Thiên La Đại Lục

Chương 97: Sư tỷ đột phá



Nhờ có ngọc bài của Lãnh Phi Dao mà Lâm Phong thuận lợi tiến vào địa bàn của chân truyền đệ tử, vì đại hội chỉ còn nữa tháng là diễn ra nên Lãnh Hàn Băng phải dọn nhà đến nơi này để trông chừng tiểu muội của nàng.

- Tiểu Phong tử sao hôm nay đệ đến trễ vậy ?

Lâm Phong cảm giác một cơn gió lướt nhẹ qua mang theo hương thơm thanh mát, vừa hít được một hơi thì tiểu sư tỷ đã xuất hiện bên cạnh hắn.

- Sư tỷ vừa đột phá ?

- Hì hì… ánh mắt của đệ đúng là rất tốt.

Lãnh Phi Dao mỉm cười đắt ý, nhờ có tỷ tỷ bên cạnh mà tốc độ tu luyện của nàng tăng lên chóng mặt, ngay cả lão đầu cũng tán thưởng vài chữ.

- Hảo nha đầu.

- Có khi nào nàng chơi thuốc không ?

- Thiên phú của nha đầu này hơn xa tiểu tử ngươi, ngay cả tỷ tỷ của nàng cũng còn kém nàng một chút.

Lãnh Hàn Băng lợi hại như thế nào tất nhiên Lâm Phong hiểu rõ, chỉ là hắn không ngờ lão đầu lại đánh giá cao tiểu sư tỷ trời ơi này như vậy.

- Đừng đứng đây nữa, chúng ta vào trong nói chuyện.

Bên trong căn phòng, Lãnh Hàn Băng ngồi cạnh cửa sổ lặng lẽ quan sát pháp chỉ, từng tia sáng dịu dàng xuyên qua khe cửa, gió nhẹ lướt qua mái tóc dài đen bóng như mỹ cảnh nhân gian, diễm mỹ tuyệt luân.

Lâm Phong đứng nhìn đến thất thần, từ chỗ của hắn có thể nhìn rõ ánh sáng xuyên qua lớp áo mỏng bên ngoài của băng nữ mơ hồ thấy được thân hình hoàn mỹ bên trong của nàng.

- Tiểu Phong tử đứng ngây ra đó làm gì vậy ?

Lãnh Phi Dao vừa bước tới liền bị Lâm Phong cản lại, để băng nữ biết được chắc chắn sẽ biến hắn thành tượng đá.

- Hàn Băng sư tỷ đang nghiên cứu pháp văn hay là chúng ta ngồi một bên chờ đợi, đừng làm phiền sư tỷ.

- Không sao, tỷ tỷ sẽ không để ý đến ngươi đâu.

Hai người cứ thế tiến vào phòng, Lãnh Hàn Băng vẫn im lặng quan sát pháp văn, từ đầu đến cuối không hé nữa lời.

Lãnh Phi Dao nhìn bộ mặt kinh ngạc của tiểu sư đệ liền giải thích.

- Tỷ tỷ một khi đã tu luyện thì sẽ không để ý những thứ xung quanh nhưng ngươi cũng đừng đến gần tỷ tỷ nếu không sẽ rất thảm.

- Đệ hiểu rồi.

Lâm Phong mơ hồ gật đầu, dáng người của băng nữ không phải hắn chưa từng thấy qua, lần trước khi trốn chạy trong Hoang Nguyên hắn đã nhìn rất rõ ràng, chỉ là thường ngày băng nữ mặt y phục quá bảo thủ nên không ngía được bao nhiêu.

- Hài… thật đáng tiếc.

- Tiểu tử ngươi không cần thở dài, bên phải có một tấm gương lớn chỉ cần lùi lại một chút là nhìn được.

- Thật sao ?

Lâm Phong lùi lại một chút sao đó lén nhìn vào tấm gương, đúng là có thể thấy được những thứ bình thường không thấy được, tuy chỉ là những đường nét mơ hồ nhưng vẫn tốt hơn tiểu sư tỷ đối diện.

Hai người ngồi nói chuyện một lúc thì cảm thấy nhàm chán, Lãnh Phi Dao vừa đột phá nên được tỷ tỷ cho nghỉ ngơi vài ngày, nàng tranh thủ rủ Lâm Phong vào thành chơi, tỷ tỷ nàng biết được cũng muốn đi cùng.

Kết quả là hôm nay tiểu sư đệ đến trễ còn tỷ tỷ thì tu luyện chưa xong, Phi Dao gần như đã hết kiên nhẫn nhưng nàng lại không dám làm phiền tỷ tỷ, ánh mắt nàng đảo tới trên người tên sư đệ.

Lâm Phong đang lén ngắm mỹ nữ thì cảm giác sắp có chuyện gì đó không ổn kéo đến, hắn vừa quay lại thì nhìn thấy nụ cười ngây thơ của tiểu sư tỷ, có tới bảy phần giống với yêu nữ.

- Sư tỷ có chuyện gì vui sao ?

- Tiểu Phong tử có biết thứ gì là quan trọng nhất với tu sĩ không ?

Lâm Phong nhíu mày, tu chân cần rất nhiều thứ muốn tìm ra thứ quan trọng nhất cũng không dễ, hắn suy nghĩ một chút rồi trả lời.

- Là kỳ ngộ đúng không ?

- Không phải.

Lãnh Phi Dao lắc đầu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

- Sư phụ ta nói tu chân giả quan trọng nhất là sinh mệnh, chỉ cần giữ được sinh mệnh thì sớm muộn cũng sẽ thành đạo.

- Cũng đúng.

- Vậy ngươi có biết kẻ thù lớn nhất của sinh mệnh là gì không ?

- Có phải là thời gian không ?

Lãnh Phi Dao gật đầu, vẻ mặt tán thưởng.

- Sư phụ nói thọ nguyên khô cạn là điều không thể tránh khỏi, tu sĩ có thể lẫn tránh tất cả kẻ thù nhưng thời gian sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai cho nên chúng ta cần phải tận dụng thật tốt thời gian.

- Sư phụ của sư tỷ nói rất đúng.

- Vậy ngươi có biết bây giờ chúng ta nói chuyện phím là rất lãng phí thời gian không ?

Lâm Phong đần mặt, hình như người lãng phí thời gian đâu phải là hắn.

- Vậy bây giờ đệ sẽ đi tu luyện.

- Khoang đã.

Lãnh Phi Dao đi tới bên cạnh hắn ngăn lại, nàng vừa định mở lời thì ánh mắt dừng lại trên tấm gương lớn, đôi môi nhỏ há to.

- Rồi xong.

Chạy trời không khỏi nắng, lần này hắn lại bị lão đầu hại thê thảm rồi.

- Đệ chợt nhớ ra còn chuyện phải làm, cáo từ.

- Ngươi muốn chết thì cứ chạy đi.

Lãnh Phi Dao nhếch môi, ánh mắt vẫn nhìn nữ tử trong gương, tỷ tỷ nàng thật sự là đẹp không lối thoát hèn gì yêu nữ đeo mãi không buôn.

Ánh mắt nàng dừng trên người Lâm Phong.

- Hì hì… sư tỷ cho đệ hai lựa chọn, thứ nhất là vì thọ nguyên quý giá của chúng ta, tỷ giao cho đệ một nhiệm vụ vĩ đại là đến thức tỉnh tỷ tỷ, thứ hai là…

Lời còn chưa nói xong thì Phi Dao như bị đứng hình nhìn vào tấm gương, Lâm Phong theo bản năng xoay người thì thấy ngoài hắn và tiểu sư tỷ còn có một ánh mắt lạnh lùng cũng đang nhìn vào tấm gương kia.

Nhiệt độ căn phòng đột nhiên giảm xuống đột ngột báo hiệu chuyện bất thường sắp diễn ra.

- Chạy mau.

Lãnh Phi Dao hướng cửa phòng phóng đi, Lâm Phong theo phía sao chỉ là có người còn nhanh chân hơn, Lãnh Hàn Băng đã sớm đứng chặn lại ở cửa phòng.

- Muội chưa nhìn thấy gì hết…

- Đệ cũng không thấy gì.

Hai tỷ đệ lập tức bài ra bộ mặt vô tội nhưng đối diện vẫn là vẻ mặt lạnh như băng của đối phương, trên tay Lãnh Hàn Băng xuất hiện hai tờ pháp chỉ.

- Cứu mạng…

Nữa ngày sao, bên trong Cửu Huyền thành một nhóm ba người dừng lại trước đại môn Vạn Bảo các, Hàn Băng dẫn đầu bước vào, Phi Dao đi phía sao vẻ mặt đã không còn hưng phấn, 1 vạn trung phẩm linh thạch lúc đầu của nàng đã bị tỷ tỷ tịch thu một nữa.

Lâm Phong đi sao cùng, bộ dáng thanh niên nghiêm túc, linh thạch của hắn không bị băng nữ cướp nhưng phải luyện miễn phí cho nàng 10 lò đan dược.

Vừa vào Vạn Bảo các mỗi người đi một đường, hai nữ tử đi thẳng lên lầu, Lâm Phong đi đến chỗ giao dịch đan dược, hắn lấy ra 2 bình bổ hồn đan giao dịch, mỗi bình trị giá 5000 trung phẩm linh thạch, sao khi trừ đi tất cả chi phí thì vẫn còn lời được một nữa.

Lần này Lâm Phong không cần che giấu vì hắn đã là nội môn đệ tử của thánh cung, mà người có thể sai khiến nội môn đệ tử chỉ có thể là chấp sự hoặc là trưởng lão thánh cung, đều thuộc hạng người không thể động vào.

Sao khi có linh thạch, Lâm Phong lượn vài vòng mua những thứ cần thiết tiêu tốn gần như toàn bộ số linh thạch của hắn vừa kiếm được.

- Lão đầu có đan dược nào trợ tim không, ta sợ không chịu được.

- Những thứ mua được đều là thứ rẻ tiền, người làm đại sự không thể keo kiệt.

Lâm Phong há miệng nhưng không nói được câu nào đành phải lên lầu tìm đồng minh, đi được một lúc thì nhìn thấy băng nữ đang nói chuyện cùng một tên thanh niên lạ mặt, nhìn qua khá tốt, bộ dáng mém chút đã so được với hắn.