Lâm Phong nhìn băng nữ xoay người rời đi liền đuổi theo, tuy nàng ít nói nhưng hắn biết trong lòng nàng vẫn quan tâm đến hắn, nếu không đã không đuổi đến nơi này.
- Hàn Băng sư tỷ đợi đã.
- Chuyện gì ?
Lãnh Hàn Băng dừng bước, giọng nói vẫn lạnh như thường, không một chút cảm xúc.
- Đệ có thể nhờ tỷ giúp đệ một chuyện không ?
- Nói.
- Tỷ có thể luyện chế giúp đệ vài tờ pháp chỉ được không ?
Lãnh Phi Dao từ phía sao đi tới vỗ vai Lâm Phong.
- Đệ đừng mớ nữa, tỷ tỷ sẽ không giúp đệ đâu.
- Đệ sẽ trả đủ linh thạch.
- Sư đệ ngốc, vấn đề không phải là linh thạch mà là thân phận, từ trước đến giờ ngoài phụ mẫu ra thì tỷ tỷ chưa từng giúp người khác luyện pháp chỉ, ngay cả yêu nữ và ta còn chưa được nữa là.
- Vậy sao ?
Xem ra kế hoạch nhờ băng nữ luyện chế pháp chỉ không khả thi, trước khi thánh cung đại hội kết thúc hắn phải tìm cách có được huyết ảnh phân thân.
Ngày tiếp theo, thánh cung tranh tài tiếp tục diễn ra, 10 đệ tử xuất sắc nhất của Trận cung đã có mặt, quy tắc hôm nay sẽ là 1 vs 1, mỗi cặp đấu sẽ có 1 giờ để bài trận và một giờ để phá trận, đệ tử phá được trận của đối phương trước thì giành được chiến thắng.
Sao nữa ngày tranh tài, vị trí đệ nhất vẫn thuộc về Trình Đông với chiến thắng áp đảo so với toàn bộ đệ tử còn lại, khi hắn phá xong trận pháp cuối cùng thì đối thủ chỉ phá được 7 phần trận pháp của hắn.
Bên trong khu vực dành cho đệ tử chân truyền, có một căn phòng vô cùng náo nhiệt, người ra kẻ vào như lễ hội.
Hôm nay Lâm Phong lấy lý do dưỡng thương nên không đến xem đệ tử Trận cung thi đấu, hắn muốn mượn cơ hội hiếm có này để nghỉ ngơi cả ngày, chỉ là người tính không bằng trời tính.
Vừa sáng thì đã có vài tên đệ tử chân truyền của Đan cung đến thăm hỏi, thời gian càng trôi thì số lượng đến càng đông, đến khi Trận cung chi chiến kết thúc thì phòng của hắn đã chậc kín người.
- Đúng là cá chép hóa rồng có khác.
Bây giờ Lâm Phong không còn là Lâm Phong của ngày hôm qua, từ một tên vô danh tiểu tốt đã biến thành đệ tam thiên tài của Đan cung, có người còn đồn rằng thiên phú của hắn còn trên cả Vương Lăng chỉ vì thời gian tu luyện của không bằng nên để thua ở trận cuối cùng.
Lâm Phong biết mấy tên này chỉ muốn tạo mối quan hệ với hắn nên sớm không muốn gặp nhưng mỗi tên đến thăm đều mang quà đến, người ta đã có thành ý như vậy sao có thể từ chối được.
- Oa… có cả hồn dược địa cấp này.
Lãnh Phi Dao mở một cái hộp ngọc thì nhìn thấy hai gốc hồn dược bên trong, Phong Viêm vội lấy hộp ngọc xem thử.
- Là quà của Vạn Bảo các, lão quản lý này đúng là chịu chơi.
Lâm Phong còn tưởng là ai hào phóng thì ra là lão cáo già ở Vạn Bảo các, mỗi tháng lão lấy 10 bình bổ hồn đan của hắn tính sơ thôi cũng lời mấy vạn trung phẩm linh thạch, vậy mà chỉ nôn ra hai gốc hồn dược địa cấp.
Số lượng người đến thăm càng lúc càng lớn, một mình Lâm Phong đang giả bị thương không thể tiếp hết, hắn phải nhờ tiểu sư tỷ cùng với gian thương đến trợ giúp, Phong Viêm mượn cớ kéo thêm tỷ muội Lý gia cùng đám đệ tử của Lưu Vũ Đồng đến góp vui.
Đến khi trời tối, Lâm Phong treo bảng miễn tiếp khách, bên trong căn phòng chỉ còn lại hắn và tiểu sư tỷ, Phong Viêm cũng muốn ở lại chia chát nhưng không nỡ để Tuệ Vân trở về một mình.
- Tiểu Phong tử lần này đệ lời lớn rồi.
- Hắc hắc… đây gọi là đại họa không chết tất có hậu phúc, người hiền như đệ chắc chắn sẽ gặp lành.
- Thôi đi, đệ mà hiền thì yêu nữ sẽ biến thành tiên nữ.
Lâm Phong cứng họng, bản tính của hắn ham tài háo sắc quả thật không phải là một tên chính nhân quân tử.
- Tuy đệ không phải hiền nhân quân tử nhưng là người hiểu lý lẽ, sư tỷ thích thứ gì thì cứ lấy mà dùng.
- Xem như đệ biết điều.
Lãnh Phi Dao vẫy tay thu lấy mười mấy cái hộp ngọc, mấy thứ này nàng đã sớm để ý nên mang riêng ra một gốc, giờ chỉ cần thu vào là xong.
Lúc nàng rời đi, Lâm Phong đưa cho Phi Dao thêm mấy chục cái hộp ngọc nhờ nàng đưa tới chỗ tỷ muội Lý gia, phần của gian thương hắn sẽ tự đưa.
- Lão đầu mấy thứ tốt đã thu hết chưa ?
- Lão phu làm việc tiểu tử ngươi cứ yên tâm.
Thứ tốt nhất chính là thứ thích hợp với hắn nhất, chuyện quan trọng thế này tất nhiên phải để lão đầu ra tay, những thứ nào thích hợp lão sẽ ra hiệu để hắn thu ngay vào giới chỉ.
Lâm Phong dùng thần thức đảo qua, phần lớn là linh dược và yêu đan, còn có một đống lớn linh thạch.
- Đáng tiết không có yêu cốt.
- Nếu hôm nay tiểu tử ngươi treo thật thì không chừng sẽ có người mang yêu cốt tới cúng.
Từ lúc rời Thương Vân thành Lâm Phong không ngừng thu mua yêu cốt, bạch cốt pháp tiễn đã có 2 kiện đạt địa cấp, bạch cốt đại đao có thể so với địa cấp trung phẩm binh khí nhưng hai thứ này thuộc về tà đạo không thể tùy tiện sử dụng.
- ẦM…
Trong lúc Lâm Phong kiểm kê tài sản thì cửa phòng mở ra, chính xác là bị phá ra, một cánh cửa bị đạp bay vào trong phòng, hai nữ tử từ bên ngoài bước vào, dẫn đầu là hồng y nữ tử, phía sao là bạch y nữ tử.
Linh Mộng nhìn sơ qua căn phòng rồi gật đầu.
- Xem ra ngươi làm ăn cũng không tệ.
- Ngươi đến đây làm gì, còn nữa cái cửa này của ta không phải là loại bình thường, một cái có giá mấy chục khối trung phẩm linh thạch…
Lâm Phong chưa nói hết lời đã nhìn thấy một cái kim bài bay tới trước mặt, hắn nhanh tay chụp lấy, vừa chạm vào kim bài thì cơ thể bị đánh bay vào vách phòng.
- ẦM...
Linh Mộng mỉm cười.
- Thứ này xem như ta đền lại cánh cửa cho ngươi.
- Cái gì đây ?
Lâm Phong nhìn tấm kim bài trong tay, mặt trước có ghi hai chữ Cửu Huyền, mặt sau khắc hình đại môn, chất lượng kim bài vô cùng tốt có thể mang đi luyện chế địa cấp binh khí.
- Người cầm kim bài trong tay có thể tùy ý tiến vào thánh khố chọn lấy 3 vật phẩm, thứ này có đủ làm một cái cửa cho ngươi chưa ?
- Ta không cần.
Lâm Phong ném kim bài trả lại cho Linh Mộng, nhìn yêu nữ nhẹ nhàn bắt lấy ánh mắt hắn thoáng thất vọng, bên trong kim bài ẩn chứa một nữa linh lực của hắn chỉ cần yêu nữ chủ quan sẽ bị kim bài đánh bay khỏi phòng.
- Ngươi mang về đi.
- Ngươi chê ít sao ?
- Không phải, ta đã nói sẽ không làm nam sủng cho ngươi, sính lễ này ta không thể nhận.
Linh Mộng nhìn tên nam nhân trước mặt, một lúc sao nở nụ cười cổ quái.
- Nam nhân đúng là một lũ ngốc, ngươi tưởng ta sẽ mang một thứ quý giá như kim bài để đổi lấy một tên vô dụng sao ?
- Vậy ngươi có ý gì ?
- Bên trong thánh khố có thứ ngươi cần, đừng quên những lời ngươi đã hứa với ta.
Lâm Phong suy nghĩ một lúc cuối cùng cũng nhớ ra hắn từng giao dịch giúp yêu nữ lấy một gốc linh dược thông linh bên trong đại thiên bí cảnh.
- Mém chút thì ta quên mất.
- Ngươi nói gì ?
- Ngươi yên tâm, ta nhất ngôn cửu đỉnh.
Linh Mộng ném kim bài về phía Lâm Phong, lần này hắn đã học khôn nên không trực tiếp đỡ lấy mà để kim bài rơi trước mặt sao đó nhặt lên.
- Tốt nhất ngươi đừng làm cho ta thất vọng.
- Ta biết rồi, không tìm được linh dược thì ta sẽ dùng thân báo đáp, có được chưa ?