Thiên La Đại Lục

Chương 100: Thánh tử phủ



Ba ngày sau, thánh tử vừa trở về liền mở đại tiệc bên trong thánh cung, tất cả những người được mời đều có mặt đầy đủ ngay cả Lâm Phong cũng được mời đến nhưng không phải là thánh tử mời mà là bị băng nữ gọi đi.

Lúc đầu Lâm Phong không muốn đi dù sao thì cũng đâu ai mời hắn, cuối cùng bị Lãnh Phi Dao xong vào kéo đi, trên đường đi còn liên tục bị giáo huấn.

- Đệ có biết bao nhiêu người muốn dự tiệc mà không được không, ở đó mà làm giá.

- Dù sao cũng không có ai mời đệ, hơn nữa chỗ đó đệ cũng đâu có quen ai, đến đó nhất định sẽ rất nhàm chán.

- Không phải còn có ta và tỷ tỷ sao, ngay cả Tuệ Vân sư tỷ cũng đến đó, đệ không cần lo.

- Như vậy mới đáng lo.

Lâm Phong dùng ánh mắt bất cần nhìn sư tỷ.

- Tỷ thử nghĩ xem một mình đệ đứng bên cạnh tam đại mỹ nữ sẽ như thế nào ?

- Chắc là rất khó nhìn.

Lãnh Phi Dao suy nghĩ một chút rồi trả lời.

- Giống như một con khỉ đứng cạnh ba con phượng hoàng.

- Ặc…

Lãnh Hàn Băng đi phía trước luôn để ý đến hai tên phía sao, đôi môi khẽ cong lên, tiểu muội của nàng dù có suy nghĩ bao lâu thì khi nói ra cũng giống như chưa từng suy nghĩ.

Trong lòng Lâm Phong tràn đầy cảm giác bất lực, hắn chỉ muốn thốt lên không sợ kẻ địch mạnh chỉ sợ đồng đội không biết hợp tác.

- Hai vị sư tỷ thì không sao nhưng Tuệ Vân sư tỷ là đệ nhất mỹ nhân Đan cung, đứng gần tỷ ấy nhất định sẽ trở thành công địch của một nữa Đan cung.

- Không nghiêm trọng vậy chứ ?

- Nếu không có yêu nữ kia thì sau đêm nay đệ sẽ trở thành kẻ thù của một nữa thánh cung.

Nghĩ đến đây Lâm Phong lại thầm cảm tạ yêu nữ, nhờ có nàng mà đám thanh niên dư thừa tinh lực kia không đánh chủ ý lên người hai đóa hoa Lãnh gia, giúp hắn đỡ khổ.

Phủ thánh tử nằm trên một ngọn tiểu sơn ngay bên trong thánh cung, ngoài trưởng lão ra thì chỉ có hai người có thể độc bá sơn phong là thánh nữ và thánh tử.

Tuy là tiểu sơn nhưng diện tích so với chỗ của chân truyền đệ tử lớn hơn không biết bao nhiêu lần, bên dưới chân núi có một cái đại môn, trên đại môn ghi rõ ba chữ - Không biết chỗ của yêu nữ kia có rộng lớn như thế này không ?

Mỗi lần đến gặp yêu nữ đều là bị huyết y nhân mang đi, hắn còn chưa kịp ngắm cảnh thì đã bị ném tới chỗ của nàng.

Bên ngoài đại môn có hai thanh niên đứng thu thư mời, đệ tử thánh cung muốn vào bên trong phải đi qua nơi này, từ chân núi lên đỉnh núi chỉ có thể đi bộ không thể phi hành cũng không thể cưỡi yêu thú, ngồi chiến xa…

Lãnh Phi Dao vừa đi vừa ngó xung quanh, đột nhiên nàng hét lên.

- Tuệ Vân sư tỷ... ở bên này... muội ở bên này.

Lý Tuệ Vân từ xa đi đến, phía sau nàng còn có một nữ tử nhìn qua ngang tuổi với Phi Dao.

- Như Nguyệt cũng đến sao ?

- Tham kiến hai vị sư tỷ.

Lý Như Nguyệt hướng hai tỷ muội Lãnh gia hành lễ, ánh mắt dừng lại trên người Lâm Phong.

Tuệ Vân hiểu ý liền giới thiệu.

- Đệ ấy là Lâm Phong, quỷ linh đan lần trước là tỷ lấy được từ chỗ sư đệ.

- Như Nguyệt đa tạ Lâm sư huynh.

Lâm Phong mỉm cười, bộ dáng chính khí.

- Không có gì, cùng là đồng môn nên tương trợ lẫn nhau.

- Đúng vậy, đã là đồng môn thì phải biết giúp nhau, Lâm sư đệ nói không sai.

Lãnh Phi Dao và Lâm Phong nghe được giọng nói này không cần nhìn cũng biết là ai.

- Không biết ai lại mang tên gian thương này vào đây ?

Phi Dao buồn bực nói thầm, thư mời chỉ được phát cho chân chuyền đệ tử, nội môn đệ tử chắc chắn không thể tự tiến vào, ngay cả thiên tài nội ẩn như Lâm Phong cũng phải nhờ đển tỷ muội Lãnh gia mới có thể tiến vào.

Phong Viêm đi tới vỗ vai Lâm Phong, nhỏ giọng nói.

- Lâm sư đệ chuyện lần trước đệ làm rất tốt, ân tình của đệ huynh sẽ không quên.

- Những chuyện nhỏ đó sư huynh không cần để trong lòng.

- Huynh có vài thứ tốt cho đệ, ngày mai nhớ tới chỗ của huynh lấy.

- Vậy tiểu đệ xin đa tạ.

Nhờ có chuyện tìm linh dược mà Phong Viêm được Tuệ Vân mời đến Thực Vi Hiên ăn uống thỏa thích, mối quan hệ của hai người từ đó được kéo gần thêm một chút.

Vừa đi được một lúc thì Lâm Phong lại nhìn thấy người quen, tuy chưa từng nói chuyện nhưng đã gặp vài lần.

- Không phải Vương Lăng sư huynh đang bế quan sao ?

- Ta nghe nói hôm qua sư huynh vừa xuất quan.

Lãnh Phi Dao vừa dứt lời thì nhìn thấy Tuệ Vân đã đi đến chỗ của Vương Lăng, vẻ mặt Phong Viêm bên cạnh trở nên xám xịt.

Lâm Phong đột nhiên hét lên, cánh tay chỉ tòa cung điện to lớn phía trước.

- Đó là phủ thánh tử sao, đúng là quá hoành tráng, chúng ta mau qua đó xem đi.

- Đệ la hét cái gì, đâu phải chưa từng thấy tòa nhà to như vậy.

Lãnh Phi Dao bỉu môi, tiểu sư đệ này đúng là quá lac hậu, không biết kiềm chế cảm xúc, xem ra cần phải được nàng giáo huấn thì mới nên người.

Lâm Phong cười ha hả cho qua, nếu hắn mà không hét lên không chừng ở đây sẽ xảy ra án mạng.

Nhìn bề ngoài phủ thánh tử tuy to lớn nhưng không lộng lẫy xa hoa, ngược lại mang một cảm giác tang thương cổ kính, vừa bước đến gần đã ngửi được hương thơm thanh mát của linh thụ, thân thể như được thanh tẩy, linh hồn thanh tịnh.

- Là hồn thụ sao ?

Lão đầu cảm thán.

- Đám tiểu bối bây giờ đúng là biết hưởng thụ, ngay cả linh dược quý hiếm như hồn thụ cũng mang đi xây đại môn.

Lâm Phong nhìn cánh cổng đen thui cao vài trượng trước mặt, thứ này mang đến Vạn Bảo các không chừng có thể đem đi làm vật phẩm đấu giá. Hắn âm thàm ghi nhớ cái đại môn này, lỡ như thánh cung có bị yêu thú càn quét thì hắn sẽ tới đây nhặt đống hồn thụ này về xây nhà.

Phía trước đại môn, thiên tài như mây, hoa phục rực rỡ, phía sao đại môn, đèn hoa lấp lánh, đêm ngày như một, đúng là nơi quần long hội tụ, nhân gian hiếm thấy.

Lãnh Phi Dao đi bên cạnh Lâm Phong nhỏ giọng căn dặn.

- Ở nơi này không được ăn nói lung tung, chút nữa ta sẽ giới thiệu đệ với các vị sư huynh sư tỷ, sao này gặp khó khăn thì có thể nhờ họ giúp đỡ.

- Đa tạ ý tốt của sư tỷ.

Trong người Lâm Phong dâng lên cảm giác ấm áp, hình như đã lâu rồi không ai quan tâm đến hắn.

Lão đầu như hiểu được tâm tư của hắn lên giọng trấn an.

- Không phải còn có lão phu sao ?

- Lão có phải là người đâu, thứ ta cần là tình thương của đồng loại, thứ tình cảm thiên liêng đó khí linh như lão sao có thể hiểu được.

- Tình cảm thì lão phu không có nhưng thuật pháp, công pháp, pháp văn, trận văn… những thứ không có nhân tính này lão phu có rất nhiều, tiếc là tiểu tử ngươi không cần.

Lâm Phong thừa biết lão đầu đang thả thính chỉ là thính của lão đã đạt đến trình độ thượng thừa, một tên vừa bước vào tứ cấp hậu kỳ như hắn sao có thể kháng cự.

- Tiền bối có thể thương lượng một chút không ?

- Chuyện gì ?

- Tiểu bối tình nguyện lấy nhân tính của mình để đổi lấy những thứ vô nhân tính của tiền bối.

Lão đầu im lặng một lúc rồi thở dài.

- Trong số những người được cổ nhẫn lựa chọn thì da mặt của tiểu tử ngươi thuộc loại dày nhất.

- Hè hè… liêm sĩ gì tầm này.