Thiên La Đại Lục

Chương 127: Đấu cờ



Bên trong thánh khố có ấn ký của trưởng lão không thể dùng thần thức để thăm dò chỉ có thể xem vào vận khí, lão đầu là khí linh có thể tự do bay lượng ở nơi này, tốc độ tìm kiếm chắc chắn nhanh hơn hắn.

Lâm Phong nhìn khối ngân thạch trước mặt, thứ này bề ngoài bình thường nhưng có giá 200 vạn điểm cống hiến, hắn mở hộp ngọc thu lấy rồi rời đi.

- Tiểu tử chờ đã.

- Có thứ tốt nữa sao ?

- Đợi lão phu kiểm tra một chút.

Thứ lọt vào mắt của lão đầu chắc chắn là bảo vật, không phải thần vật thì cũng là kỳ vật. Một lúc sao giọng nói của lão đầu truyền đến.

- Tiểu tử bên trái của ngươi có một khối hắc cốt, lão phu đoán không lầm thì thứ này là yêu cốt của một con hắc long.

Lâm Phong nhìn theo hướng lão đầu chỉ, ở đó đúng là có một khối hình trụ màu đen nhìn như khúc than vậy.

- Thứ này thật sự là long cốt sao ?

- Lúc trước lão phu từng gặp qua long cốt, cốt văn của long tộc lão phu vẫn còn nhớ rõ.

Lão đầu nói như chém đinh chặt sắt, vô cùng tự tin.

- Lúc trước là khi nào ?

- Chắc là 50 vạn năm gì đó.

- Vậy chắc là không lầm đâu.

Bên dưới khối hắc cốt có ghi rõ 300 vạn điểm cống hiến dù không phải là long cốt thì cũng là một khối cốt có giá trị.

Lâm Phong vừa mở hộp ngọc ra thì cảm giác không đúng.

- Lão đầu cho dù thứ này là long cốt thì ta lấy để làm gì ?

- Gặm.

- Hử ?

- Yên tâm, thật sự là long cốt thì tiểu tử ngươi lời to rồi.

Tuy lão đầu không nói ra nhưng hắn đoán chắc có bảy phần liên quan đến thực cốt pháp văn.

Sao khi thu long cốt, Lâm Phong chỉ được chọn thêm một vật phẩm, hắn nhìn mấy thanh binh khí trước mặt chợt nhớ ra bản thân còn thiếu một món binh khí, bây giờ hắn đã sắp tiến vào linh giả ngũ cấp, lưu tinh đao đã không còn thích hợp.

- Lão đầu giúp ta tìm xem bên trong có binh khí nào tốt không ?

- Địa cấp có mấy trăm, thiên cấp có vài kiện.

- Có thanh đao nào không ?

- Đao có vài thanh địa cấp nhưng đều là loại bình thường, tiểu tử ngươi không cần để ý.

Binh khí bình thường là loại vô hệ giống như lưu tinh đao, có một số loại binh khí luyện chế từ dị thạch mang theo thuộc tính ngũ hành, hiếm hơn nữa là dị thuộc tính như phong, lôi, quang, ám…

- Thánh khố lớn như vậy cả một thanh đao tốt cũng không có sao, chẳng lẽ nhân phẩm của lão tử lại tệ như vậy ?

- Thứ hiếm không nhiều thứ nhiều không hiếm, tiểu tử ngươi nghĩ mấy lão kia sẽ để thứ tốt vào đây sao ?

Lâm Phong nghe lão đầu nói liền tỉnh ngộ, thứ tốt nhất tất nhiên phải để bản thân dùng, không dùng được thì tặng cho đệ tử, số còn lại thì ném vào thánh khố, tính ra những thứ nơi này đều là hàng loại 3.

Sao khi rời khỏi Khí khu Lâm Phong đi vào Đan khu, hắn và lão đầu lượn vài vòng cuối cùng lấy một gốc lam dược rồi rời đi.

Khi Lâm Phong tới chỗ chấp sự chỉ thấy Vương Lăng, Ngạo Minh đã ở đó, lão chấp sự không biết đã đi đâu. Một lúc sao lão chấp sự trở vào thì nhìn thấy bốn tên đệ tử đang nhàm chán đứng đợi lão.

- Các ngươi chọn kiểu gì mà nhanh vậy, vẫn còn nữa giờ cơ mà.

Đám đệ tử nhìn nhau, bọn chúng cảm giác hình như tâm tình của lão chấp sự không được tốt nên tên nào cũng im lặng là vàng.

Lâm Phong ngồi tịnh tâm một lúc thì đi lại bên cạnh lão chấp sự, nhỏ giọng hỏi.

- Chấp sự đại nhân đệ tử có thể hỏi một chuyện không ?

- Nói.

- Vị tiền bối ngồi ngoài kia có lai lịch như thế nào ?

Lão chấp sự nhìn Lâm Phong một lúc rồi thở dài.

- Lão phu cũng không biết, nghe nói vị tiền bối đó đã ngồi ở đó được mấy trăm năm, ngay cả thánh chủ cũng không dám đuổi đi.

- Lợi hại như vậy sao ?

- Tiểu tử ngươi vừa vào thánh cung có phải không ?

Lâm Phong gật đầu.

- Tiểu bối vừa tiến cung hơn một năm.

- Vậy chắc là tiểu tử ngươi chưa nghe nói về nội quy ở đây.

- Xin tiền bối chỉ giáo.

Lão chấp sự nhìn tiểu tử trước mặt không tệ liền chỉ điểm một chút.

- Tiểu tử ngươi có thấy bàn cờ trước mặt vị tiền bối đó không ?

- Đã thấy qua.

- Chỉ cần tiểu tử ngươi phá được thế cờ của lão thì sẽ được tùy ý chọn một vật bên trong thánh khố.

Lâm Phong nghe đến đây hai mắt sáng lấp lánh.

- Có chuyện tốt như vậy sao ?

- Tốt con khỉ, tiểu tử ngươi có biết từ khi lão ta ngồi ở đó thì chỉ có hai người là phá được thế cờ của lão không.

Lâm Phong nhìn bộ dáng của lão chấp sự chắc là vừa mới thua cờ nên cay cú đây nè.

- Chấp sự đại nhân có thể dẫn tiểu bối ra bên ngoài được không ?

- Tiểu tử ngươi muốn đấu cờ với lão ta sao ?

- Đúng vậy.

Lão chấp sự nhìn vẻ mặt tự tin của tên tiểu tử trước mặt thầm nghĩ dù sao cũng là người của thánh cung có phúc cùng hưởng có thua thì cùng thua.

- Đi theo lão phu.

Lâm Phong đi phía sao lão đầu, mấy thanh niên còn lại cũng đi theo dù sao đứng ở đây cũng nhàm chán không bằng ra ngoài xem kịch.

Lão chấp sự dẫn đám đệ tử đến bên ngoài đại môn sao đó hành lễ một cái rồi chỉ vào chỗ đối diện lão tiền bối.

- Tiểu tử ngươi phải cẩn thận, thấy không ổn lập tức rút lui.

- Đa tạ tiền bối nhắc nhở.

Lâm Phong hành lễ xong thì ngồi vào bàn cờ, vừa ngồi xuống đã thấy một áp lực tựa như núi cao đè xuống, khung cảnh trước mặt trở nên mơ hồ như rơi vào mê trận.

- Tiểu tử ngươi cố chịu một lúc, nhìn lão phu thể hiện.

Lão đầu dứt lời thì quân cờ của đối thủ đã tự chuyển động, Lâm Phong vừa cầm lấy quân cờ thì bị lão đầu ngăn lại, thứ này phải dùng linh lực để di chuyển.

Quân cờ trước mặt ít nhất nặng hơn ngàn cân, Lâm Phong vừa đi được vài nước cờ thì linh lực chỉ còn một nữa, hắn phải lấy ra đan dược khôi phục.

- Chưa gì đã thấy lỗ.

Một lúc sao hai mắt lão tiền bối mở ra nhìn tên tiểu tử đối diện, lúc này áp lực trên người Lâm Phong liên tục tăng lên, khuôn mặt đỏ như say rượu, linh lực bắt đầu hỗn loạn.

- Tiểu tử ngươi phải cố chịu, lão phu sắp hạ được tên này rồi.

- Lẹ lẹ đi, ta sắp teo rồi.

Thời gian dần trôi, hai bên đã đấu với nhau gần trăm nước cờ vẫn chưa phân thắng bại, Lâm Phong gần như đã dùng toàn bộ linh lực vẫn không cách nào nhất nổi quân cờ.

- Tiểu tử thúi cố lên, thắng tên này lão phu cho ngươi một bộ thuật pháp.

- Lão đừng có lừa ta đó.

- Lão phu nhất ngôn cửu đỉnh.

Một đời lão đầu chơi cờ chưa từng để thua, lần này mà không thắng thì chuỗi thắng mấy chục ngàn trận của lão sẽ bị chấm dứt.

Lâm Phong vận vạn hỏa khai thiên, linh khí cuồn cuộn tiến vào cơ thể bổ xung linh lực, cả người hắn bị hỏa ảnh bao phủ nhìn như một hỏa nhân đang bị thiêu cháy.

- Lão đầu ta có cảm giác sắp đột phá.

- Nhịn đi, để lão phu xử tên này xong rồi tiểu tử ngươi muốn phá thứ gì thì phá.

Đúng lúc này bàn cờ lại quay trở về lúc đầu, lão tiền bối ném cho Lâm Phong một cái ngân bài.

- Đa tạ tiền bối.

Hắn chụp lấy ngân bài xong liền hành lễ tạ ơn rồi chạy tới một gốc ngồi vận công điều tức.

- Thôi chết rồi vẫn còn hai tên bên trong.

Lão chấp sự chợt nhớ ra đã bỏ quên hai tên bên trong thánh khố liền tiến vào mang bọn chúng ra, sao đó lấy hộp ngọc đưa cho lão tiền bối kiểm tra.