Đỗ Thánh Lan vốn là con cháu thế gia, có thể khiến hắn thốt ra lời thô tục thì dễ thấy tâm trạng hắn đang rất nóng nảy.
Hai người liếc nhau, Cố Nhai Mộc xác định hắn chỉ là Luyện Hư sơ kỳ, không có bất kỳ điềm báo nào sắp phi thăng.
Mắng một câu, nỗi buồn bực trong lòng Đỗ Thánh Lan hơi tản đi: "Phải đổi chỗ đặt chân thôi."
Ở lại ngôi miếu hoang này không an toàn, họ cần phải tìm nơi ẩn náu mới.
Trên đường đi có rất nhiều thi thể tu sĩ, trong đồng tử đã tan rã vẫn còn chứa nét hoảng sợ trước khi chết.
Cố Nhai Mộc sống lâu, trải qua mấy lần thú triều, cũng không có quá nhiều cảm xúc: "Đạo của trời, tổn hại quá lớn mà không vá nổi. Tu sĩ và yêu thú chết hàng loạt, có lẽ là vì đã đạt đến mức cân bằng nào đó."
Đỗ Thánh Lan thầm than y suy nghĩ cay độc, một câu khui ra chân tướng sự thật, cũng may kỷ nguyên Thiên Đạo khiếm khuyết này mới bắt đầu mấy trăm năm, Ác Long lại bị nhốt ngàn năm nên có hơi yếu, nếu không nói không chừng đã sớm biết việc tồn tại đạo thể phi thăng trời sinh, hoặc biết chuyện có thể vá trời.
Đỗ Thánh Lan không nhịn được mà nghĩ nếu Cố Nhai Mộc đoạt xá thành công, mình bị hồn phi phách tán, đối phương lại vui vẻ tu luyện mấy trăm năm, rồi cuối cùng có thể phi thăng, trong nháy mắt biến thành dưỡng chất để vá trời.
"......"
Như vậy xem ra, vận khí của Cố Nhai Mộc thật sự không tốt lắm, nếu không muốn nói là còn bi ai hơn hắn vài phần.
Nhất là sau khi vá trời, tu sĩ có thể phi thăng như thường, Cố Nhai Mộc còn phải trơ mắt nhìn tu sĩ Trảm Nguyệt Sơn phi thăng, nhìn người của tứ đại gia tộc phi thăng... Hình ảnh đó tàn nhẫn biết bao.
Nghĩ tới đây, Đỗ Thánh Lan không nhịn được giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ vỗ vai y.
Cố Nhai Mộc nhíu mày nhìn lại, ánh mắt từ trên mặt đối phương rơi vào ngón tay thon dài đặt trên vai.
Đỗ Thánh Lan đảo mắt nhìn đống thi thể xung quanh: "Tất cả mọi người đều số khổ."
"Là do các ngươi vô dụng thôi." Cố Nhai Mộc ngắt lời, "Đừng kéo theo ta."
Y nhất định phải làm một con rồng mạnh nhất thế gian này.
Đỗ Thánh Lan nhìn chằm chằm y vài giây, cuối cùng lắc đầu.
Trong bầu không khí đối diện kỳ cục, Cố Nhai Mộc lại đeo mặt nạ lên, biến thành dáng vẻ của điện chủ Tuyệt Sát điện, một sáng một tối, đối với an nguy của Đỗ Thánh Lan sẽ có thêm một tầng bảo vệ.
Trong cấm địa U Lan hiện giờ lâm vào trạng thái hỗn loạn. Thú triều còn dư âm, cũng may tổng thể đã ở trong phạm vi có thể khống chế. Điều thực sự làm cho những tu sĩ này điên cuồng vẫn là câu nói kia của Mục Đồng: Cơ duyên đã bị truyền nhân của U Lan tôn giả lấy được.
"Cho dù để ta sở hữu một cái, một cái cũng được!"
"Đêm qua các đại gia tộc đều tụ cùng một chỗ, tông môn cũng do cường giả dẫn hàng, nếu có người đạt được cơ duyên, tin tức không thể giấu được."
"Tán tu, chỉ có thể là tán tu!"
Có người điên cuồng bắt đầu săn giết tán tu xung quanh, cũng có tán tu tạm thời hợp lực, bắt đầu đánh giết cắn trả.
"Phong tỏa lối vào!"
"Không được để cho bất kỳ kẻ nào chạy thoát."
Mấy thế lực lớn phản ứng nhanh, không hẹn mà cùng hạ mệnh lệnh giống nhau.
......
Tối hôm qua Bùi gia và Đỗ gia vốn cùng nhau hành động, sau đó bị thú triều tách ra, Bùi gia giàu có nhất, hầu như mỗi người đều mang theo pháp bảo chạy trốn. Mặc dù vậy, con cháu gia tộc vào đây vẫn chết gần một nửa.
"Truyền nhân của U Lan tôn giả——"
Bùi Cửu Tinh hít thở hơi dồn dập, đó chẳng phải là Đỗ Thánh Lan sao?
Đỗ Thanh Quang sẽ không hoài nghi lầm người, Đỗ Thánh Lan tiến bộ thần tốc do chiếm được truyền thừa của U Lan tôn giả.
Có thể trở thành tộc trưởng của một đại gia tộc, tầm mắt Bùi Cửu Tinh dĩ nhiên sẽ không quá hạn hẹp, cái gọi là cơ duyên có thể giúp người thực hiện nguyện vọng tất nhiên không thực tế, nhưng nếu xem xét năm phần, cơ duyên này hẳn là có thể thỏa mãn một ít điều kiện mà đương sự đưa ra.
Ban đầu một quyển U Lan tâm pháp còn chưa đủ để Bùi Cửu Tinh ra tay, nhưng cộng thêm cơ duyên, ai có thể không đỏ mắt?
"Tộc trưởng." Trưởng lão thấy hô hấp của ông ta không ổn định, vội vàng lại đây hỏi thăm.
"Ta không sao."
Bùi Cửu Tinh giấu đi mưu tính trong mắt, đúng là ông trời cũng giúp thằng nhóc đó, Đỗ Thanh Quang vì để xác định Bùi Mộc Hàn còn sống hay đã chết nên mới đến cửa, vô tình nhắc tới công pháp của Đỗ Thánh Lan, nếu không bây giờ ông ta hẳn là cũng giống người khác, điên cuồng tìm kiếm ai mới là truyền nhân của U Lan tôn giả.
Không giống như tộc trưởng các gia tộc khác, Bùi Cửu Tinh thiên phú có hạn, nếu Thiên Đạo có thể vá trọn vẹn, ông ta cũng chưa chắc có thể tu luyện tới Độ Kiếp hậu kỳ. Nếu như có thể cướp đi cơ duyên thuộc về Đỗ Thánh Lan, với tư chất của thằng nhóc đó thì chỉ cần tu luyện thêm mấy năm, mà cảnh giới của mình cũng có thể tăng lên.
"Bùi huynh."
Phía trước bỗng xuất hiện một người, giọng nói lãnh đạm dập tắt nhiệt huyết của Bùi Cửu Tinh vừa mới dấy lên.
Bùi Cửu Tinh không hiểu sao lại có một tia chột dạ, nghênh đón nói: "Đỗ huynh sao lại một mình tới đây?"
"Con cháu trong tộc có người chăm sóc, phụ trách bảo vệ lối ra," Đỗ Thanh Quang lạnh nhạt nói, "Huống chi cũng không phải chỉ có mình ta."
Trong không khí nổi lên một cơn dao động, nam tử áo đen xuất hiện đeo trọng kiếm, mặt mày sắc bén như đao.
Bùi Cửu Tinh miễn cưỡng tươi cười: "Mặc huynh."
Ngay cả Mặc Thương cũng tới, tám phần là Đỗ Thanh Quang đã thông báo thân phận truyền nhân của Đỗ Thánh Lan.
Thân là gia chủ Mặc gia, Mặc Thương từ trước đến nay lạnh nhạt ít nói, hơi gật đầu coi như đáp lại.
Đỗ Thanh Quang tiện tay thiết lập kết giới che chắn cảm giác của những người khác ở đây.
"Bàn huynh đang trên đường tới, sau đó chúng ta liên thủ triển khai tìm kiếm, thử ép đứa nhỏ kia vào đường cùng phải phi thăng."
Bùi Cửu Tinh giật giật khóe miệng: "Thiên tài đến đâu cũng cùng lắm là Luyện Hư kỳ, huống chi đâu cần mấy người chúng ta hợp lực..."
"Không nên dùng năng lực của ngươi để đánh giá nó."
"......"
Đỗ Thanh Quang híp mắt, nếp nhăn rất nhỏ trên khóe mắt lộ ra vài phần khôn khéo, xua tan không ít phong thái trí thức trên người: "Cơ duyên này có khả năng giúp thằng bé thoát khỏi ván cờ của ta."
Cơ duyên này chưa biết rõ ra sao, bọn họ phải liên thủ mới có thể bảo đảm không có sai sót.
Mặc Thương đến giờ mới mở miệng nói: "Ta với Đỗ huynh nhất trí cho rằng không thể cho nó thời gian thêm nữa."
Thú triều đến đột ngột, cơ duyên này càng tuyệt đối là một tai họa ngầm, Đỗ Thánh Lan có thể dựa vào đó đi tới bước nào, ai cũng không thể đoán trước.
Bùi Cửu Tinh cho dù có bất đồng ý kiến, hiện tại nói gì cũng vô dụng.
"Việc cấp bách trước mắt là làm sao tìm được người, " Bùi Cửu Tinh nhìn về phía Mặc Thương, "Còn có tộc đệ Mặc Cầu của ngươi, vì con gái bảo bối của mình, muốn ra tay giải quyết sạch Đỗ Thánh Lan, nếu như để cho ông ta tìm được người trước..."
Mặc Thương trầm mặc một chút, hỏi Đỗ Thanh Quang: "Có cần ta bảo Mặc Cầu dừng tay không?"
"Nếu chỉ mỗi việc giữ mạng sống mà thằng bé cũng không làm được, vậy chỉ có thể cho thấy ta đã chọn nhầm người."
Tuy nhiên, Đỗ Thanh Quang lại mang theo nụ cười, hiển nhiên tràn đầy tin tưởng vào đứa nhỏ mà mình đặt nhiều kỳ vọng.
......
Bên này Mặc Cầu đang cười khổ qua lại trong rừng cây như con thoi, con gái ông mặc dù không gả cho gia chủ Đỗ gia, nhưng cũng là gả cho chủ gia, cháu ngoại ông cũng không kém cạnh gì, đáng tiếc Đỗ gia lại cứ xuất hiện một Đỗ Thánh Lan, thời thời khắc khắc như một thanh đao treo trên đầu bọn họ.
Khi Mặc Cầu vào Đại Thừa kỳ đã rất muộn, đối với ông ta mà nói trừ phi bắt được kỳ ngộ, nếu không không có khả năng vào Độ Kiếp.
Cho nên lần này mục đích ông ta vào đây rất rõ ràng, chính là giúp Đỗ Bắc Vọng hoàn toàn diệt trừ tận gốc tai họa ngầm Đỗ Thánh Lan.
Lần này có vẻ như Mặc Cầu đã gặp vận may, đối tượng công kích chủ yếu của thú triều đều là những nhóm tụ tập cùng một chỗ, đêm qua có thú triều ông ta tách ra khỏi đội ngũ Mặc gia hành động một mình, lại không bị tập kích quá dữ dội.
Ở trong cấm địa rộng lớn vô biên, Mặc Cầu xa xa nhìn thấy một gã tán tu.
Ông ta hít thở gấp gáp, trực giác nói cho ông ta biết, đó chính là Đỗ Thánh Lan!
Một gã tán tu, có thể an toàn vượt qua thú triều, chứng minh thực lực ít nhất trên Nguyên Anh, vả lại người này trông hơi lớn tuổi, nhưng giữa hai hàng lông mày hoàn toàn không có cảm giác già nua.
Cố ý che dấu dung mạo, thực tế tuổi lại thấp, ngoài Đỗ Thánh Lan ra, người khác không cần phải làm như thế.
Phòng ngừa bị phát hiện, Mặc Cầu kịp thời thu hồi thần thức.
Đối phương hiện giờ là Luyện Hư kỳ, cho dù vượt qua một cảnh giới lớn cũng chỉ là Hợp Thể kỳ, giết hắn không khó. Nhưng Mặc Cầu do dự trong giây lát, đột nhiên phi thân tạm thời rời đi.
......
Hiện tại trong cấm địa có hơi hướng mùa hè.
Trải qua bạo loạn tối hôm qua, không ít cây cối cao lớn bị trụi sạch, yêu thú như rắn chiếm cứ phía trên còn chưa hoàn toàn khôi phục bình thường, nghe được chút gió thổi cỏ lay thì giống như mũi tên vọt thẳng vào mục tiêu.
Đỗ Thánh Lan cả đoạn đường không nói lời nào, một bên cứng nhắc chém giết yêu thú, một bên nghĩ xem làm thế nào để ra khỏi cấm địa U Lan.
Cố Nhai Mộc bỗng nhiên hiện thân: "Chỉ có đợi đến ngày mai, lúc cấm địa sắp phong bế mới có hy vọng."
Những đại gia tộc này cũng không đến mức chỉ vì một cơ duyên mà bao vây đến không chết không ngừng ở cấm địa U Lan, cho dù bọn họ sẵn lòng, các thế lực nhỏ và tán tu tới đây chắc chắn cũng không đồng ý, khi xung đột bùng nổ, bọn họ mới có thể thừa cơ hành động.
"Đúng rồi, vừa rồi có kẻ đang dùng thần thức theo dõi ngươi."
Song phương thực lực chênh lệch quá lớn, Mặc Cầu là Đại Thừa kỳ, cho nên Đỗ Thánh Lan không có cảm giác gì quá lớn.
Nhớ lại lúc đi vào cấm địa, chỉ có một người cẩn thận xem xét tu sĩ đi vào, trong lòng hắn đã hiểu rõ: "Hẳn là ông ngoại Đỗ Bắc Vọng, Mặc Cầu."
Cố Nhai Mộc: "Ta vốn định ra tay giải quyết, không ngờ tên đó lại đi rồi."
"Mặc Cầu tâm tư kín đáo, quá cẩn trọng chặt chẽ, " Bởi vì Đỗ Bắc Vọng, hai bên còn đánh nhau vài lần, Đỗ Thánh Lan xâu chuỗi chi tiết rồi nói, "Hẳn là ông ta đi tìm người giúp đỡ."
Đại Thừa muốn giết Luyện Hư, còn phải tìm trợ thủ, Cố Nhai Mộc suýt nữa bật cười.
Đỗ Thánh Lan cũng vì phần cẩn thận này mà cảm thấy cạn lời.
Chỉ sợ là việc hắn châm lửa đốt từ đường và tin tức giả hắn chạy thoát khỏi tay điện chủ Tuyệt Sát điện đã làm cho đối phương lầm tưởng hắn có sát chiêu bí ẩn gì đó.
Trợ thủ này tất nhiên không có khả năng tìm từ Mặc gia, nội bộ Mặc gia tranh đấu kịch liệt, một khi bị dòng bên biết được, ắt sẽ trắng trợn nẫng tay trên, như vậy Mặc Cầu chỉ có thể đi tìm bạn tốt.
Người đến cấm địa đông đúc, luôn có thể tìm được một hai người quen cũ.
Cố Nhai Mộc: "Muốn đuổi theo không?"
Đỗ Thánh Lan lắc đầu, động tĩnh quá lớn, làm không tốt ngược lại sẽ khiến cho người khác chú ý.
Hắn đột nhiên đi nhanh vài bước vòng tới trước mặt Cố Nhai Mộc, đánh giá y từ trên xuống dưới một lượt rất nhanh: "Lão Mặc Cầu kia dáng người không đẹp lắm, nhưng người Mặc gia vóc dáng đều không tệ."
Cố Nhai Mộc nhìn thấu ý niệm trong đầu hắn: "Ngươi muốn ta đóng giả thành Mặc Cầu?"
Đỗ Thánh Lan: "Khí tức của Đại Thừa kỳ ta không bắt chước được. Dùng thân phận của ông ta gây ra bạo loạn, một khi có tin tức Mặc Cầu giả truyền ra ngoài, ai cũng không dám tùy tiện hợp tác cùng ông ta."
Đều là kẻ theo phái hành động, hai người trực tiếp tiến hành kế hoạch.
Pháp khí tự thay đổi dung mạo của Cố Nhai Mộc vẫn còn khuyết điểm, nhưng bảo vật cải trang của Tuyệt Sát điện có thể là tinh phẩm, trước khi rời khỏi hải vực vô tận, y đã không chút khách khí thu toàn bộ vào trong túi.
Chiếu theo chi tiết Đỗ Thánh Lan miêu tả, Cố Nhai Mộc lại điều chỉnh thay bộ quần áo màu sắc tương tự.
"Ánh mắt xảo quyệt khôn khéo hơn chút nữa."
Đỗ Thánh Lan hài lòng gật đầu, như vậy, ngay cả chính Mặc Cầu đứng ở trước mặt đoán chừng cũng rất khó phân biệt.
"Muốn tìm ai xuống tay?"
"Cầm Tông." Hai con bọ rùa đỏ xuất hiện trong lòng bàn tay Đỗ Thánh Lan: "Đi theo chúng."
Cố Nhai Mộc là một người biết nhìn hàng ngon, nhìn thoáng qua liền nói: "Bọ rùa lá đỏ, ta nhớ loại trùng này sinh trưởng trên cây ngô đồng."
Đỗ Thánh Lan gật đầu: "Hà Bất Minh có một cây cổ cầm, chính là gỗ cây ngô đồng vạn năm chế tạo ra, mùi hương vạn năm không tiêu tán."
Ý nghĩa của đàn đối với Hà Bất Minh tựa như kiếm đối với Đỗ Thánh Lan, luôn luôn mang theo bên người.
"Chỉ cần khoảng cách không quá xa, bọ rùa lá đỏ có thể tìm được hắn."
Ngày đó ở bí cảnh, Hà Bất Minh gảy một bài Lãng Nguyệt Khúc, dẫn động lực lượng trời đất đánh hắn một vố. Sau khi ra khỏi bí cảnh, việc đầu tiên Đỗ Thánh Lan làm chính là đến Kỳ Hóa cư trả giá cao mua bọ rùa lá đỏ, đợi một ngày nó phát huy tác dụng.
"Lo nuôi một con chết, ta còn đặc biệt mua hẳn một con dự phòng."
Cố Nhai Mộc chính thức mở mang kiến thức cái gì gọi là có thù tất báo.
Mặc Cầu hôm nay vận khí tốt, gặp được mục tiêu muốn xuống tay. Hà Bất Minh lại không may mắn như vậy, gió lớn trong rừng không ngừng, tuy rằng cách nhau một đoạn, nhưng gió cuốn theo hương thơm độc đáo của gỗ cây ngô đồng, bị bọ rùa lá đỏ dễ dàng ngửi thấy được.
Cách hơn nửa ngọn núi, người Cầm tông đang điều chỉnh nghỉ ngơi dưới chân núi.
"Bất Minh ca ca, hay là chúng ta vẫn nên sớm rời khỏi nơi này?"
Nữ tử áo vàng bên cạnh nhìn không quen nói: "Đã chết nhiều người như vậy, một chút thu hoạch cũng không có, cứ thế đánh đạo về phủ sao?"
Hà Bất Minh bị các nàng tranh cãi đến đau cả đầu, một người là vị hôn thê của mình, một người là thanh mai trúc mã, trong lòng hắn càng thiên về vị hôn thê, nhưng gần đây phụ thân hắn tu luyện có sự cố, ngay cả địa vị thiếu tông chủ Cầm tông như hắn cũng bị dao động, không thể không mượn uy vọng trong nhà thanh mai.
Giữa lúc hắn muốn mở miệng giảm bớt mâu thuẫn giữa hai người này, trong rừng đột nhiên truyền đến động tĩnh nho nhỏ.
Đệ tử Cầm tông vừa mới bị yêu thú công kích qua một lần nhao nhao cầm lấy vũ khí, cảnh giác chú ý bốn phía.
Người tới hình như không có ý định che dấu, chủ động hiện thân ở trước mặt bọn họ.
"Mặc tiền bối." Hà Bất Minh hơi ngẩn ra.
Để không làm cho hắn cảnh giác, Cố Nhai Mộc đến một mình, dựa theo khẩu âm mà Đỗ Thánh Lan sửa cho nói: "Lão phu đến là có chuyện thương lượng với ngươi."
Hà Bất Minh quả nhiên không nghi ngờ y, chủ động đi đến chỗ khác.
Lần trước chuyện ở bí cảnh, Mặc gia cũng ở sau lưng bày mưu tính kế, hắn cho rằng lần này Mặc Cầu là muốn dùng lại mánh cũ, dùng hắn để dẫn dụ Đỗ Thánh Lan đi ra.
Khi đi, Cố Nhai Mộc âm thầm đánh giá Hà Bất Minh, ngũ quan đoan chính mặt mày sáng sủa, một cây đàn dài phía sau tăng thêm vài phần khí chất độc đáo của hắn, liếc mắt một cái cũng rất dễ sinh ra thiện cảm.
Đỗ Thánh Lan có thể bị người này mê hoặc một thời gian, cũng dễ hiểu.
Dù sao đã cạch mặt với Đỗ Thánh Lan, áy náy trong lòng Hà Bất Minh cũng không chống lại được khả năng cải thiện tình huống quẫn bách hiện tại, đang lúc hắn cân nhắc làm thế nào thu được lợi ích từ chỗ Mặc Cầu, bụng đột nhiên truyền đến một cơn đau nhức.
"Mặc tiền..."
Tiếng kêu kinh ngạc chưa kịp phát ra, một nhánh cây đã cắm vào đan điền của hắn.
Hà Bất Minh không mảy may dám khinh thường uy lực của nhánh cây này, hắn biết mình bị lừa, thấp giọng nói: "Ngươi là ai?"
Giọng nói hùng hậu đè nén không còn nữa, Cố Nhai Mộc nhướng mày: "Cướp bóc."
Cành cây đẩy về phía trước một chút, Hà Bất Minh không dám mạo hiểm, ngoan ngoãn giao ra Trữ Vật giới. Đồ vật đáng giá nhất của Cầm tông chắc chắn đều ở trên người thiếu tông chủ, Cố Nhai Mộc chẳng thèm để ý tới thứ khác, một cước đạp người trở về, sau đó hóa thành một trận gió biến mất tại chỗ.
Đệ tử Cầm tông đang chờ tại chỗ, đột nhiên nhìn thấy trên bầu trời có một chấm đen rơi xuống, vội vàng lui ra, Hà Bất Minh ngã rầm trên mặt đất, lưng nằm trên cổ cầm, va đụng đến mức xương cốt đều đau.
"Bất Minh ca!" Vị hôn thê phản ứng trước, xông lên đỡ hắn dậy.
Hà Bất Minh không bị trọng thương gì, chỉ là giờ phút này hình tượng có hơi thảm hại.
"Mặc tiền bối đâu?" Vị hôn thê sốt ruột hỏi.
"Mặc tiền bối cái gì, đấy là tên giả mạo." Hà Không Minh cắn răng, tiếc đứt ruột Trữ Vật giới của mình.
Là ai đây?
Phản ứng đầu tiên của hắn chính là Đỗ Thánh Lan, nhưng Đỗ Thánh Lan không toát ra được khí tức của Đại Thừa kỳ.
"Báo tin cho người trong nhà các ngươi, có người mạo danh Mặc Cầu tiền bối cướp Trữ Vật giới." Hà Bất Minh sắc mặt xanh mét nói: "Truyền tin tức ra ngoài, người Mặc gia nghe được, tuyệt đối sẽ bắt được người này."
Không giống như Hà Bất Minh đang tức giận, Cố Nhai Mộc ngáp ngắn ngáp dài trở về, tiện tay ném Trữ Vật giới cho Đỗ Thánh Lan đang đợi: "Bên trong cũng chỉ có nửa quả Băng Diễm trông cũng hữu dụng."
Sau khi chứng kiến bảo khố của Tuyệt Sát điện, Đỗ Thánh Lan kiểm kê bảo bối trong Trữ Vật giới của Hà Bất Minh, vừa lẩm nhẩm 'không tham tiền tài', vừa bày ra vẻ mặt ghét bỏ bình luận: "Đúng là rác rưởi."
Có điều hắn không ngờ Hà Bất Minh vậy mà vẫn còn giữ lại nửa Băng Diễm quả chưa dùng.
Băng Diễm quả này được bỏ trong một phong thư, bên trong chỉ có một câu xin lỗi.
Đỗ Thánh Lan tâm không gợn sóng, hiểu rõ Hà Bất Minh chắc chưa từng nghĩ sẽ gửi phong thư này đi, chẳng qua là để an lòng thôi.
Cố Nhai Mộc tiện mồm kể tình cảnh sau khi nhìn thấy Hà Bất Minh, nói đầy ý tứ: "Ta cũng không cần lãng phí bao nhiêu võ mồm."
Hà Bất Minh sau khi nhìn thấy Mặc Cầu, lập tức buông lỏng cảnh giác, chỉ chứng tỏ một điều: hai kẻ này đã sớm làm giao dịch dơ bẩn.
Đỗ Thánh Lan biết trò phản bội trong bí cảnh Mặc Cầu cũng có tham dự, mặt vô cảm nói: "Tự tạo nghiệp không thể sống."
Nếu không phải lo giết Hà Bất Minh sẽ gây ra động tĩnh quá lớn, còn phải giữ lại người truyền tin đồn, món nợ này hắn sẽ không đòi qua loa như vậy.
Khi đối diện, nụ cười của hai người đều có chút không phúc hậu, Đỗ Thánh Lan vuốt cằm: "Ngươi đoán Mặc Cầu sau đó sẽ gặp phải cái gì?"
Đương sự mà họ nhắc tới đang tìm kiếm bạn cũ lâu năm.
Vận khí hôm nay của Mặc Cầu hình như đều dùng trên việc cảm giác phương hướng, trước đó rất kỳ tích phát hiện ra Đỗ Thánh Lan, bây giờ lại thuận lợi nhìn thấy lão bằng hữu.
"Hàn Đài huynh."
Người đàn ông râu dê phía trước khoát tay áo: "Đợi đã."
Mặc Cầu nhíu mày: "Hàn Đài huynh có ý gì?"
Ông không muốn trì hoãn thêm nữa, thời gian càng lâu Đỗ Thánh Lan đi xa rồi chẳng phải là thất bại trong gang tấc sao?
Người đàn ông râu dê vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Ngươi làm sao chứng minh mình là Mặc Cầu?"
Mặc Cầu hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã thả lỏng, ở trong cấm địa, không thể hoàn toàn tin tưởng bất cứ ai, ngộ nhỡ gặp phải một tên giả mạo thì phải làm sao?
"Hàn Đài đạo hữu."
Một âm thanh truyền đến, chỉ thấy hướng chếch lại có một đội ngũ đi tới, người đàn ông râu dê thấy thế vội vàng chắp tay thành quyền: "Triệu đạo hữu."
Họ Triệu này Mặc Cầu cũng xem như có quen biết, gọi theo một tiếng: "Triệu huynh."
"Chờ chút." Người tới vội vàng lui về phía sau: "Mặc huynh làm sao chứng minh mình là Mặc huynh?"
Mặc Cầu: "..."
Có gì khiến ông khác người thường mà cần phải chứng minh vậy?