Lão đầu ném cho hắn ánh mắt kinh bỉ, bộ dáng của tên này so với mấy chục đời chủ nhân lúc trước của lão hoàn toàn không thể so sánh.
Lâm Phong nghe lão nói liền không phục.
- Trong phòng chỉ có hai ngươi, một mình lão bên trong cổ nhẫn tịch mịch đã lâu ai mà biết được.
- Hừ, lão phu nói cho tiểu tử ngươi biết, cách đây hai căn phòng có một tiểu nha đầu dễ nhìn hơn ngươi nhiều.
- Cái gì?
Hắn nghe lão nói liền nhảy lên như mèo bị dẫm đuôi.
- Lão đầu có chuyện tốt như vậy lại không rủ ta, lão có xem ta là chủ nhân không?
- Đầu óc đen tối như ngươi mà cũng muốn làm chủ nhân của lão phu? Ngủ sớm đi.
- Lão đầu à không đúng, tiền bối khi hành sự có thể dẫn tiểu bối theo được không?
Lão đầu thở dài, tâm hồn của tên này đã đen đến hết thuốc tẩy rồi.
- Lúc tiểu tử ngươi luyện đan lão phu sợ có người làm phiền nên canh giúp, chỉ là vô tình nhìn thấy nha đầu kia.
- Thì ra là vậy, ta cũng muốn được vô tình một lần nhưng trời sinh ta trung nghĩa không cách nào vô tình với thế gian, hài.
- Hài.
Liên tục mấy ngày tiếp theo Lâm Phong đóng cửa luyện đan vì để tránh lão đầu vô tình lạc lối hắn để một tấm bảng miễn tiếp khách bên ngoài thế là lão hết cớ canh chừng.
Vào một ngày đẹp trời đầy nắng và gió, trên cành chim hót líu lo, trong phòng truyền ra tiếng cười nham nhỡ trấn động thương khung, quỷ khóc thần sầu.
- Muh ha ha ha ha ha… lão tử thành công rồi.
Lâm Phong nhìn bốn viên đan dược trong lò mà cười như điên, cuối cùng hắn cũng luyện ra được một thứ giống với đan dược.
- Lão đầu nói gì đi chứ?
- Tuy hình dáng xấu một chút, kích thước nhỏ hơn bình thường một chút, màu sắc đen một chút, chất lượng kém một chút nhưng đã nhìn giống đan dược hơn một chút.
- Thơ hay nhưng mà lão chỉ cần giữ câu cuối là được.
Hắn cẩn thận thu bốn viên đan dược vào bình rồi để vào cổ nhẫn mặt kệ sự phản đối của lão đầu, đây là lân đầu tiên của hắn luyện ra được một viên đan dược hoàn chỉnh nhất định phải để làm kỷ niệm.
Lần đầu lúc nào cũng khó nhất nhưng đã vượt qua được thì những lần tiếp theo cứ thế mà làm, từng viên đan dược từ trong lò bay ra số lượng và chất lượng liên tục tăng lên.
Mỗi viên đan dược huyền cấp có giá thấp nhất là 1000 khối hạ phẩm linh thạch nếu mang hết số đan dược của hắn đi bán ít nhất cũng được vài vạn hạ phẩm linh thạch, vài ngày kiếm vài vạn linh thạch ngay cả nằm mơ cũng không mơ được, Lâm Phong càng nghĩ càng hưng phấn.
- Cảm giác này là…
Đột nhiên linh lực trong người hắn bạo động, Lâm Phong lập tức lên giường vận công, cả người hắn như một ngọn lửa rực cháy không ngừng thiêu đốt bình cảnh.
- Ầm…
Khí tức trên người hắn liên tục tăng lên như nước vỡ bờ đến nữa giờ sao mới hoàn toàn ổn định.
- Oah ha ha ha ha ha… nhân phẩm của lão tử sống lại rồi, trời cao đúng là có mắt.
Từ lúc rời Thương Vân thành chưa có ngày nào Lâm Phong cảm giác vui như hôm nay, vừa luyện thành đan dược vừa đột phá tu vi, đúng là song hỷ Lâm Phong.
Lão đầu nhìn vẻ mặt hưng phấn của hắn liền lên giọng nhắc nhở.
- Tiểu tử đừng quên dùng thăng linh đan.
- Lão không nói ta cũng không nhớ.
Thăng linh đan mỗi cấp chỉ dùng một lần, mỗi lần chỉ tăng lên một kỳ, đợi đến khi hắn đột phá tam cấp đỉnh phong thì không còn dùng được, vì loại đan dược này không có khả năng đột phá đại cảnh giới.
Nghĩ liền làm, Lâm Phong rời phòng chạy đến nhiệm vụ bảng để tìm vài loại đan dược để luyện chế, với khả năng của hắn hoàn toàn có thể nhận nhiệm vụ cấp thấp ở huyền bảng.
Ánh mắt Lâm Phong chợt dừng lại trên một cái nhiệm vụ.
- Huyền cấp yêu thú hắc mộc thử, 1 đầu 800đch.
Trong đầu hắn thoáng nhớ lại những kỷ niệm ở Thương Vân thành, nhớ Huân Vũ, nhớ Hổ ca cùng đám huynh đệ ở trọ…
- Lão đầu ta muốn đi Thương Vân thành một chuyến.
- Làm gì?
- Ta nghĩ bọn họ còn sống nhất định sẽ trở lại nơi đó, lúc trước ta đi vội nên chưa kịp để lại lời nhắn, lỡ Huân Vũ về đó tìm ta thì sao?
- Tùy ngươi.
Lão đầu không phản đối chính là đồng ý, hắn ăn ngủ với lão lâu như vậy vài điều cơ bản tất nhiên hiểu được.
Lâm Phong chọn vài cái nhiệm vụ luyện đan, nơi này không cần thế chấp điểm cống hiến nên hắn có thể thoải mái đăng kí chỉ cần đóng phí 10đch cho mỗi cái nhiệm vụ.
Sao khi chọn xong nhiệm vụ thì hắn trở về Đan cung đi thẳng đến dược phòng lấy linh dược, đợi đến khi hắn rời dược phòng thì một vạn điểm cống hiến còn không tới một phần.
Thời gian tiếp theo Lâm Phong tiếp tục luyện đan, lần này quá trình vô cùng thuận lợi không tới năm ngày hắn đã luyện gần xong số đan dược nhiệm vụ, lúc hắn luyện chế lò cuối cùng thì bên ngoài truyền đên tiếng gõ cửa.
- Lão đầu canh cửa kiểu gì không biết, có người đến lại không phát hiện được, chẳng lẽ lão lại vô tình lạc lối nữa rồi?
- Tiểu tử ngươi có thôi đi không.
- Nãy giờ lão đi đâu vậy?
Lão đầu lơ lửng trước mặt hắn, lão mà dùng được linh lực thì tên này xác định lâu rồi.
- Lão phu đi đâu không liên quan đến tiểu tử ngươi, hơn nữa bên ngoài là người quen không có địch ý.
- Chẳng phải lão nói sẽ giúp ta canh chừng sao? Tác phong của lão như vậy sao ta có thể yên tâm được.
Lâm Phong vừa nói vừa bước ra mở cửa phòng, vừa nhìn thấy người bên ngoài làm hắn có chút bất ngờ, trước mặt hắn chính là một vị băng sơn mỹ nhân.
- Lãnh sư tỷ tìm ta có chuyện gì sao?
- Theo ta.
Lãnh Hàn Băng nói xong liền rời đi, Lâm Phong do dự một lúc thì đi theo phía sao của nàng.
Hai người một trước một sao bước đi, trên đường không ai nói ai câu nào, đến khi Lãnh Hàn Băng dừng bước thì bọn họ đã tiến vào Chủ cung.
- Nhiệm vụ bảng.
Nơi này đối với Lâm Phong vô cùng quen thuộc, ngoài Đan cung thì đây là nơi hắn lui tới nhiều nhất.
- Lãnh sư tỷ muốn giao nhiệm vụ cho ta sao?
- Đưa thánh bài của ngươi cho ta.
Lãnh Hàn Băng cầm lấy thánh bài của Lâm Phong tiến thẳng vào bên trong gặp một lão chấp sự, Lâm Phong đang định đuổi theo thì bị ngăn lại, nơi băng nữ tiến vào chỉ có đệ tử chân truyền mới được đi vào.
Một lúc sao Lãnh Hàn Băng bước ra, nàng ném lại thánh bài cho hắn, giọng nói vẫn lạnh nhạt như ngày nào.
- Kiểm tra.
Lâm Phong nhận lại thánh bài vừa nhìn liền bị dọa cho hết hồn.
- 500324 đch… ở đâu mà nhiều dữ vậy?
- Lần trước phát hiện ra di tích của đan sư ngươi cũng có phần, toàn bộ thư tịch ta đã giao cho thánh cung, tổng cộng nhận được 120 vạn đch, mỗi người một nữa.
- Vậy sao ta chỉ có 50 vạn đch, còn 10 vạn đch nữa đâu?
- Thư tịch là do ta mang về đương nhiên phần của ta phải nhiều hơn.
Lãnh Hàn Băng thản nhiên nói cứ như mấy chục vạn điểm cống hiến đối với nàng có hay không cũng được.
Nhưng mười vạn điểm cống hiến đối với Lâm Phong là một con số khổng lồ, có được số điểm cống hiến này thì năm nay hắn khỏi lo rớt cấp.
- Chẳng phải sư tỷ nói mỗi người một nữa sao?
- Đúng vậy, có gì sao?
- Rõ ràng…
- Hử?
Lâm Phong nhìn vẻ mặt của nàng là biết 10 vạn điểm cống hiến kia đã đi xa rồi, có đuổi cũng không kịp.
- Đa tạ sư tỷ.
- Sao này có gì không giải quyết được thì đến Lãnh gia.
- Đệ biết rồi.
Lãnh Hàn Băng rời đi để lại Lâm Phong đứng lẻ loi một mình, sao hắn cứ có giác như bỏ con giữa chợ thế nhỉ.