiêu vừa rồi của bạch y nữ tử đã làm cho bọn chúng mất niềm tin vào chiến đấu. Ảnh Nguyệt đoàn lập tức đuổi theo, Lý Thành Hổ phóng thanh đại đao vào một tên đang bỏ chạy.

- Tần Vĩ đứng lại.

Tần Vĩ cảm giác nguy hiểm liền nhảy qua một bên, hắn vừa chạm đất thì hai chân lập tức bị đóng băng.

- Thật lợi hại.

Lâm Phong nhìn mà lạnh người, nữ nhân này không nói mà làm lỡ như trong lúc động phòng nàng đau quá mà hóa băng thì chẳng phải tuyệt đường con cháu sao ?

Đúng là một nữ nhân nguy hiểm, Lâm Phong bất chợt kéo dài khoảng cách với nàng. Lúc này đám người của hắc bào lão đầu đã rút hết chỉ còn lại Tần Vĩ cùng vài thi thể nằm trên đất.

Lý Thành Hổ rút thanh đại đao trên đất phóng thẳng tới chỗ Tần Vĩ chém xuống.

- Hổ ca tha mạng.

- Dừng tay.

Hai tiếng hét cùng vang lên, một là của Tần Vĩ còn lại là của Lưu Khôi.

- Thành Hổ tạm thời tha cho tên này, ta còn có chuyện muốn hỏi hắn.

Hổ ca thu lại đại đao, hai mắt trợn trừng.

- Tên phản bội này biết gì mà hỏi.

- Có thể hắn biết một ít thông tin của bọn người lúc nãy.

Lâm Phong tiến lại vỗ vai Hổ ca.

- Dù sao tên này cũng không chạy thoát được, bây giờ tìm một chỗ chữa thương quan trọng hơn.

- Đúng vậy.

Mọi người nhanh chóng rời đi, nơi này vừa xảy ra chiến đấu có khả năng kéo tới một đám tạp nham nếu nhân phẩm tốt gặp được đám Ma giáo thì toan.

Trên đường đi, Lâm Phong nhìn Tần Vĩ bị khiên như heo, hai chân vẫn còn đông đá nhịn không được mà thở dài.

- Làm người không nên keo kiệt a, thứ cần dùng thì phải dùng nếu không sẽ không có cơ hội.

Lý Thành Hổ đi bên cạnh nghe như đàn rải tay trâu, mờ mịt hỏi.

- Huynh đệ có cao kiến gì hử ?

- Chẳng phải Lưu đoàn trưởng phát cho mỗi người một tờ hành không pháp chỉ sao, lúc đó hắn kích hoạt pháp chỉ không chừng đã có thể trốn thoát, trong lúc nguy hiểm thì bảo mạng chính là quan trọng nhất a.

- Có chuyện này sao ?

Mọi người nghe Lâm Phong nói liền quay qua nhìn Lưu Khôi.

- Đoàn trưởng chuyện này là thế nào ?

- Sao bọn ta không có pháp chỉ.

- Cho dù Lâm huynh đệ cứu chúng ta vài lần cũng không thể thiên vị như vậy chứ…

Lưu Khôi đần mặt, hắn có biết gì đâu.

- Chuyện này… Lâm huynh đệ có phải đã hiểu lầm gì không ?

- Hiểu lầm ? không phải Liễu đạo hữu…

Lâm Phong nhìn qua Liễu Huân Vũ thấy nàng khẽ quay mặt đi, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn chợt vỗ đầu một cái.

- Đúng rồi, là ta nhớ lầm, tờ pháp chỉ đó là Lưu huynh dùng để trả ơn chuyện tam vĩ thanh ngưu.

- À, thì ra là vậy.

Lưu Khôi liếc nhìn Liễu Huân Vũ sao đó lại nhìn qua Lâm Phong, hai tên nam nhân cùng gật đầu hiểu ý, đúng là chỉ có đàn ông mới mang lại hạnh phúc cho nhau.

- Hắc hắc…

Liễu Huân Vũ nhìn thấy nụ cười mờ ám của hai tên bên cạnh, đôi gò mà ửng hồng, nàng trừng mắt nhìn bọn họ sao đó lại quay qua nói chuyện với bạch y nữ tử, chỉ là đối tượng của nàng chọn lại lạnh như khối băng, cả đường đi mở miệng ba lần mỗi lần một chữ, Lâm Phong thầm nghĩ không biết nàng có bà con với lão đầu hay không ?


Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc