Thiên La

Chương 149



Lãnh Phi Dao lập tức lắc đầu, vẻ mặt ngây thơ vô tội, hai mắt thuần khiết như thiên thần, mấy hôm nay nàng rất nghe lời chỉ là tâm trạng tỷ tỷ không tốt, một mình nàng ở bên cạnh sớm muộn gì cũng có chuyện nên quyết định chạy sớm.

- Cho dù đệ có nói gì thì ta cũng không đi, ta sẽ ở lại đây?

- Đệ thấy chỗ của Tuệ Vân sư tỷ tốt hơn chỗ của đệ rất nhiều.

- Nhưng ở đó rất nhàm chán.

- Chỗ của đệ cũng rất nhàm chán.

Lâm Phong vừa dứt lời thì bên ngoài có vô số âm thanh truyền đến sao đó là tiếng bước chân của rất nhiều người đang chạy tới chỗ của hắn.

Hai mắt Lãnh Phi Dao sáng lấp lánh.

- Linh thạch tới rồi.

Một thân ảnh xuất hiện trước cửa phòng, Lâm Phong vừa nhìn thấy liền hiểu ra vì sao đám người kia lại kéo tới chỗ của hắn.

- Nam Cung tỷ tỷ.

Lãnh Phi Dao vừa nhìn thấy người tới liền vui vẻ chạy ra chào đón.

- Tỷ tỷ đến tìm muội sao?

- Ta đến tìm Lâm đạo hữu.

- Tỷ tìm tiểu Phong tử làm gì?

Như Mộng mỉm cười, nụ cười của nàng ấm áp như nắng xuân khiến cả đám thanh niên phía sao có cảm giác say nắng.

- Ta đến đây vì hỏa linh đan.

- Vậy thì tỷ tỷ không cần vào trong, muội cũng có hỏa linh đan hơn nữa còn là hàng thượng phẩm.

- Ta còn có vài chuyện muốn nói với Lâm đạo hữu.

- Tỷ tỷ cứ nói với muội, sao đó muội sẽ nói lại cho tiểu Phong tử.

Lâm Phong đứng bên cạnh như người vô hình, vị tiểu sư tỷ của hắn thật sự đã xem chỗ này là nhà của nàng rồi.

- Nam Cung sư tỷ có chuyện gì vào trong rồi nói.

Như Mộng vừa vào phòng thì Lâm Phong liền đóng cửa khiến cho mấy tên bên ngoài tức đến méo mặt.

- Nam Cung sư tỷ có chuyện gì muốn nói với đệ sao?

Như Mộng lấy ra một bình đan dược đặt lên bàn, nàng trực tiếp vào vấn đề.

- Lâm đạo hữu có thể cho ta biết viên đan dược này là do ai luyện chế không?

- Là lão tử luyện chứ ai.

Lâm Phong thầm nói, nhưng hắn biết đối phương không tin nếu tin thì đã không tới đây hỏi hắn.

- Nam Cung sư tỷ không cần khách khí, sư tỷ có thể gọi đệ là sư đệ hay tiểu Phong tử cũng được.

- Không được.

Lãnh Phi Dao đứng bên cạnh phản đối.

- Tiểu Phong tử là do ta nghĩ ra, ngoài ta ra không ai được gọi.

- Tại sao ?

- Không tại sao gì hết, ta nói sao thì đệ làm vậy là được.

- Sao đệ phải nghe theo lời tỷ ?

Nam Cung Như Mộng ngồi bên cạnh nhìn tỷ đệ tranh nhau, nàng có cảm giác gì đó rất lạ, từ trước tới giờ mỗi khi nàng xuất hiệu đều là trung tâm của mọi người, chưa bao giờ bị bỏ rơi như lúc này.

- Lâm sư đệ có thể trả lời câu hỏi của ta không ?

- Nam Cung sư tỷ muốn đệ trả lời chuyện gì ?

Lãnh Phi Dao gõ vào đầu Lâm Phong một cái rõ to.

- Ngốc tử, Nam Cung tỷ tỷ muốn biết viên đan dược trong bình là ai luyện chế.

- Sao tỷ lại gõ đầu đệ ?

- Ta thích, không được sao ?

Lâm Phong dùng tay bóp cái mũi nhỏ của tiểu sư tỷ.

- Ai ui, đệ không muốn sống nữa có đúng không ?

- Ai nói, đệ còn rất yêu đời.

- Á, ta liều mạng với đệ.

Lãnh Phi Dao lao tới nhưng Lâm Phong nhanh chân chạy thoát, cho dù tiểu sư tỷ có đuổi thế nào thì cũng không bắt được hắn.

Nam Cung Như Mộng nhíu mày, xem ra hôm nay không thu hoạch được gì, có lẽ nên đợi lần khác vậy.

Lâm Phong nhìn thấy Như Mộng rời đi liền ngừng lại.

- Nam Cung sư tỷ viên đan dược này có vấn đề gì sao ?

- Không có, ta chỉ muốn biết ai là người luyện ra viên đan dược này.

- Chuyện này đệ không thể nói được nhưng mà đệ có thể cho tỷ biết người luyện ra viên đan dược này đang ở bên trong thánh cung.

Những lời của Lâm Phong không làm Như Mộng kinh ngạc, nàng đã sớm đoán được kết quả này.

- Đa tạ Lâm sư đệ đã cho ta biết, cáo từ.

- Nam Cung sư tỷ không phải đến đây vì hỏa linh đan sao ?

Lâm Phong lấy ra mấy bình đan dược tranh thủ kiếm chút linh thạch.

- Ở đây đệ có vài bình, sư tỷ có muốn lấy không ?

- Đan dược này là do đạo hữu luyện chế ?

Từ những chi tiết bên ngoài có thể đoán được trình độ của người luyện đã đạt đến lục đan gần tiếp cận thất đan.

Lâm Phong lắc đầu.

- Là do đệ nhất mỹ nhân Đan cung Tuệ Vân sư tỷ luyện chế.

Như Mộng cầm lấy bình đan dược quan sát, lần trước khi gặp nhau thì Tuệ Vân vẫn ở ngũ đan, không ngờ bây giờ đã tiếp cận thất đan.

- Không lẽ là do người kia chỉ dạy?

Ngoài vị đã đạt đến trình độ bát đan kia thì không ai có thể làm cho đan đạo của một thiên tài tiến triển nhanh như vậy.

Sau khi lấy hai bình đan dược Như Mộng xoay người rời đi, nàng vừa bước đến cửa phòng thì giọng nói của Lâm Phong truyền đến.

- Sư tỷ đợi đã, đệ có thể hỏi tỷ một chuyện không?

- Là chuyện gì?

- Sư tỷ có biết một đệ tử Trường Hà thánh cung tên là Liễu Huân Vũ không?

Nam Cung Như Mộng khẽ lắc đầu, cái tên này nàng chưa từng nghe qua.

- Ta chỉ biết ở Trường Hà có một Liễu gia.

- Đa tạ sư tỷ.

Lâm Phong thở dài, mấy hôm nay hắn vừa bán đan dược vừa hỏi thăm tin tức của Huân Vũ nhưng không thu được gì, có lẽ lão đầu nói không sai Huân Vũ chỉ là ngoại môn đệ tử nên đám thiên tài không biết nàng cũng là chuyện bình thường.

Sau khi tiễn Như Mộng rời đi, Lãnh Phi Dao dùng ánh mắt ủy khuất nhìn tiểu sư đệ.

- Tiểu Phong tử lúc nãy đệ đánh ta đau quá.

- Đệ đánh tỷ khi nào ?

- Đệ còn nói, rõ ràng có Nam Cung sư tỷ ở đây, đệ còn dám nói không có hử ?

Lâm Phong lắc đầu.

- Đệ thật sự không nhớ.

- Đệ giỏi lắm, bây giờ ta sẽ đi nói với tỷ tỷ là đệ chiếm tiện nghi của ta, để xem tỷ tỷ sẽ giải quyết đệ như thế nào.

Lãnh Phi Dao nói xong liền rời đi, nàng đi rất chậm, một lúc sao vẫn chưa rời khỏi căn phòng.

- Tiểu Phong tử ta đi đó.

- Không tiễn.

- Đệ không sợ ta nói với tỷ tỷ sao ?

Lâm Phong cười nhếch môi.

- Hàn Băng sư tỷ hiểu rõ con người của đệ, chắc chắn sẽ không tin lời của sư tỷ.

- Đệ… đệ đúng là một tên vô lương tâm, uổng công ta quan tâm đệ như vậy, còn nói tốt cho đệ trước mặt tỷ tỷ… đệ đi đâu đó ?

Phi Dao vừa nói vừa lau nước mắt, đến khi nàng mở mắt thì thấy Lâm Phong đã rời đi.

- Chẳng phải đệ nói là đến Vạn Bảo các mua linh dược sao ?

- Đợi đã, ta cũng muốn đi.

- Vậy thì đi chung.

- Nhưng ta không mang theo linh thạch.

- Đệ bao tỷ.

Dù sao cũng vừa kiếm được vài vạn linh thạch, một mình hắn nuốt thì có chút vô vị, có tiểu sư tỷ đi theo lại đỡ nhàm chán.

Hai người vừa rời phòng thì Lãnh Phi Dao chợt hét lên.

- Đúng rồi chút nữa thì ta quên mất, ta có thứ này cho đệ.

- Gì vậy ?

Lâm Phong nhìn sư tỷ lấy ra một cái túi nhỏ, nhìn tới nhìn lui cũng không biết là thứ gì.

- Đây hình như không phải túi trữ vật.

- Đây là một loại hương dược có thể giúp đệ ấn giấu khí tức, khiến cho đám yêu thú bên trong bí cảnh không đánh hơi được.

- Có thứ tốt như vậy sao ?

Lãnh Phi Dao gật đầu khẳng định.

- Thứ này không dễ tìm đâu, khó lắm ta mới lấy được đó.

- Vậy tiểu đệ xin đa tạ.