Thiên La

Chương 57: Thánh Cung Đến





Vài ngày sao, Lâm Phong ngồi bên ngoài hang động ngẩn đầu nhìn trời, đã hai ngày kể từ khi hắn phát tính hiệu nhưng vẫn chưa thấy ai đến.

- Đợi thêm vài ngày nữa nếu còn không có người đến thì chúng ta sẽ rời đi.

Linh dược hắn mang theo đã dùng gần hết, ở lại cũng chẳng có gì để làm, quan trọng là tu vi của băng nữ đã sắp đuổi kịp hắn, đến lúc đó vẫn còn ở đây thì tương lai của hắn sẽ đen như số đan dược mà hắn luyện ra.

Lãnh Hàn Băng đứng ngay bên cạnh, trong lòng nàng cũng không tốt hơn được bao nhiêu, thánh cung không phái người đến tìm nàng chắc chắn đã có chuyện không tốt xảy ra.

- Bạch đạo hữu sao khi rời khỏi nơi này đạo hữu sẽ đi đâu ?- Không liên quan đến ngươi.

Lâm Phong bị nàng lạnh nhạt vẻ mặt vẫn như cũ, hắn đã sớm thích nghi với cái cảm giác này.

- Ta sẽ đi tìm một người, có lẽ mấy ngày nữa ta và đạo hữu sẽ đường ai người đó đi.

- Ngươi muốn tìm ai ?- Một người rất quan trọng với ta, khi thú triều tấn công thì nàng cũng biến mất.

Lãnh Hàn Băng nhíu mày, trong đầu nàng chợt xuất hiện một thân ảnh.

- Có phải ngươi muốn tìm Liễu Huân Vũ.


- Đúng vậy.

Lâm Phong chợt nhớ ra lần trước đến Quỷ Lâm nghe được mọi người nói bạch y nữ tử là đạo hữu của Huân Vũ, sao hắn lại quên mất chuyện quan trọng như thế nhỉ.

- Bạch đạo hữu biết Huân Vũ sao ?- Ta chỉ gặp nàng vài lần, không tính là quen biết.

- Vậy đạo hữu biết nàng đến từ nơi nào không?- Nàng không nói cho ngươi biết sao ?Lâm Phong lắc đầu, hắn chỉ được nắm tay còn chưa kịp hỏi địa chỉ nhà thì bọn yêu thú đã tràn vào.

Lãnh Hàn Băng vừa hé môi thì bên trên xuất hiện dị tượng, thượng thiên u ám bị hỏa ảnh xuyên qua, bên trong đại trận, hồng y nữ tử lơ lửng giữa không, hồng hỏa phủ lên thân thể của nàng, ngọc thủ dang rộng như một con hỏa điểu đang rực cháy.

- Phá.

Hồng hỏa ngập trời soi sáng tận đáy vực sâu, cấm không đại trận rung lên rồi vỡ nát, bên dưới mặt đất từng khe nứt nối nhau kéo dài như vô tận.

Lãnh Hàn Băng nhìn hồng ảnh đang từ trên cao hạ xuống chẳng khác gì hỏa thần giáng thế, mày liễu nhíu chặc, nàng đứng che trước người lưu manh.

- Mau vào trong.

Lâm Phong chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì hồng y nữ tử đã xuất hiện trước mặt hai người, nàng mỉm cười nhìn băng nữ.

- Hàn Băng cuối cùng thì ta cũng tìm được muội.

- Ta cũng không ngờ người đầu tiên đến lại là ngươi.

- Sao vậy, gặp ta không vui sao ?Tâm tình của hồng y nữ tử lúc này khá tốt, bình thường nàng không thích nhiều lời.

Lâm Phong đứng một bên bị xem như không khí, chỉ còn cách tự mình xen vào.

- Hai vị đạo hữu có gì vào trong nói chuyện, nơi này không hợp ở lâu.

Cấm không đại trận bị phá nát, nơi này đã không còn an toàn như trước, lỡ đám yêu cầm phát hiện động tĩnh kéo tới thì toan, một mình hắn không lo nỗi hai người.

Hồng y nữ tử liếc nhìn Lâm Phong, giọng nói yêu mị truyền đến.

- Những ngày này muội ở chung với hắn sao ?- Đúng vậy.

Lãnh Hàn Băng vừa gật đầu thì hồng y nữ tử đã biến mất, đến khi nàng xoay người thì nhìn thấy lưu manh bị hỏa ảnh quấn lấy, sắc mặt vô cùng thống khổ.

- Linh Mộng mau dừng tay.


Hồng y nữ tử nhìn nam nhân đang dẫy chết, vẻ mặt không chút cảm xúc.

- Tên này ta nhìn không thuận mắt, đáng giết.

Lãnh Hàn Băng lấy ra một tờ pháp chỉ kích hoạt, hàn khí như thủy triều cuốn đến nhưng không cách nào dập tắt hồng hỏa.

- Nếu ngươi không dừng tay sao này chúng ta tuyệt giao.

Linh Mộng thu lại hồng hỏa, Lâm Phong từ trên cao rơi xuống nằm bất động trên mặt đất, ngay cả sức lực há miệng cũng không có.

Lãnh Hàn Băng tiến tới bên cạnh quan sát, nàng lấy ra một viên đan dược bỏ vào miệng của lưu manh, ánh mắt tức giận nhìn hồng y nữ tử.

- Chẳng phải ngươi đã hứa không lạm sát kẻ vô tội nữa sao?- Hắn không phải kẻ vô tội, nam nhân trên đời đều đáng chết.

Linh Mộng bước tới gần hai người, trên tay xuất hiện một đóa hồng hỏa, Lãnh Hàn Băng lập tức che trước người Lâm Phong với khoảng cách vài bước chân cho dù là lúc đỉnh phong thì nàng hoàn toàn không có cách nào ngăn cản đối phương.

- Hình như muội rất quan tâm tên nam nhân này, vậy thì hắn càng đáng chết.

- Ngươi không được giết hắn, không có hắn thì hôm nay ngươi đã không gặp được ta.

- Xem ra ta phải đa tạ hắn.

Linh Mộng mỉm cười nhưng nụ cười xinh đẹp của nàng lại làm cho người đối diện cảm giác như rơi vào hầm băng.

- Muội yên tâm ta sẽ tiễn hắn lên đường bằng cách nhanh nhất, sẽ không để hắn đau khổ.

Lúc này khoảng cách hai người chỉ còn là một bước chân, Linh Mộng đến bên cạnh Hàn Băng, ánh mắt cẩn thận quan sát nữ tử đối diện, hồng hỏa trên tay tan biến.

- Còn tốt là tên này chưa làm gì muội, nể tình hắn cứu muội ta sẽ tha hắn một mạng.

Lãnh Hàn Băng nhìn sắc mặt của lưu manh tốt hơn không ít, nàng nhìn qua nữ tử trước mặt.

- Thánh cung thế nào rồi?- Vẫn tốt, ngoại trừ một số tiểu thành bị tấn công thì mọi thứ vẫn bình thường.

- Thú triều lần này có khả năng liên quan đến Ma giáo, lúc ở Thương Vân thành ta đã nhìn thấy một tên vương giả dùng ám lực phá nát truyền tống trận.

- Có chuyện này sao?Linh Mộng ngẩn đầu nhìn lên cao, nơi đó đang có vài bóng người bay xuống.

- Nếu thật sự liên quan đến Ma giáo, ta sẽ để bọn chúng phải trả giá vì dám tổn thương đến muội.

Nàng vừa dứt lời thì đám người bên trên đã đáp đất, dẫn đầu là Lãnh Tuyên cùng với thể tử Hàm Yên.


- Hàn Băng có sao không? Tu vi của con sao lại thế này? Có phải bị trọng thương không ?Hàm Yên ôm chặt Hàn Băng, khóe mắt đỏ ửng, mấy ngày nay tâm tình của nàng cực kỳ không tốt, lúc nào cũng nghĩ đến nữ nhi.

Lãnh Hàn Băng lắc đầu.

- Mẫu thân yên tâm, nữ nhi không sao, tu vi chỉ tạm thời bị phong ấn.

- Không sao là tốt, không sao là tốt.

Lãnh Tuyên đứng một bên cẩn thận quan sát nhi nữ cuối cùng phát hiện ngoại trừ tu vi không đúng thì những thứ khác đều bình thường, lúc này lão mới thật sự yên tâm.

- Nơi này không nên ở lâu, chúng ta về thôi.

Bên trong cổ nhẫn lão đầu âm thầm mặt niệm cho Lâm Phong, người không sao thì ân cần thăm hỏi, kẻ nằm hấp hối thì chẵn ai quan tâm.

- Xem ra tiểu tử ngươi vẫn chưa hết hạn.

Kim Quang thành là một tiểu thành thuộc về Vô Cực thánh cung, nơi này khá mai mắn vì không bị thú triều tấn công.

Môn phái trấn giữ Kim Quang thành là Thanh Vân môn, nghe nói môn chủ là người sùng đạo, ăn chay niệm chú, thường xuyên hành thiện tích đức nên mới qua khỏi cơn thú triều lần này.

Nhưng hôm nay đệ tử Thanh Vân môn lại đi khắp thành thu mua hoàng cấp yêu thú, toàn hàng thơm ngon bổ dưỡng làm đám tu sĩ không ngừng bàn tán.

- Môn chủ sao vậy ? hôm nay chuyển đạo sao ?- Chuyển đạo chứ có phải chuyển giới đâu mà lo.

- Các người đúng là lạc hậu, ta nghe nói môn chủ có khách quý đến chơi nên mới mua yêu thú về đãi tiệc.

- Thì ra là vậy…Cả đám đệ tử thở phào, bọn chúng còn tưởng là có đại sự sắp xảy ra nên lão môn chủ mới chuẩn bị lương thực chuồn êm một mình.

Bên trong Thanh Vân môn, người đi như lễ hội, mấy chục tên đệ tử chạy tới chạy lui không kịp dừng bước, hôm nay không biết là ngày bao nhiêu mà rồng lại đến nhà tôm, hơn nữa không phải một con mà là một bầy.

.