Khen thưởng như gió đến rồi đi, có lẽ cũng chỉ như thế.
Yểm chưa từ bỏ ý định: “Chờ thêm chút nữa, chắc chắn sẽ có phần thưởng khác.”
Trúc Mặc lạnh lùng nhìn nó.
“Sẽ có.” Không biết Yểm đang tẩy não bản thân nó hay người khác nữa.
Sau nửa khắc chỉ đợi được sự tĩnh lặng.
La Sát đạo quân phì cười định thu hồi tín vật hoa lan trong tay Trúc Mặc, nhìn thấy gã không chịu buông tay thì nhíu mày tăng thêm uy áp cảnh giới: “Buông ra.”
Sau khi cướp được tín vật, La Sát đạo quân mới hài lòng.
Yểm lấy lại tinh thần, nói trong vô thức: “Nó chẳng phải bảo bối, hắn chưa chắc thèm đâu.”
Vừa dứt lời, Yểm nhìn thấy biểu cảm cười như không cười của Đỗ Thánh Lan, ác ý trong mắt hoá thành tức giận, nó nhận ra nói những lời này chẳng khác nào vả mặt chính nó.
Những người vui vẻ nhất bây giờ chính là các tu sĩ tham gia sát hạch trong Kiếm Tâm Kính, từ lúc đầu nghe âm thanh nhắc nhở sát hạch kết thúc, tâm trạng thất vọng và ghen tỵ, đến bây giờ trong đầu họ chỉ còn lại hai chữ: Chỉ vậy?
U Lan đại đế đã biến mất mấy ngàn năm, làm đệ tử của ông ấy có ý nghĩa gì?
Người bình tĩnh nhất là hoà thượng Ngũ Uẩn, ông ta còn an ủi Trúc Mặc: “Giữa được và mất, quá trình luôn quan trọng hơn kết quả, Trúc thí chủ đừng quá bận tâm.”
Sắc mặt Trúc Mặt u ám, Đỗ Thánh Lan bật cười: “Đúng vậy, đừng quá bận tâm.”
Về tài năng chọc cho người khác tức chết, đại sư chưa bao giờ khiến người khác thất vọng.
Hắn vốn định châm chọc thêm vài câu nhưng lúc liếc sang thì thấy hoà thượng Ngũ Uẩn đang ngẩng đầu nhìn trời, lông mày nhíu lại.
Đỗ Thánh Lan theo bản năng nhìn theo, chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện vô số cái gương, mỗi cái gương đều hiện những hình ảnh khác nhau. Trong gương, có người ôm bí tịch tuyệt thế cười điên dại, có người đang một mình đấu với một thế lực… Nhìn kỹ thì gương mặt của những người này chính là những người vào Kiếm Tâm Kính.
Kiếm Tâm Kính đang hiện ra ảo cảnh của từng người, giống hệt ngọc bích Vấn Tâm, chỉ là không chiếu cụ thể.
Đỗ Thánh Lan đang phóng thần thức tìm kiếm ảo cảnh của Cố Nhai Mộc thì cổ tay bị bắt lấy, Cố Nhai Mộc khẽ nói: “Không có gì hay.”
Đỗ Thánh Lan phản bội rồi.
Sau đó hắn tìm được ảo cảnh của Cố Nhai Mộc, sau khi quan sát khoảng năm, sáu giây thì quay lại nói: “Ngươi đúng là trước sau như một.”
So với hai ảo cảnh trước, trừ quần áo thẳng thớm thì nội dung vẫn giống nhau. Đỗ Thánh Lan hít sâu một hơi, hỏi: “Vì sao trong ảo cảnh của ngươi, cuối cùng ta vẫn trúng mị dược?”
Chuyện này tạm thời bỏ qua, mỗi lần Cố Nhai Mộc sắm vai đều là hình tượng quân tử vững chãi như núi, ôm hắn ngâm nước lạnh.
Cố Nhai Mộc khàn giọng: “Là tâm ma giở trò.”
Tâm ma: “…..”
Nếu không phải đánh không lại, bây giờ nó sẽ nhảy ra ngoài đánh Cố Nhai Mộc thành tên mập ba trăm cân như nó.
Đa số tu sĩ trong Kiếm Tâm Kính đều là tiên nhân, về cơ bản đã thoát khỏi tình ái dục vọng. Trong bức tranh ảo cảnh đầu tiên ở kỷ nguyên này, Cố Nhai Mộc có thể nói là một ngọn cờ riêng.
Rất ít người quan tâm hình ảnh trong gương, tất cả tu sĩ đều chạy ra cửa, tình hình này khiến người khác nghĩ đến chuyện bí cảnh sụp đổ.
Gần đó có mấy chục hơi thở mạnh mẽ vọt tới, Đỗ Thánh Lan lắc đầu, lúc dị tượng mới xuất hiện trên bầu trời, hoà thượng Ngũ Uẩn đã kiểm tra thấy đường hầm không gian không có dấu hiệu mở cửa.
Từ lúc đốm sáng tuyên bố sát hạch kết thúc, đường hầm không gian đã biến mất, bây giờ muốn ra ngoài chỉ có thể thông qua kim giáp binh.
Các tu sĩ chạy trước đột ngột dừng lại, sắc mặt khó chịu nói: “Đường hầm không mở cửa.”
Họ nhìn mấy người đứng xung quanh, ánh mắt bình tĩnh cứ như họ đang làm quá lên.
Đỗ Thánh Lan không định rời đi, xảy ra bất thường là việc tốt, chứng tỏ Kiếm Tâm Kính đã có chút phản ứng.
Con rối nói thế nào? Phải dùng tình yêu cảm hoá.
Hắn giơ tay, sử dụng Tôi Thể Pháp hướng về phía bầu trời.
Lần đầu tiên không có phản ứng gì, Đỗ Thánh Lan suy nghĩ một lát rồi xin La Sát đạo quân đoá hoa lan lấy được từ tay Trúc Mặc. Luồng điện nâng đoá hoa lên cao, hắn dùng kiếm chiêu ngộ ra lúc trước, sau đó sử dụng Tôi Thể Pháp.
Hoa lan vừa là tín vật vừa là một hoá thân của Kiếm Tâm Kính. Dưới sự kích thích tê dại cực độ, Kiếm Tâm Kính vốn đang ngủ say bị đánh thức.
Vô số cái gương ghép thành bầu trời đột nhiên xuất hiện khe hở, trong mỗi khe hở bắn ra ánh sáng chói mắt. Những người chạy ra ngoài đột nhiên quay qua xem, suýt chút nữa bị chói mù mắt.
Đỗ Thánh Lan rũ mắt, đường ban đầu rất hẹp, hắn nghĩ chỉ cần kích thích mạnh sẽ có thể làm Kiếm Tâm Kính có phản ứng. Hắn nghĩ dùng kiếm chiêu trong núi đánh lên trời cũng có hiệu quả tương tự.
Đương nhiên phải dựa trên nền tảng là lúc kết thúc sát hạch có được tín vật.
Ánh sáng càng ngày càng sáng, Đỗ Thánh Lan mơ hồ nghe thấy tiếng gì đó.
Một tiếng vèo vang lên từ đằng xa.
Xung quanh quá chói mắt, hắn dùng Phân Thân Pháp phóng điện kiểm tra.
Sương mù trên núi đang dần tan, phi kiếm nhỏ không tấn công con người nữa, tất cả phi kiếm đều bay đến một khu đất khá bằng phẳng. Số lượng phi kiếm rất lớn, dưới ánh sáng khiến người khác loá cả mắt. Nhiều tu sĩ rút vũ khí, thậm chí còn dừng lại đề phòng, tuy kiếm không chủ động đánh người nhưng khi nó đang bay mà gặp trở ngại đều sẽ đâm thủng vật cản.
Cầu phú quý trong nguy hiểm, có người không sợ chết đuổi theo phi kiếm đến nơi hội tụ.
Bay được nửa đường, trong không khí đột nhiên xuất hiện chấn động mạnh, dường như vùng không gian này biến thành biển cả, sóng biển đập ầm ầm, các tu sĩ đang chạy về phía này bị đánh ngã không chút thương tiếc.
Mặt đất cũng rung lên dữ dội, tu sĩ ngã ra đất muốn đứng dậy, song khi nhìn tình hình phía trước thì ngây ngẩn.
Một vết rách dữ tợn đang nhanh chóng lan rộng, sau khi hoàn hồn gã vội vàng lùi ra sau.
Cự ly giữa các vết nứt không quá xa, chiều sâu hun hút, trong vực sâu có thứ gì đó đang trồi lên. Tu sĩ bị chói mắt không thấy rõ lắm, mãi cho đến khi vật kia hoàn toàn hiện ra mới nhìn thấy hình dáng đại khái… Là kiếm!
Tu sĩ không ngại nguy hiểm bị luồng khí đánh xuống vực sâu, không chút ngần ngại bay tới, khi sắp chạm vào thanh kiếm kia thì đột nhiên xuất hiện một con sông lạnh buốt ngăn cản.
Sau khi đánh tan con sông, tu sĩ nhìn thấy Thuấn Khê đạo quân tự dưng xuất hiện, hai người không nói gì mà lập tức lao vào đánh nhau.
Càng ngày càng có nhiều người đến, suy nghĩ cướp bảo vật không hẹn mà cùng hiện lên trong đầu mọi người.
Họ đánh nhau kịch liệt đến mức không thể cứu vãn. Bởi vì sự chú ý bị phân tán, ngay cả tinh quân cũng dám lao vào hang sói cướp bảo vật.
Ánh sáng dần yếu đi, cuối cùng đều hội tụ xung quanh thân kiếm cứ như vỏ kiếm được làm từ bông tuyết vậy. Yểm chạy đến hóng chuyện cũng tham gia vào đám đông, lúc đầu nó muốn đến trước Đỗ Thánh Lan lấy được bảo bối, nhìn thấy một đám hỗn chiến, con chó này nói tiếng người: “Đánh cái gì? Bảo kiếm có linh trí, thường thì đều sẽ tự chọn chủ.”
Phía dưới kiếm có rất nhiều mảnh vỡ trong suốt chôn nửa thân kiếm, những mảnh vỡ này khiến người khác cảm thấy chỉ có tu sĩ cấp cao mới có uy áp này.
Mỗi thế lực kiếm tông đều có kiếm trủng, đệ tử trong tông môn có thể dùng điểm đổi lấy cơ hội vào kiếm trủng, nếu rút được bảo kiếm thì có thể mang đi. Ở tu chân giới, chuyện này rất bình thường nhưng trong mắt Yểm, cho dù đánh thắng cũng chưa chắc có thể mang thanh kiếm này đi.
Chém giết tạm thời dừng lại.
Bây giờ họ mới thật sự quan sát thanh kiếm này.
Một vị tu sĩ cao tuổi đột nhiên hít hà: “Hình như là bội kiếm của U Lan đại đế… Nhạn Kiếp Kiếm thì phải?”
Trên vỏ kiếm có hoa văn lông vũ, đây là điểm đặc biệt của Nhạn Kiếp Kiếm. Mà đặc điểm rõ ràng nhất của thanh kiếm này là vỏ kiếm trong suốt như băng tuyết.
Bởi vì khen thưởng trước đó nên mọi người biết không gian này có liên quan đến U Lan đại đế, họ gần như đều tin lời ông ta.
Vấn đề lại quay về như lúc đầu: Ai rút kiếm?
Tu sĩ tới đầu tiên nói: “Không thì theo thứ tự trước sau đi?”
Tiếng cười chế giễu vang lên, trước khi người kia kịp lên tiếng thì tu sĩ nhìn bao quát rồi nói với tất cả mọi người: “Vẫn còn người đang chạy tới đây, bây giờ ở đây có tổng cộng không quá năm mươi người, biện pháp này đều có lợi cho tất cả mọi người.”
Gã có lòng tin khi nói ra những lời này, trừ gã ra thì trong mười người tiếp theo có hai đạo quân, có lẽ họ sẽ không từ chối.
Mỗi người ôm lòng riêng, cuối cùng không ai phản đối.
Nếu như bị tu sĩ yếu ớt này lấy được, chờ sau khi rời khỏi không gian này, họ hoàn toàn có thể nhảy ra cướp đồ.
Trong sự tĩnh lặng kỳ quái, mọi người bắt đầu xếp hàng ngay ngắn.
Khi xếp hàng đến người thứ ba mươi thì một tia chớp chen vào, nói như đúng rồi: “Vừa rồi ta tới trước.”
Sự thật đúng là như vậy, tuy nhiên đây chỉ là một phân thân.
Tu sĩ kia do dự một hồi, cuối cùng không đánh tia chớp. Dù sao mọi người cũng đã thống nhất xếp hàng, bản thân mình cố chấp sẽ bị người phía sau kiếm cớ đuổi khỏi hàng.
Gã vừa quyết định xong, tia chớp dùng luồng điện ngưng tụ một tấm bảng điện, bên tên viết ‘Xếp hàng cho bốn người’.
“…..”
Cửa ra sát hạch ở núi xanh cách nơi Nhạn Kiếp Kiếm xuất thế một đoạn, Đỗ Thánh Lan đang trên đường chạy tới, hỏi Trúc Mặc ba chữ: Mưu đồ gì?
Nếu không lấy được hạng nhất sát hạch thì vẫn có thể chiếm một chút ưu thế… Ít nhất cũng có thể chạy tới sớm.
Yểm mắt xanh không bị ánh sáng quấy nhiễu, chẳng biết đã biến mất từ khi nào, có lẽ nó đã đến nơi náo nhiệt nhất.
Khi nhìn lên không trung có thể thấy một bảo kiếm mờ ảo, càng nhìn thì kiếm như hoá thành chim nhạn bay đi.
Cố Nhai Mộc nheo mắt nói: “Con rối nói chỉ có U Lan tôn giả mới dùng được Nhạn Kiếp Kiếm.”
Bây giờ bọn họ chạy tới cũng không có ý nghĩa gì.
Đỗ Thánh Lan mỉm cười nói: “Nhờ ta nên Kiếm Tâm Kính mới có phản ứng. U Lan tôn giả mất tích lâu như vậy, có lẽ nó sẽ chọn chủ nhân khác.”
“Hy vọng mong manh.” La Sát đạo quân nói: “Nhạn Kiếp Kiếm được sư tôn luyện chế bằng máu đầu tim và nuôi dưỡng thời gian dài trong linh hồn, không có khả năng đổi chủ.”
“Sắp rồi.” Đỗ Thánh Lan nhìn về phía trước, cắt đứt câu nói tiếp theo của La Sát đạo quân.
Phía trước là một hàng dọc rất dài.
Đỗ Thánh Lan tìm thấy tia chớp của mình, phân thân biến mất, Đỗ Thánh Lan thế chỗ.
Nhóm Cố Nhai Mộc đứng sau lưng hắn, bao gồm cả hoà thượng Ngũ Uẩn.
“Hoà thượng cũng chen hàng à?” Người phía sau trừng mắt.
Hoà thượng Ngũ Uẩn rất thực tế: “Không có, trước đó bảng điện có ghi xếp hàng cho bốn người.”
Nơi nào có Đỗ Thánh Lan là nơi đó sẽ có biến cố, tu sĩ đứng phía sau định đá hắn khỏi hàng.
Gã đang định làm khó dễ thì La Sát đạo quân cười khẩy, họ đành phải dẹp bỏ suy nghĩ này. Bên ngoài có lẽ có không ít người đang xem, làm quá đáng thì mất hết sĩ diện.
Đương nhiên đó chỉ là thứ yếu, chủ yếu là gã không chắc có thể rút được Nhạn Kiếp Kiếm.
“Nhịn đi!” Có người nói: “Đừng giỏ tre múc nước, công dã tràng.”
“Đúng vậy.” Bạn đi chung phụ hoạ: “Ví dụ như lần sát hạch đầu tiên chỉ nhận được cái danh hão.”
Yểm nấp trong bóng tối, nghe thấy câu này thì tự nhiên chột dạ.
Bây giờ cái danh hão cũng mất, Trúc Mặc đã bị La Sát đạo quân đuổi khỏi sư môn.
“Ui — a…”
Người đàn ông cơ bắp đứng phía trước dùng hết sức bình sinh, bàn tay bị rách một lớp da, trong lúc rút kiếm còn phát ra những âm thanh kỳ quái.
Đỗ Thánh Lan đứng đằng sau chê bai: “Đủ rồi.”
Nếu bảo kiếm có ý với ngươi thì sao lại không nhúc nhích chứ.
Gã ta không từ bỏ ý định, tất cả chân khí đều được dồn xuống hai tay ra sức kéo kiếm như nhổ củ cải.
Nhạn Kiếp Kiếm đột nhiên rung lên, gã mừng như điên, song một khắc sau Nhạn Kiếp Kiếm loé sáng, gã bị đánh bay ra ngoài.
Mặc dù Nhạn Kiếp Kiếm đang ngủ say nhưng nó vẫn có thể giết người quấy rầy nó. Trong lúc định hạ sát chiêu, nó mơ hồ cảm nhận được hơi thở quen thuộc.
Tên cơ bắp bị đánh bay, cuối cùng cũng đến lượt Đỗ Thánh Lan.
Vỏ rùa tự động thoát ra ngoài nhẫn trữ vật, trước khi rơi xuống thì nhanh chóng thu lại, cuối cùng hoá thành một luồng khí kỳ diệu màu xanh di chuyển dọc theo kinh mạch toàn thân Đỗ Thánh Lan. Cả quá trình như băng tuyết tan chảy, không có bất kỳ tiếng động nào.
Cố Nhai Mộc đứng đằng sau nhìn thấy thanh kiếm này thì tự nhiên muốn cầm.
“Đừng chen ngang…” Ba chữ vang lên khe khẽ.
Ngón tay trắng nõn nhanh chóng cầm lấy chuôi kiếm, không kéo ra thô bạo như tu sĩ vừa rồi mà chỉ cầm lâu hơn một chút.
Nếu như suy đoán của hắn không sai, Thiên Cơ đạo nhân vất vả dụ hắn đến thì chắc chắn có cách lừa gạt thanh kiếm này.
Ngay khi tiếp xúc, Nhạn Kiếp Kiếm phát ra tiếng rung.
Tên cơ bắp trước đó mong đợi nhìn thấy Đỗ Thánh Lan bị đánh bay, đáng tiếc Đỗ Thánh Lan vẫn bình an vô sự.
Ngàn vạn sợi ánh sáng trắng từ chuôi kiếm đi vào trong cơ thể Đỗ Thánh Lan, Nhạn Kiếp Kiếm đang làm theo bản năng nhận biết linh hồn của Đỗ Thánh Lan. Vỏ rùa bên ngoài nguyên thần hoá thành ánh sáng đã sớm tan thành luồng khí vô hình, hình thành một lớp sương nhìn không khác gì nguyên thần.
Ánh sáng trắng tự nhiên hoà vào luồng khí, Nhạn Kiếp Kiếm càng ngày càng kích động.
Không sai, hơi thở hoàn toàn tương đồng.
Là chủ nhân!
Các tu sĩ đều chăm chú nhìn bàn tay cầm kiếm, có người tò mò nói: “Này, ngươi làm nhanh lên đi…”
Lời còn chưa dứt đã bị tiếng vang lanh lảnh cắt ngang. Từng mảnh gương trên trời lần lượt vỡ nát, mỗi tấm gương vỡ đều phản chiếu hoa lan, cánh hoa rơi xuống, nếu nhìn gương từ bất kỳ góc độ nào cũng thấy hình ảnh rất chân thực, vừa đẹp vừa kỳ dị.
Vươn tay đón lấy, tinh thể vừa chạm vào tay lập tức tan ra.
Đỗ Thánh Lan cúi đầu, tay áo thùng thình lất phất trong gió. Hắn dùng sức rút ra thanh trường kiếm lạnh lẽo đầy sắc bén.
Tiếng kiếm reo như tiếng rồng ngâm, vui vẻ du dương lượn quanh người hắn.
Kim giáp binh bày trận quỳ một gối, bầu trời vỡ nát núi sông rung động, Đỗ Thánh Lan là người cuối cùng ngẩng đầu nhìn bầu trời gương, tóc dài bị gió thổi tung tựa như thanh kiếm trong tay, ngỗ ngược bất trị.
“Sư tôn…” Nhìn xuyên qua Đỗ Thánh Lan, La Sát đạo quân thấy được một vị kiếm khách tuyệt thế như trong trí nhớ. La Sát rung động, thốt ra hai chữ.
Nhưng ngay sau đó hắn lập tức hoàn hồn, hình như là sư tôn, mà cũng không phải là sư tôn.
Sư tôn không phóng khoáng như thế, trong khí chất của U Lan đại đế luôn có sự trắc ẩn.
…
“Tìm được rồi!” Mảnh vỡ Thiên Đạo hưng phấn nói: “Quả nhiên là Đỗ Thánh Lan!”
Nó từng nhiều lần nghiên cứu về cuộc đời của Đỗ Thánh Lan, đoạt xá thiên lôi, ngưng tụ pháp thân trước khi chứng đạo, người có số mệnh tối cao, vân vân… Người có tốc độ tu luyện hiếm thấy, trừ U Lan tôn giả chuyển thế thì thử hỏi còn ai có thể làm được.
“Có đạo nguyên của ta bảo vệ, linh hồn của tên U Lan kia sẽ không bị mai một, Nhạn Kiếp Kiếm được nuôi dưỡng ngàn năm trong linh hồn của hắn không thể nhận nhầm.”
Mảnh vỡ Thiên Đạo nhịn nhiều năm như vậy, phiền muộn của mảnh vỡ Thiên Đạo đã đến giới hạn: “Bây giờ chỉ còn lại bước thu hồi đạo nguyên, chờ họ rời khỏi Kiếm Tâm Kính chính là thời cơ tốt nhất.”
Đỗ Thanh Quang là người có gan mạo hiểm, tuy nhiên ông ta sẽ không gửi gắm hy vọng lên người người khác.
“Quan sát thêm đi.”
Mảnh vỡ Thiên Đạo lạnh lùng nói: “Không còn thời gian, ta bị thương nặng trong tiểu thế giới, một tia lực Thiên Đạo ta vất vả lắm mới luyện ra đang suy yếu.”
Đỗ Thanh Quang không nói gì.
“Dựa vào sợi lực Thiên Đạo này, hắn chắc chắn sẽ chết, chúng ta chỉ cần ngư ông đắc lợi.”
Đỗ Thanh Quang hỏi: “Nếu thất bại, kết quả là gì?”
Mảnh vỡ Thiên Đạo một mực khẳng định sẽ không thất bại: “Trừ khi Đỗ Thánh Lan không phải chuyển thế.”
“Không ai có thể cùng lúc che giấu Nhạn Kiếp Kiếm và Kiếm Tâm Kính, đặc biệt là Kiếm Tâm Kính, nó là thứ được rèn từ kỳ vật của đất trời.”
Không gian trong Kiếm Tâm Kính.
Đỗ Thánh Lan lấy được quá nhiều cơ duyên, nhìn thấy hắn rút kiếm ra mà không có bao nhiêu người cảm thấy bất ngờ.
Thuấn Khê đạo quân tuỳ tiện nói: “Cho dù bây giờ có sét đánh xuống, ta cũng có thể chấp nhận.”
Nơi này có khá nhiều người từng tham gia sát hạch trong tiểu thế giới, không biết ai la lên: “Trời sập rồi!”
Kiếm rời vỏ, không gian trong Kiếm Tâm Kính xuất hiện một vết rách.
Theo một ý nghĩa nào đó, khe hở cũng là cửa ra, có người thấy thế định nhân cơ hội rời đi, song vừa bay lên thì đã bị gió bão đánh bay ngược trở về.
Một giọt mưa rơi xuống.
Chỉ trong một hơi thở, mưa phùn như kim bay xuống. Linh khí dồi dào, một số yêu thực khô héo trong không gian khôi phục sự sống. Tu sĩ muốn tiếp cận nhưng lại bị gió đánh vào người, linh khí hoá mưa đều hướng về một mình Đỗ Thánh Lan.
Vô số ánh mắt kinh ngạc và nghi ngờ tập trung lên người hắn, Yểm hoàn toàn không che giấu sự kinh hãi, hỏi điều mà mọi người đều hoang mang —
“Ngươi lén độ kiếp khi nào?”
Đỗ Thánh Lan bình tĩnh đáp: “Trong lần tranh giành hạng nhất.”
Yểm kinh hãi.
Trúc Mặc nhớ lại cảnh tượng kia, lạnh lùng nói: “Khó trách ngươi bình tĩnh như vậy.”
Cho dù mất hạng nhất cũng không nổi nóng.
Hoà thượng Ngũ Uẩn thở dài: “A di đà phật, hoá ra thế gian lại có lôi không màu.”
“…..” Đỗ Thánh Lan: “Ta chỉ nói đại thôi.”
Vì sao luôn có người tin mấy chuyện hoang đường này thế?
Hắn nói sự thật nhưng chỉ nhận được ánh mắt hoài nghi, người duy nhất tin hắn không độ kiếp là Cố Nhai Mộc luôn cảm thấy là lạ chỗ nào đó.
Bọn họ gặp được không ít cơ duyên, tuy nhiên chỉ có Nhạn Kiếp Kiếm là không thể giải thích rõ được. Bội kiếm của U Lan tôn giả dễ dàng bị rút ra cứ như có một bàn tay vô hình thúc đẩy đằng sau.
Y mấp máy môi, đang định bảo Đỗ Thánh Lan kiểm tra Nhạn Kiếp Kiếm thêm lần nữa, thậm chí y còn định quan sát thử xem sao.
Đỗ Thánh Lan nhanh tay thu hồi Nhạn Kiếp Kiếm, tiếc nuối nói: “Đáng tiếc là với khả năng bây giờ của ta không thể phát huy hết sức mạnh của nó.”
Hắn nói xong thì nhìn sang Cố Nhai Mộc, mỉm cười nói: “Ta thích thanh kiếm ngươi rèn cho ta hơn.”
Con rồng này rất dễ dụ, chỉ cần khen một câu thì y sẽ xấu hổ.
“Thật không?”
“Thật.”
Bốn mắt nhìn nhau, Đỗ Thánh Lan trông thấy sự vui sướng mờ nhạt trong mắt Cố Nhai Mộc và bàn tay siết chặt đầy ngượng ngùng, hắn lo không khéo sau đó sừng rồng sẽ bắn ra ngoài.
…
Không có đột phá nhưng lại được tặng quà, mảnh vỡ Thiên Đạo nhìn cảnh này hoàn toàn yên tâm.
“Khi U Lan đại đế ngã xuống thì một lượng lớn linh khí quay về đất trời, Thiên Đạo sẽ thiên vị người chuyển thế của hắn.” Mảnh vỡ Thiên Đạo cười mỉa mai: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng trên đời này có người lừa được Nhạn Kiếp Kiếm, còn có thể che đậy thiên cơ?”
Đỗ Thanh Quang nhíu mày, chuyện trước còn có thể làm giả nhưng chuyện sau thì khó có khả năng.
Mảnh vỡ Thiên Đạo nói tiếp: “Lấy lại đạo nguyên, ngươi có thể một bước lên trời, ta cũng có thể thoát khỏi kết cục vá trời.”
Lúc này nó rất sốt ruột, bị trấn áp thời gian dài, trước kia chưa bị thương còn có thể dựa vào việc cắn nuốt tu sĩ tạo ra sức mạnh, bây giờ cắn nuốt cũng không còn tác dụng gì nữa.
Khi sức mạnh suy yếu đến một cảnh giới nhất định, linh trí khó khăn lắm mới có được cũng sẽ biến mất.
…
Tình hình trong Kiếm Tâm Kính thay đổi liên tục.
Từ lúc Trúc Mặc nhận được phần thưởng có cũng như không đến lúc Đỗ Thánh Lan ngược gió lật bàn, rút Nhạn Kiếp Kiếm, không ai biết một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì.
Từ khi không gian xuất hiện vết rách, dị tượng trong đất trời trở nên yếu ớt, người bên ngoài muốn nhìn rõ hình ảnh trong Kiếm Tâm Kính cũng rất khó khăn. Tuy nhiên, tu sĩ của hai giới vẫn tập trung nhìn lên trời, không muốn bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào.
Ngoài người đang bế quan, Tiếu Tiếu đạo quân có thể là tu sĩ duy nhất không quan tâm đến Kiếm Tâm Kính.
Dựa theo giao phó của La Sát đạo quân, con dị thú không gian này đang tìm nhị sư huynh. Bây giờ mọi người đều tập trung quan sát trên không trung, cho dù Tiếu Tiếu vào tông môn dạo một vòng cũng không ai phát hiện, kiểm tra rất dễ dàng.
Tiếu Tiếu cũng muốn tìm được nhị sư huynh, từ lúc nhị sư huynh biến mất vào một ngàn năm trước, mọi người đều hết sức lo lắng.
Tìm kiếm hơn một nửa tiên giới vẫn không phát hiện tung tích. Tiếu Tiếu giậm chân suy nghĩ, bỗng nhiên nghĩ đến một nơi hắn còn chưa đi qua.
Lôi Trì.
Nơi này núi cao rất gần với trời, một con hồ ly cao lớn đứng trên sườn núi, đuôi xoã tung hơi cử động làm rơi tia lửa điện trong không khí. Linh áp tiên giới khiến hồ ly cử động vất vả, rõ ràng đứng ở đây là vì để nhìn hình ảnh trên trời rõ hơn nhưng lúc nào đầu hồ ly cũng cúi thấp.
Thiên Cơ đạo nhân nhớ lại quẻ bói trước khi rời khỏi tiên giới.
Chuyển thế của sư phụ qua đời, La Sát Môn bị mảnh vỡ Thiên Đạo trả thù, thương vong vô số.
Nó không cam lòng, nó muốn thay đổi tất cả.
“Cuối cùng cũng chờ được ngày này…”
U Lan tôn giả hay nói thế sự biến hoá khôn lường, đây là nước cờ tệ nhất của nó, trong đó còn có nhiều việc ngoài ý muốn. Thiên Cơ đạo nhân không ngờ chuyển thế của sư phụ sẽ có tình cảm với Đỗ Thánh Lan, Đỗ Thánh Lan cũng thông minh hơn tưởng tượng của gã.
Nhưng nhờ phần tình cảm này dẫn dắt mới khiến nước cờ của Thiên Cơ đạo nhân thành công.
Hồ ly càng cúi đầu thấp hơn, khoé miệng hơi nhếch, giọng khe khẽ: “Đánh cờ không hối hận…”
Sau đó là một khoảng yên tĩnh, hồ ly thở dài: “Đánh cờ hổ thẹn…”
“Nhị sư huynh!”
Tiếu Tiếu đạo quân nhìn thấy hồ ly cao lớn trên sườn núi, vui vẻ gọi nhị sư huynh rồi lập tức xuất hiện bên cạnh Thiên Cơ đạo nhân.
Hồ ly như đang ngủ, mắt hơi khép, đuôi rũ trên mặt đất.
“Nhị sư huynh.” Tiếu Tiếu gọi lại lần nữa, thấy hồ ly không có phản ứng thì vươn tay, lúc sắp chạm vào da lông thì một cơn gió bất chợt bay đến.
Chín cái đuôi trắng như tuyết lần lượt tan biến, trong phút chốc hồ ly khổng lồ hoá thành hư vô.
Cánh tay dừng lại giữa không trung, bất động hồi lâu. Tiếu Tiếu ngã ngồi ra đất, không biết bao lâu mới lấy lại tinh thần. Vải đen trên người rơi xuống, Tiếu Tiếu nhìn đỉnh núi trống rỗng, cuối cùng không nhịn được khóc oà.