Lý Tuệ Vân bên cạnh tiếp lời.
- Lần này đấu giá tổng cộng ba bình bổ thiên đan đều là thượng phẩm, người có thể luyện ra đan dược được Vạn Bảo các đấu giá chắc chắn đan thuật không thua gì đan sư bên trong thánh cung.
Phong Viêm gật đầu.
- Tên này không chỉ giỏi đan đạo mà mưu tính cũng rất tốt, là hạng ham tài tham danh, không phải là loại tốt lành gì.
Lâm Phong đang lơ lửng trên mây thì bị đạp xuống, cảm giác cay không tả nổi.
- Phong Viêm sư huynh quen với vị đan sư đó sao ?
- Không biết.
Phong Viêm lắc đầu, bộ dáng cao thâm.
- Nhưng ta đoán được.
Lãnh Phi Dao hừ nhẹ một tiếng.
- Chỉ giỏi nói khoác.
- Bổ hồn đan thất tung mấy vạn năm sao lại xuất hiện ngay lúc này, đó là vì tên kia muốn dùng buổi đấu giá hôm nay để truyền bá cho thiên hạ biết chỉ có hắn mới luyện chế thành công bổ hồn đan, từ đó tạo thành danh tiếng, mưu cầu danh lợi.
- Dù là như vậy thì hắn cũng dựa vào tài năng, đệ cảm thấy không có gì là xấu cả.
- Là một đan sư chân chính phải lấy truy cầu đan đạo làm một tiêu, sao có thể vì tiền tài mà bỏ qua chính đạo, sớm muộn cũng sẽ rơi vào ma đạo mà thôi.
- Tiểu tử đừng manh động.
Giọng của lão đầu đột nhiên truyền đến thức tỉnh Lâm Phong, lão mà không hiện nguyên hình thì ở đây sắp có án mạng.
- Yên tâm, ta còn nhịn được.
Nếu những lời này từ miệng của lão đầu thì không sao nhưng nó lại xuất phát từ một tên gian thương thì làm sao hắn có thể nhịn được, thù này nhất định phải báo.
Nữa giờ sao cả đám người Lâm Phong cuối cùng cũng tiến vào được Vạn Bảo các, phía trước đã không còn chật kín người nhưng vẫn có cảm giác bên trong so với bên ngoài còn nhiều người hơn.
- Phòng của chúng ta bên kia.
Phong Viêm nhìn thẻ phòng rồi chỉ về một hướng, Lâm Phong đi ngay phía sao, hai tên nam nhân đi trước mở đường, nữ tử đi phía sao vừa đi vừa nhìn cảnh vật xung quanh.
Lãnh Phi Dao đột nhiên hét lên.
- Lý sư tỷ trên kia có phải là Vương Lăng sư huynh không ?
Lý Tuệ Vân ngẩn đầu nhìn lên vừa đúng lúc thấy được một lão đầu dẫn theo một thanh niên tiến vào một trong những căn phòng cao nhất của Vạn Bảo các.
- Đúng vậy, vị trưởng lão đi cùng với Vương Lăng sư huynh là Đường trưởng lão.
Lâm Phong nhìn lão đầu vừa bước vào, người này chính là nhân vật đứng đầu Đan cung đại trưởng lão Đường Nghiêm, cũng là sư phụ chân truyền của Vương Lăng.
- Vương sư huynh oai thật, sự phụ mà đến đây không chừng chúng ta cũng được lên đó.
Sư phụ của nàng là nhị trưởng lão của Đan cung nhưng đúng lúc này lại bế quan, thật là chán chết đi được.
Buổi đấu giá được tổ chức bên trong thánh thành nên đệ tử thánh cung chiếm số lượng lớn là chuyện bình thường, vừa đi được một lúc thì lại gặp vài tên đệ tử hướng Lãnh Hàn Băng, Lý Tuệ Vân hành lễ.
Lâm Phong đi gần Lãnh Phi Dao to nhỏ với nàng.
- Xem ra Hàn Băng sư tỷ nổi danh không thua gì Tuệ Vân sư tỷ.
- Tất nhiên, bên trong đệ tử thánh cung ngoại trừ yêu nữ và thánh tử thì tỷ tỷ của ta không ngán ai.
Lãnh Phi Dao vừa nói xong thì cảm giác sao lưng lạnh toát, nàng vội lấy tay che miệng, đôi mắt to tròn ngây thơ đáng thương nhìn tỷ tỷ.
Lãnh Hàn Băng vẫn một bộ dáng lạnh lùng kiêu ngạo từng bước đi về phía trước hoàn toàn không để ý đến vẻ ủy khuất của tiểu muội.
Nhìn thấy tỷ tỷ đi qua, Lãnh Phi Dao liền trừng mắt nhìn Lâm Phong.
- Đều tại ngươi.
Nàng nói xong liền đuổi theo tỷ tỷ tìm cách làm hòa, Lâm Phong đần mặt đi phía sao, hi vọng hôm nay hắn không để quên nhân phẩm ở nhà.
Phòng đã đặt là phòng khách quý, bên trong đủ chỗ cho 10 người cùng xem, không gian rộng rãi thoáng mát, linh tửu linh quả có đầy đủ, bên ngoài luôn có người túc trực sẵn sàng phục vụ 24/24.
- Thứ này làm bằng kim khoáng thật sao ?
Lâm Phong nhìn cái ghế hắn đang ngồi, theo lời của lão đầu thì cái ghế này có cùng chất liệu với huyền đỉnh của hắn đang dùng.
Sao khi mò được một lúc Lâm Phong lại cảm thấy nhàm chán, tuy căn phòng có năm người nhưng không một ai để ý đến hắn, Lãnh Hàn Băng nhắm mắt dưỡng thần, Phi Dao cùng với sư tỷ của nàng đang bàn luận về vật phẩm, tên gian thương bên cạnh thì đang thưởng trà nhưng hồn phách đã sớm bay tới bên cạnh Tuệ Vân sư tỷ.
- Huân Vũ ở đây thì tốt biết mấy, hài…
- Tiểu tử ngươi thở dài cái gì, chẳng phải còn có lão phu sao.
Giọng của lão đầu lại truyền đến, nhưng ngoài vấn đề linh thạch và tu luyện thì hắn và lão đầu không có tiếng nói chung.
- Tiền bối có cao kiến gì chăng ?
- Có một tin xấu và một đống tin tốt, tiểu tử ngươi muốn nghe tin nào trước.
- Tất nhiên là tin tốt.
Lão đầu chậm rãi nói.
- Lão phu vừa tìm được mảnh hộ thần giáp.
- Thật sao ?
Lâm Phong giật mình bật dậy vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, Phong Viêm đang thưởng trà bị hắn làm cho giật mình, tam nữ cũng liếc nhìn.
- Tiểu Phong tử có chuyện gì sao ?
- À… đệ vừa ngộ ra được vài thứ trong đan thư nên không kiềm chế được.
- Bây giờ mà ngươi vẫn tu luyện, khâm phục.
Trong phòng lại trở về như lúc đầu, Lâm Phong thầm nói với lão đầu.
- Mảnh hộ thần giáp đang ở đâu ?
- Chính là vật đấu giá thứ 63.
- Thứ 63, chẳng phải là vòng trong sao?
Bắt đầu từ vật phẩm thứ 50 trở về sao thì giá khởi điểm sẽ không thấp hơn 5000 khối trung phẩm linh thạch, với gia tài bây giờ của hắn hoàn toàn không có cơ hội tham gia.
- Lão đầu có phải lão nhìn nhầm không, lúc nãy ta nhìn thấy hoa văn trên vật đó không giống với mảnh hộ thần giáp.
- Của ngươi là địa văn còn thứ kia là thiên văn.
- Như vậy mảnh hộ thần giáp kia có giá trị hơn mảnh của ta sao?
- Không hẳn như vậy.
Hộ thần giáp được tạo thành từ thiên địa thần văn, địa văn hộ thể, thiên văn hộ hồn, mỗi thứ đều có công dụng riêng.
- Không đúng, cùng là mảnh của hộ thần giáp sao một tên đáng giá mấy vạn trung phẩm linh thạch, tên còn lại chỉ có mấy vạn hạ phẩm linh thạch?
Lâm Phong còn nhớ lần trước hắn chỉ dùng có vạn hạ phẩm linh thạch là có được mảnh hộ thần giáp rồi, chẳng lẽ Vạn Bảo các phẩm định sai sao?
- Có thể là do hồn văn, thứ liên quan đến linh hồn bao giờ cũng có giá trị.
- Thì ra là vậy.
Nhưng điều đó không quan trọng, vấn đề bây giờ chính là linh thạch.
- Bây giờ phải đào linh thạch ở đâu đây?
- Nhìn trước thẳng.
Đối diện Lâm Phong là băng nữ, nàng vẫn nhắm mắt dưỡng thần, nhìn bộ dáng cách người ngàn dặm của nàng thì khả năng thành công là rất thấp.
- Nàng chịu giúp ta sao?
- Tin tốt kế tiếp, từ khi vào phòng lão phu cảm giác nha đầu kia luôn để ý đến tiểu tử ngươi.
- Chẳng lẽ băng nữ còn ghi hận chuyện lần trước.
- Cũng có thể nha đầu đó đã kết tiểu tử ngươi.
Lâm Phong liếc nhìn băng nữ, lời của lão đầu không phải là không có khả năng, với vẻ ngoài tiêu soái, khí thế quân tử cùng với cơ thể hoàn mỹ này thì nữ tử nào nhìn mà không mê.
Nghĩ đến đây vẻ mặt Lâm Phong xuất hiện nụ cười dâm đãng, ánh mắt mờ ám nhìn băng nữ đối diện.
Lãnh Hàn Băng cảm giác nguy hiểm cận kề, đôi mắt hé mở, hàn khí bức người như thủy triều cuốn tới Lâm Phong, nhiệt độ căn phòng đột ngột giảm xuống.
- Sao lại lạnh như vậy?
Phong Viêm lạnh rung người, tu sĩ như hắn dù là đi trên băng cũng không có cảm giác lạnh như thế này.
Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc