Thiên La

Chương 71: Địa Sơn Thành





Trên đường đến nơi đây Lâm Phong đã luyện xong số đan dược của nhiệm vụ bảng, âm dương ma trận cũng luyện được thêm vài cặp, dịch dung đan vài bình, loạn hồn tán cũng có một mớ, nhiều nhất vẫn là bạo đan có đến mấy chục viên huyền cấp, phần lớn linh thạch của hắn đều đổ vào thứ này.

Thực cốt pháp tiễn là loại binh khí vô cùng tà đạo nếu không đến lúc sống còn hắn sẽ không sử dụng món đồ này, tốt nhất vẫn nên dựa vào bạo đan.

- Lão đầu mấy thứ này tuy tốt nhưng chỉ là vật ngoài thân, thực lực bản thân vẫn là thứ quan trọng nhất, lão thấy ta nói có chuẩn không ?- Tiểu tử ngươi có gì cứ nói, đừng ba hoa.

- Tiền bối đúng là lợi hại, vừa nhìn đã rõ tâm tư của tiểu bối.

Lâm Phong theo thói quen trước vuốt đuôi ngựa lấy lòng, sao đó vào đề.

- Tiền bối có thuật pháp nào lợi hại không ?- Không phải tiểu tử ngươi không muốn trở thành pháp sư sao ?- Đúng là như vậy.

Nhớ tới mấy cái pháp văn kia là hắn đau đầu.

- Ta chỉ muốn học vài loại thuật pháp để phòng thân, không cần phải trở thành pháp sư.

Thông thường đan sư sẽ chọn tu luyện chiến pháp để trở thành chiến đan song tu, ít có tu sĩ trở thành pháp, đan song tu vì luyện chế pháp chỉ có độ khó không thua gì luyện chế đan dược, làm gì có thời gian mà học.


Một tên pháp sư mà không biết tế luyện pháp chỉ thì chẳng khác gì một tên đan sư không biết luyện đan, nói ra chắc chắn sẽ bị thiên hạ chê cười.

- Tinh thần ham học hỏi của tiểu tử ngươi lão phu ghi nhận nhưng học mà không thông thì không đi xa được.

- Ta hiểu rồi.

Lâm Phong cuối đầu suy ngẫm, lời lão đầu nói chính là lời của cổ nhân, nghe theo chắc chắn không thiệt, trước mắt cần luyện tốt đan đạo sao đó rồi tính tiếp.

Lão đầu im lặng một lúc rồi nói.

- Muốn học thuật pháp cũng được nhưng tiểu tử ngươi phải đạt được hai yêu cầu của lão phu.

- Tiền bối cứ nói, tiểu bối sẽ cố hết sức.

- Thứ nhất phải tiến vào linh giả tứ cấp, sử dụng thành thục linh lực phóng xuất, thứ hai là phải luyện chế thành công ngũ đan thượng phẩm.

- Thành giao.

Lâm Phong gật đầu không cần suy nghĩ, đạt đến tứ cấp tu sĩ là có thể phóng xuất linh lực, chỉ cần có đủ thời gian thì hắn sẽ thành thạo.

Yêu cầu thứ hai cũng không khó, bây giờ hắn đã luyện được một lò ngũ đan nhưng viên cuối cùng thường là phế đan, vấn đề không nằm ở thuật luyện đan của hắn mà là linh lực không đủ dùng.

Liệt hỏa phần thiên không thể so với hỏa linh thể, tạp chất trong linh lực của hắn nhiều hơn nên phải sử dụng nhiều linh lực hơn, từ đó dẫn đến việc không đủ linh lực để luyện ra một lò đan dược hoàn hảo.

Trong lúc Lâm Phong cùng lão đầu trò chuyện thì ở một nơi cách đó không xa một đám hắc y nhân cũng đang bàn luận.

- Thủ lĩnh bây giờ chúng ta phải làm sao đây ?Tên thủ lĩnh nhíu mày, liên tục mấy ngày bị truy sát dẫn đến đệ tử Ma môn tổn thất thảm trọng nếu còn tiếp tục thì hắn cũng không gánh nổi trách nhiệm.

Một tên bên cạnh nhỏ giọng.

- Hay là chúng ta tạm thời rút lui.

- Không được, đà chủ vẫn chưa có lệnh chúng ta không thể rời đi.

- Nếu tiếp tục ở lại chúng ta sẽ bị diệt sạch.


- Các ngươi nghĩ bây giờ trở về có thể sống được sao ?Đám hắc y nhân im lặng, Ma giáo tàn khóc như thế nào bọn họ là người hiểu rõ nhất, không hoàn thành được nhiệm vụ cũng tương đương với kháng lệnh.

Đúng lúc này một đám hắc vụ bay đến hóa thành một thân ảnh lơ lửng giữa trời đêm, đám hắc y nhân nhìn thấy liền quỳ xuống hành lễ.

- Tham kiến đà chủ.

- Chuyện của các ngươi bản tọa đã biết, tiếp tục thực hiện kế hoạch.

- Tuân lệnh.

Hắc ảnh nói xong liền biến mất, đám hắc y nhân thở phào, đà chủ đã ra mặt thì bọn chúng không cần phải lo.

Cách đó chỉ vài trăm dặm, bên trong một căn phòng rộng lớn và sang trọng có hai đại mỹ nhân đang nhìn nhau.

Linh Mộng mỉm cười vui vẻ nhìn nữ tử bên cạnh.

- Hàn Băng muội đến giúp ta sao ?- Ngươi đến đây chỉ vì Ma giáo ?- Tất nhiên, đám yêu nghiệt đó hại muội chịu nhiều đau khổ như vậy sao ta có thể dễ dàng cho qua, nói cho muội một tin vui hôm qua ta vừa giết thêm vài chục tên Ma giáo.

Lãnh Hàn Băng nhíu mày, trong lòng như được thả lỏng, không phải vì đám Ma giáo kia chết bao nhiêu mà là vì lưu manh không sao.

- Ngươi phải cẩn thận, Ma giáo có một tên rất mạnh.

- Muội là đang lo lắng cho ta sao ?- Hắn thật sự rất mạnh, chỉ vài chiêu đã phong ấn được tu vi của ta.

Lần trước giao đấu bên trong Thương Vân thành nàng còn chưa kịp động thủ thì đã bị đánh bại, lúc đó là giao đấu bên trong phong linh, hai bên tu vi ngang nhau nhưng nàng lại thất bại nhanh như vậy chỉ có một lý do là thực lực thật sự giữa hai bên trên lệch rất lớn.

Linh Mộng vẫn mỉm cười, từ đầu đến cuối gương mặt xinh đẹp vẫn mang nụ cười yêu mị chưa từng biến đổi.

- Nam nhân thiên hạ đều là thứ vô dụng, ta không quan tâm.

- Tùy ngươi.

Thứ cần biết đã biết, lời cần nói cũng đã nói bây giờ đến lúc Hàn Băng phải rời đi.

- Muội cứ như vậy mà đi sao ?Linh Mộng nhìn theo bóng lưng xinh đẹp kia, ánh mắt lóe lên.


- Muội không muốn biết tin tức hắn ta ?Lãnh Hàn Băng dừng bước, giọng nói lạnh nhạt.

- Ngươi đã nói sẽ không làm hại hắn.

- Muội có biết trên đời này thứ gì không đáng tin nhất không, đó chính là lời nói của nữ nhân hi hi…- Ta không phải ngươi, Lãnh Hàn Băng ta nói được làm được nếu người động đến hắn chúng ta sẽ tuyệt giao.

Dứt lời nàng liền rời đi để lại Linh Mộng một mình trong phòng, vẻ mặt lúc này đã không còn nụ cười, trên tay hiện lên hồng hỏa, nhiệt độ bên trong căn phòng không ngừng tăng lên.

- Thứ ta đã muốn thì không ai có thể dành được.

Vài ngày sao, Lâm Phong đã đến được Địa Sơn thành, đây là thành trì gần nhất với Thương Vân thành ở thời điểm hiện tại, trước kia có mấy cái gần hơn nhưng đã bị thú triều phá nát, khoảng cách từ đây đến nơi hắn cần đến ít nhất phải mất thêm nữa tháng đi đường.

- Con dường dài vạn dặm vẫn phải bắt đầu từ một bước chân, 1 bước, 2 bước, 3 bước…Suốt cả đoạn đường không nghe được bất kỳ một tin tức nào về Ảnh Nguyệt đoàn làm cho tâm tình hắn vô cùng không tốt, lão đầu nói vừa đi vừa đếm số bước chân sẽ làm cho tâm tình tốt hơn.

Sao khi rời truyền tống trận, trước mặt hắn là Hoang Nguyên vô tận, Lâm Phong lấy ra địa đồ vừa mua được, lần trước không có thứ này nên hắn và băng nữ phải lang thang trong Hoang Nguyên suốt một khoảng thời gian.

- Một tấm da thú dởm mà lấy của lão tử hơn ngàn khối linh thạch, đám này hút máu kinh thật.

- Thời buổi khó khăn vật giá leo thang cũng là chuyện bình thường.

Lão đầu nghe hắn liên tục than thở cũng phát chán, tiểu tử này cái gì cũng xấu nhưng được cái mỗi chỗ xấu một chút, chỉ có ham tài háo sắc là đặt biệt nhiều.

Lâm Phong đi theo địa đồ, đường đi tới Thương Vân thành không có nhiều yêu thú, những nơi có yêu thú đều được đánh giấu rõ ràng, hoàng cấp màu vàng, huyền cấp màu lam, địa thú màu đỏ còn thiên thú thì không thấy đâu hết.

- Gặp được mấy tên đó mà còn sống đã là may rồi, chỉ có tên ngốc mới đứng lại vẽ bản đồ.

.