Lâm Phong ném cho nàng một cái túi trữ vật, bên trong là toàn bộ đan thư đã lấy được.
- Sư tỷ có muốn kiểm tra lại không ?
- Hì hì… không cần, ta tin đệ.
Lãnh Phi Dao chỉ lấy một nữa còn một nữa nàng để riêng cho tỷ tỷ, tuy bình thường nàng làm việc thiếu suy nghĩ nhưng vẫn hiểu được đạo nghĩa gian hồ, chỉ cần có mặt là có phần.
Theo lời của lão đầu thì phần lớn tàn tích Thông Thiên đã bị khai phá, những thứ quan trọng đã bị lấy đi dù có ở lại cũng không tìm được thứ gì nên Lâm Phong quyết định rời đi.
Vài ngày sau, bên trong một tòa thành thuộc Vô Cực thánh cung, một nam hai nữ đi trên đường liên tục thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh.
Nam nhân tương đối bình thường, trên gương mặt thỉnh thoảng lộ ra nụ cười lưu manh, nữ tử lại vô cùng nổi bậc.
Lãnh Phi Dao dáng người nhỏ nhắn, hoạt bát linh động, đôi mắt xinh đẹp hữu thần, nụ cười tỏa nắng như tinh linh trong truyền thuyết chỉ có một khuyết điểm là đường nét chưa rõ ràng.
Bên cạnh nàng là Lãnh Hàn Băng tuy đã dùng bạch y che đi dung mạo, trường bào che dáng người nhưng đôi mắt màu lam lạnh lùng đủ khiến cho người đi bên cạnh kinh hồn.
- Tiểu Phong tử còn bao lâu nữa thì tới Thương Vân thành ?
- Theo địa đồ thì còn hai lần truyền tống nữa là đến.
Lâm Phong miễn cưỡng trả lời, có mỹ nữ đi chung là chuyện vui nhưng không làm ăn được gì thì hết vui, nếu không phải tiểu sư tỷ kiên quyết đi theo thì hắn đã sớm trốn đi một mình.
Lãnh Hàn Băng nhìn tiểu muội mê chơi đến quên đường đi trong lòng có chút hối hận, mấy ngày trước nàng đã quyết định mang nha đầu này trở về cuối cùng bị một câu nói của Phi Dao làm nàng do dự.
- Không có muội đi theo thì tỷ lấy lý do gì ở bên cạnh bảo vệ hắn.
Đêm đến, vài bóng đêm lướt đi bên trong thành, bọn chúng dừng lại gần nơi đám người Lâm Phong dừng chân để trao đổi một vài thứ rồi rời đi nhưng bọn chúng không biết tất cả hành động đều bị Lãnh Hàn Băng nhìn thấy.
Đợi đám hắc y nhân biến mất, Lãnh Hàn Băng cũng rời đi, mấy hôm nay nàng luôn có cảm giác bị ai đó theo dõi, nhất định có liên quan đến đám người này.
Trong lúc Lãnh Hàn Băng đuổi theo đám hắc y nhân thì có một tên đi tới trước cửa phòng của Lâm Phong.
- Khách quan, ngài có bên trong không ?
- Chuyện gì ?
- Bên ngoài có người nói muốn gặp khách quan.
Cửa phòng mở ra, Lâm Phong còn chưa ló mặt thì tên tiểu nhị đã động thủ muốn tóm lấy hắn nhưng tốc độ quá chậm.
Lâm Phong xuất hiện phía sao tên tiểu nhị dùng chân đạp hắn vào phòng tiện tay khóa luôn cửa phòng. Tên tiểu nhị vừa bò dậy thì đã thấy một thanh đao đặt lên cổ.
- Không ngờ trong thành cũng có hắc điếm, ngươi hành nghề lâu chưa ?
- Hừ, ta là sát thủ không phải điếm tặc.
Lâm Phong nhìn vẻ mặt tùy ngươi xử lý của đối phương liền mỉm cười.
- Cũng không tệ há, là ai sai ngươi đến giết ta ?
- …
- Không nói hử, có tin lão tử một đao chém chết ngươi không ?
- Muốn chém muốn giết tùy ngươi nhưng ngươi cũng sẽ nhanh chóng đến minh giới gặp ta ha ha ha… khục khục…
Tên thích khách vừa há miệng cười thì Lâm Phong liền lấy một viên đan dược bỏ vào miệng hắn, đây là một loại đan dược hắn vừa luyện chế đúng lúc có chỗ thử nghiệm.
Huyễn hồn đan dùng để rèn luyện linh hồn nhưng khi sử dụng với liều lượng lớn sẽ dẫn đến thần thức rối loạn, Lâm Phong tiếp tục bỏ thêm một viên vào miệng đối phương, rồi bắt đầu tra hỏi.
- Ngươi tên gì ? đến từ đâu ? ai bảo ngươi đến giết ta ?
- Ta tên Đoạn Nhân, ngoại môn đệ tử Ma giáo, thủ lĩnh phái ta tới bắt các ngươi.
- Bắt bọn ta ?
Lâm Phong nghe đến đây liền cảm giác không ổn, hắn lập tức xong ra ngoài hướng phòng của tỷ muội Lãnh gia chạy đi.
Vừa đến trước phòng liền nghe tiếng hét hưng phấn của Lãnh Phi Dao từ bên trong truyền ra.
- Sư tỷ…
Lâm Phong vừa bước vào thì nhìn thấy tên thích khách đang nằm thở gấp trên sàng, tiểu sư tỷ tay cầm một thanh trường tiên không ngừng đánh đập đối phương, miệng hét lớn.
- Dám có ý đồ với bản tiểu thư, đánh cho ngươi chết.
- Sư tỷ đừng đánh nữa, Hàn Băng sư tỷ đâu ?
- Tỷ tỷ nói là có chuyện nên đã ra ngoài rồi.
Lãnh Phi Dao đá tên thích khách một cái rồi chạy tới chỗ Lâm Phong.
- Tiểu Phong tử có chuyện gì vậy ?
- Mau đi tìm Hàn Băng sư tỷ, có chuyện không hay rồi.
Lâm Phong nhìn tên đệ tử Ma giáo đã nằm bất động đành phải trở về phòng tra hỏi tên còn lại nhưng tên kia vì dùng thuốc quá liều đã hôn mê bất tỉnh.
Đúng lúc này giọng nói của lão đầu truyền đến.
- Tiểu tử đừng nhìn nữa, nha đầu kia có thể đã rời thành, ngươi mau chạy tới truyền tống trận xem thử.
Lâm Phong lập tức hướng truyền tống trận chạy đi, đám người Ma giáo chắc chắn không dám làm lớn chuyện bên trong thành trì, có thể bọn chúng dụ băng nữ ra ngoài Hoang Nguyên để phục kích.
- Tiểu Phong tử đợi ta với.
Bên trong Hoang Nguyên bạch y nữ tử bị một đám hắc y nhân bao vây, tên đầu lĩnh mỉm cười đắt ý.
- Lãnh đạo hữu, tôn giả có chuyện muốn gặp, mời đạo hữu theo ta một chuyến.
- Nếu ta không đi thì sao ?
- Ta biết đạo hữu lợi hại nhưng hai tên bên cạnh đạo hữu thì sao ?
Lãnh Hàn Băng nhíu mày, bên trong thành trì thì lưu manh còn ứng phó được nhưng ra bên ngoài Hoang Nguyên thì không ổn, nghĩ đến đây nàng liền xoay người rời đi.
- Đạo hữu xin dừng bước.
- Cút.
Đám hắc y nhân tất nhiên sẽ không để Hàn Băng rời đi, bọn chúng phải cầm chân của nàng chờ đợi hai tên còn lại bị bắt.
Hai bên lao vào đánh nhau, lần này Ma giáo huy động mười mấy tên linh giả lục cấp trong đó có 10 tên dùng để đối phó Lãnh Hàn Băng, số còn lại thì đi bắt đồng bọn của nàng.
Tuy Hàn Băng lợi hại nhưng một mình nàng đối phó 10 tên đồng cấp nhất thời không thể phá được vòng vây, đám người Ma giáo cũng không làm gì được nàng.
Cách đó không xa, Lâm Phong và Lãnh Phi Dao cũng bị một đám Ma giáo bao vây, tình thế vô cùng bất lợi, về số lượng và chất lượng đều thua xa đối phương.
- Sư tỷ chút nữa đi phía sao đệ, dù có chuyện gì xảy ra cũng không được tách ra có biết không ?
- Ta biết rồi, đệ yên tâm đánh trận, ta sẽ ở bên cạnh cổ vũ.
Lâm Phong nhìn vẻ mặt của sư tỷ không có gì là lo lắng, bên trong đôi mắt còn mang theo một chút hưng phấn làm cho hắn cảm giác vô cùng hoang mang.
Mấy tên Ma giáo nhìn con mồi vẫn còn tâm tình trò chuyện hoàn toàn không xem bọn chúng ra gì, không cho mấy tên này nếm chút đau khổ thì bọn chúng sẽ không biết vì sao ban ngày lại sáng.
- Bắt lại.
- Đến đây.
Lâm Phong rút lưu tinh đao, tay còn lại ném ra một cái trận bàn, tu vi của đám Ma giáo lập tức tuộc dốc không phanh đến khi còn lại tứ cấp đỉnh phong thì dùng lại.
- Chuyện gì xảy ra ?
- Ăn một đao của lão tử.
Hai tên Ma giáo còn chưa biết chuyện gì sảy ra thì đã bị Lâm Phong chém bay, một tên bất động một tên thăng thiên, đây chính là kinh nghiệm chiến đấu hắn học từ yêu nữ, nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với bản thân.