Thiên La Đại Lục

Chương 107: Đặt cược 1



Tỷ lệ đặt cược của Phong Viêm là 5 ăn 1 thuộc vào top có khả năng cao nhất tiến vào vòng trong, sở dĩ có sự chênh lệch này là vì gian thương từng khiêu chiến với Vương Lăng.

Lý Tuệ Vân, Lãnh Phi Dao không có tên trên bàn cược vì từ trước đến giờ đệ tử chân truyền của Đan cung không tham gia vòng sơ loại.

- Tiểu Phong tử có nắm chắc tiến vào vòng trong không ?

Lãnh Phi Dao cầm gần vạn trung phẩm linh thạch vừa lấy được ở chỗ Lâm Phong trong tay, đôi mắt to tròn nhìn tên sư đệ, số linh thạch này không phải dễ kiếm.

- Yên tâm, nếu thua đệ sẽ trả lại toàn bộ linh thạch cho sư tỷ.

- Hi hi… ta tin đệ nhất định sẽ làm được.

- Ta cũng tin huynh đệ của ta sẽ làm được.

Phong Viêm nói xong thì ném một cái túi trữ vật vào vị trí của Lâm Phong, không ai biết bên trong đựng bao nhiêu, Lãnh Hàn Băng cũng ném một cái túi trữ vật vào, tỷ muội Lý gia chỉ đi chung góp vui không có ý định tham gia cá cược.

Sao khi đặt cược xong mỗi người sẽ nhận được một cái thẻ bài, người đến nhận thưởng chỉ cần mang theo thẻ bài là được, tuyệt đối không được làm mất.

Lãnh Phi Dao nhìn tất cả đã nhận đủ thẻ bài liền cất giọng.

- Mọi người có muốn đến Thực Vi Hiên không, hôm nay Phi Dao bao hết.

Lý Tuệ Vân mỉm cười nhìn sư muội.

- Chưa thi đấu mà muội đã tự tin thắng cược rồi sao ?

- Không phải, tiểu Phong tử vừa giúp muội bán được vài bình đan dược nên tâm tình của muội rất tốt muốn mời mọi người dùng mỹ thực.

- Ta chỉ sợ mấy bình đan dược của muội không đủ để tiến vào Thực Vi Hiên, lúc đó lại phải mượn linh thạch của Hàn Băng.

Lãnh Phi Dao nghe sư tỷ trêu chọc liền bỉu môi.

- Tỷ có biết muội kiếm được bao nhiêu không ?

- Mấy bình huyền dược của muội thì có thể kiếm được bao nhiêu.

Phong Viêm xen vào.

- Nếu là ta thì có thể bán được 1000 khối trung phẩm linh thạch.

- Hi hi… ta nghĩ ngươi nên bái tiểu Phong tử làm sư phụ, nhờ sư đệ chỉ giáo cho vài chiêu.

- Chẳng lẽ còn cao hơn sao ?

Phi Dao ném cho tên gian thương ánh mắt kinh bỉ.

- Đâu chỉ cao hơn, phải nói là cao hơn gấp 10 lần.

- Nhiều dữ vậy sao ?

Lãnh Hàn Băng đứng bên cạnh nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn lưu manh, không ngờ tên này lại há miệng to như vậy, phải biết người bị lừa chính là phụ mẫu của nàng.

Phong Viêm dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Lâm Phong.

- Lâm sư đệ có chắc thứ đệ bán là huyền đan không, không chừng đó là địa đan.

- Là huyền đan do Phi Dao sư tỷ luyện chế.

- Đệ bán cho tên ngốc nào vậy, có thể chỉ ta được không ?

Lâm Phong còn chưa kịp phản ứng đã không thấy Phong Viêm ở đâu.

- ẦM…

Thanh âm chấn động từ vách đá gần đó truyền đến, một thanh niên lủi thủi từ bên trong bước ra, vẻ mặt xanh mét.

- Đáng đời.

Phi Dao dùng ánh mắt sùng bái nhìn tỷ tỷ, tốc độ của Hàn Băng nhanh khủng khiếp ngay cả Tuệ Vân bên cạnh có cùng cấp độ cũng không nhìn rõ động tác của nàng, ánh mắt Lý Như Nguyệt chỉ còn lại hình bóng lạnh lùng kia giữa thiên địa rộng lớn.

- Đi thôi chúng ta mau tới Thực Vi Hiên.

Lý Tuệ Vân nhẹ lắc đầu.

- Tỷ còn có chuyện cần giải quyết, mọi người đi chơi vui vẻ.

- Không sao, khi nào thắng cược muội lại mời tỷ đi ăn.

Sao khi tỷ muội Lý gia rời đi, đám người còn lại vẫn tiếp tục hướng Thực Vi Hiên rời đi, Phong Viêm đi phía sao thầm giơ ngón cái với Lâm Phong, lúc bị băng nữ đánh thì hắn gần như đã hiểu ra mọi chuyện.

Thực Vi Hiên là tửu điếm lớn nhất Cửu Huyền thành, nơi này dùng yêu thú và linh dược để chế biến thức ăn nên giá cả cao kinh người, không có một ngàn trung phẩm linh thạch trong người thì không thể bước qua đại môn.

Lãnh Phi Dao đặt một bàn lớn 4 chỗ trên lầu một, nhìn từng món ăn được mang lên mà hai mắt tỏa sáng lấp lánh.

- Đúng là một nơi tốt để đốt linh thạch.

Lâm Phong vừa nốc một chén linh tửu cảm giác linh lực bên trong cơ thể lại tăng thêm một chút, loại linh tửu này là dùng linh dược bào chế có tác dụng không khác gì huyền đan.

Trên thực tế thì thịt của yêu thú và linh dược đều có chứa thiên địa linh khí nhưng phải qua chế biến mới có thể sử dụng, giống như linh dược phải luyện thành linh đan thì thịt yêu thú cũng phải chế biến thành yêu thiện.

Linh khí bên trong thịt của yêu thú đôi khi còn chất lượng hơn linh thạch nhưng không có tu sĩ nào đi dùng thịt yêu thú để thay thế linh thạch vì không ai muốn bản thân sẽ trở thành một đầu yêu thú dùng dạ dày để tu luyện.

Lâm Phong nhìn gian thương bên cạnh ăn uống như thục nữ liền hỏi thăm.

- Phong Viêm sư huynh không sao đấy chứ ?

Lúc nãy Phong Viêm trúng một đòn của băng nữ, tốc độ quá nhanh nên không ai biết gian thương có bị thương hay không.

Lãnh Phi Dao bỉu môi.

- Không có Tuệ Vân sư tỷ ở đây tất nhiên người nào đó ăn không vô rồi, đỡ tốn.

- Tình yêu đến như phép màu nào ai đoán ra được đâu, nhất định sẽ có một ngày sư tỷ hiểu được tâm ý của huynh.

Phong Viêm cười khổ, hắn ăn không vô không phải vì Tuệ Vân mà là vì một đòn lúc nãy của Lãnh Hàn Băng đến giờ còn thốn, hàn khí trong cơ thể vẫn chưa giải hết.

- Ngày đó sẽ không bao giờ đến đâu.

Phi Dao lại đâm cho gian thương thêm một đao, nàng còn ghi hận chuyện tên này mắng phụ mẫu.

- Nếu ta là sư tỷ thì ta cũng sẽ chọn Vương Lăng sư huynh.

Lâm Phong nhíu mày.

- Ta thấy Phong Viêm sư huynh cũng không tệ, so với Vương Lăng sư huynh thì đan thuật chỉ kém một chút, sắc dốc kém một chút, gia thế cũng thua một chút thôi.

- Vậy hắn hơn Vương Lăng sư huynh ở chỗ nào.

- Chuyện này… tạm thời đệ vẫn chưa nghĩ ra.

- Khục khục…

Phong Viêm nhìn chầm chầm hai tên trước mặt, bây giờ hắn chỉ muốn mang hai tên này xuống bếp cho lên đĩa, đúng là kinh người quá đáng, trong lúc hắn tìm cách chữa lành vết thương lòng thì giọng nói của tên sư đệ truyền đến.

- Nhưng đệ cảm thấy Phong sư huynh không phải đã hết cơ hội.

Phong Viêm nghe nói liền thay đổi sắc mặt, tên sư đệ này của hắn không phải loại tầm thường biết đâu có chủ ý hay nào đó.

- Lâm sư đệ có cao kiến gì không ?

- Cổ nhân có câu, nữ nhân muốn hạnh phúc thì phải lấy nam nhân yêu nàng hơn là nam nhân nàng yêu, về mặt tình cảm đệ nghĩ Phong sư huynh sẽ chiếm được ưu thế.

- Sao đó thì sao ?

Lâm Phong ngẩn mặt nhìn lên, bộ dáng cao thâm có bảy phần giống lão đầu.

- Thánh cung đại hội lần này chính là cơ hội tốt dành cho sư huynh, nếu tận dụng thành công thì không chỉ Tuệ Vân sư tỷ mà tương lai của sư huynh sẽ thuận buồm xuôi gió.

Lãnh Phi Dao nhìn thấy bộ dáng của sư đệ không hiểu sao lại thấy ngứa tay.

- Tiểu Phong tử có ý kiến gì thì nói mau, đừng câu chương nữa.

Lâm Phong nháy mắt với tiểu sư tỷ, hai người hợp tác đã lâu liền hiểu ý, Phi Dao lập tức thay đổi thái độ.

- Tiểu Phong tử thời gian không còn sớm nên trở về chuẩn bị cho trận đấu ngày mai.

- Đã trễ rồi sao ?

Phong Viêm nhìn Lâm Phong chuẩn bị bỏ đi liền kéo hắn lại.

- Sư đệ thiên phú hơn người nhất định có thể tiến vào top 100, ở lại một chút cũng không sao.

- Cổ nhân có câu, thất bại trong khâu chuẩn bị thì nên chuẩn bị cho sự thất bại, cẩn thận không bao giờ là thừa, hơn nữa đệ cùng sư tỷ còn phải đến Vạn Bảo các mua mấy gốc linh dược.

- Đệ yên tâm, chuyện linh dược để sư huynh lo.