Mỗi một chữ Đỗ Thánh Lan nói ra đều vô cùng chân thành nhưng lọt vào tai hoà thượng Ngũ Uẩn lại có vẻ không bình thường.
Ngũ Uẩn như người già lãng tai hỏi: “Thí chủ mới nói cái gì?”
Đỗ Thánh Lan kiên nhẫn lặp lại, bày tỏ lý do mình phải làm như vậy.
“Theo như mạng lưới tin tức nhận được thì Đỗ Thanh Quang ủng hộ người cướp ngôi là vì muốn mở thời đại hoàng kim.” Đỗ Thánh Lan nhìn thoáng qua Âm Khuyển: “Chúng ta vừa thoả thuận xong, chỉ cần ta đi cản đao cho Tiểu Âm Khuyển, nó sẽ cam kết không đứng về phe Đỗ Thanh Quang.”
Nhìn chung thì trong lịch sử đại lục Cửu Xuyên, mỗi lần thời đại hoàng kim đến đều kèm theo tai hoạ ngập trời, thậm chí tu sĩ nhân loại phải đối mặt với nguy cơ diệt tộc. Nghe nói Minh Đô có liên quan đến thời đại hoàng kim, hoà thượng Ngũ Uẩn nắm chặt phật châu trong tay, lập tức nghĩ đến bí pháp có thể giả trang Âm Khuyển thì cũng có thể giả trang những nhân vật khác.
Tôm tít quái dị, lúc điện chủ Tuyệt Sát Điện bị bao vây, một mũi tên kinh động cả vùng biển Vô Tận, hơn nữa còn là Hồng Mông Nguyên Bảo mang thuộc tính lôi… Sau khi xâu chuỗi mọi chuyện, hoà thượng Ngũ Uẩn nhìn chằm chằm một viên phật châu: “Hoá ra là thế.”
Đỗ Thánh Lan biết không thể gạt được người thông minh như hoà thượng Ngũ Uẩn nên ngoan ngoãn ngồi một bên, sau một hồi mới lên tiếng: “Đại sư thấy như thế nào?”
Hoà thượng Ngũ Uẩn a di đà phật: “Cho bần tăng hỏi một câu, tại sao thí chủ lại làm như thế?”
“Vì thương sinh linh.”
Trong viện yên tĩnh như chết.
Gió thổi qua, mặt người giấy bị gió thổi nhăn nhó giống như nhíu mày vì bốn chữ này.
Vì thương sinh linh nên đi giả chó?
Không phải hoà thượng không nghiêm túc nhưng Đỗ Thánh Lan thật sự nói chuyện rất buồn cười. Sau khi dò xét Đỗ Thánh Lan một lúc, không thấy hắn có vẻ gì là đùa giỡn, hoà thượng Ngũ Uẩn ngừng chuyển động hạt châu, sau đó gật đầu.
Đến cảnh giới như Đỗ Thanh Quang sẽ không tự nhiên làm như thế. Giả sử Đỗ Thánh Lan nói đều đúng, đối phương cố ý mở thời đại hoàng kim thì có khả năng liên quan đến phi thăng. Đối với hoà thượng Ngũ Uẩn mà nói, việc này không quá nhiều cám dỗ.
Bởi vì đạo khác nhau.
Đỗ Thanh Quang thiên về vô tình đạo còn hoà thượng Ngũ Uẩn tu chúng sinh đạo. Nếu đã biết rõ mở thời đại hoàng kim sẽ phóng thích tai ương mà còn khư khư cố chấp nghênh đón nó, việc này hoàn toàn đi ngược lại đạo tâm của hoà thượng Ngũ Uẩn. Cho dù một ngày nào đó Ngũ Uẩn có cơ duyên phi thăng thì cũng sẽ trọng thương trong tâm ma kiếp. Nhìn từ bất kỳ góc độ nào thì hoà thượng Ngũ Uẩn cũng sẽ nghiêng về Đỗ Thánh Lan.
“Đại sư không ý kiến gì là được.”
Sau khi giải quyết xong chuyện then chốt, những việc còn lại phải dựa vào bản lĩnh của Đỗ Thánh Lan với điều kiện trong khoảng thời gian ngắn tu thành Bát Thần Yêu Thuật.
Cố Nhai Mộc xác nhận lần cuối: “Nghĩ kỹ chưa?”
Đỗ Thánh Lan biết rõ mình đang mạo hiểm nhưng vẫn kiên trì câu nói kia: “Vì thương sinh linh.”
Nếu như lúc Đỗ Thánh Lan nói lời này không lén nhìn lên trên đỉnh đầu thì Cố Nhai Mộc thật sự tin hắn chân thành.
Cố Nhai Mộc đưa cho Đỗ Thánh Lan bí tịch, trang đầu tiên viết lời mở đầu rằng ‘Không phải yêu vật thần thú thì không thể tu luyện’.
“Thì ra là thuật hoá hình dành riêng cho yêu thú.” Đỗ Thánh Lan thầm nói một câu.
Khó trách đều là tâm pháp hữu dụng, Cố Nhai Mộc từng dạy cho hắn tri thức huyết chú cao cấp nhưng chưa từng cho hắn xem cái này. Về bản chất hắn là chủng loài đặc biệt, chưa chắc có thể tu luyện hay không.
Đỗ Thánh Lan tranh thủ thời gian quay về phòng bố trí kết giới rồi bắt đầu tu luyện.
Âm Khuyển không ở lại lâu, chỉ bảo khi nào có manh mối thì dùng lông chó liên hệ với nó. Hoà thượng Ngũ Uẩn phải giả trang thánh nhân trời sinh nên đương nhiên ở lại Nhân Nghĩa Đường. Cố Nhai Mộc sắp xếp một gian phòng cho ông ta ở, còn mình thì ngồi trong viện trầm tư.
Cố Nhai Mộc chưa từng có bạn, lại mới được thả ra từ dưới lòng đất không lâu, người y tiếp xúc nhiều nhất chính là trưởng lão Bùi gia và những người trong Nhân Nghĩa Đường. Người ngoài muốn trà trộn vào chủ gia Bùi gia sưu hồn là chuyện không có khả năng. Y suy nghĩ một lúc rồi cho gọi Bùi Huỳnh, hỏi thăm thì mới biết gần đây có mấy người lính đánh thuê chết trong tay bé gái không mặt, những người khác đều bình thường.
Xem ra đối tượng bị sưu hồn không phải là người của Nhân Nghĩa Đường, Cố Nhai Mộc nhấp một ngụm trà.
Bùi Huỳnh thấy Cố Nhai Mộc không nói gì thì hỏi: “Còn có việc gì không?”
Cố Nhai Mộc trầm ngâm hai giây: “Giúp ta điều tra động tĩnh gần đây của Đỗ Thanh Quang, Trúc Mặc và trưởng lão Bùi gia.”
Phải loại trừ kẻ địch trước rồi xem thử trưởng lão Bùi gia có còn nghi ngờ thân phận của y như lúc trước không. Nếu hai việc này đều không phải thì chỉ có khả năng là Tư Châu đang tác oai tác quái, cuối cùng mới là trùng hợp.
Cố Nhai Mộc bổ sung thêm: “Nhất là những người gần đây có tiếp xúc với bọn họ, có ai trở nên đần độn hay là tử vong không.”
Di chứng sưu hồn rất lớn, nhất định sẽ để lại dấu vết.
Bùi Huỳnh vừa rời đi, trong phòng đột nhiên truyền đến một âm thanh quái dị. Cố Nhai Mộc nhíu mày, mở cửa xông vào kết giới thì bất ngờ đối diện với một đôi mắt ướt nhẹp.
Đôi mắt toát lên vẻ đáng thương chỉ là giả, sự thật là trong quá trình biến thân chân khí hỗn loạn dẫn đến một phần chân khí kí.ch thích đến đôi mắt.
Cố Nhai Mộc nhìn chằm chằm vật trên mặt đất mấy giây mà không nhịn được bật cười. Tia sáng lạnh lẽo trong đôi mắt bé tí đâm thẳng tới, Cố Nhai Mộc điều chỉnh tâm trạng quan sát thêm một lần nữa.
Thứ này hơi giống chó nhưng tai quá tròn, đuôi càng giống hồ ly. Vì muốn phô bày trạng thái sương đen nên da lông toàn thân đen hơi lố, nếu không phải ngoài cửa sổ có ánh trăng thì vào phòng chưa chắc đã nhìn thấy.
“Sói?” Cố Nhai Mộc khen ngợi trái lương tâm: “Lần đầu tiên có thể biến thành như vậy đã rất tốt rồi.”
“Nhìn vào mắt ta rồi nói.” Sói con bình tĩnh nhìn đối phương.
Cố Nhai Mộc và Đỗ Thánh Lan bốn mắt nhìn nhau, y khẽ ho một tiếng: “Đừng cố chấp với ngoại hình, nếu dùng chân khí để duy trì ngoại hình thì chính là sơ hở.”
Được nhắc nhở, Đỗ Thánh Lan đã tìm được một chút cảm giác, tiếp tục vùi đầu hoá hình trong khổ sở. Đến lúc trời sắp sáng, cuối cùng Đỗ Thánh Lan cũng đã có một đường nét mơ hồ. Hắn nhìn bầu trời bên ngoài mà thở dài nặng nề: “Có lẽ thái tử thật cũng không vất vả bằng ta.”
Hiệu suất biến thân của Đỗ Thánh Lan rất chậm nhưng hiệu suất làm việc của Bùi Huỳnh lại cao đến đáng sợ.
Trấn Thạch Hoài là địa bàn của Thiên Cơ đạo nhân, Trảm Nguyệt Sơn có Trúc Mặc. Sau khi Cố Nhai Mộc tiếp nhận Tuyệt Sát Điện đã sắp xếp rất nhiều nhân viên tình báo trong phạm vi trăm dặm ở hai nơi này, gián tiếp giúp đỡ Bùi Huỳnh điều tra.
“Có một người kinh doanh thú kéo xe, tinh thần đột nhiên trở nên ngây dại. Sáng nay con gái nhỏ nhà hắn đột nhiên được một thế lực tông môn không tồi thu làm đồ đệ, trước khi xảy ra vấn đề hình như từng tiếp xúc với Đỗ Thanh Quang.”
Thú kéo xe?
Tin tức Cố Nhai Mộc nhận được không đầy đủ, y không biết năm đó từng có thương đội đi qua rừng lá phong, lần đầu tiên suy nghĩ từ góc độ của Đỗ Thanh Quang. Không phải là độ kiếp kỳ thì không thể cảm nhận được đang bị nhìn trộm, khoảnh khắc tối hôm qua đã đủ để chứng minh trước đây người mua thú kéo xe chính là độ kiếp kỳ, đồng thời còn sống.
Việc cấp bách bây giờ là phải biết rõ vì sao Đỗ Thanh Quang đi sưu hồn một tu sĩ bình thường. Gần đây ông ta bôn ba khắp nơi vì việc Minh Đô, không có chuyện đột nhiên hoài nghi thân phận của y.
Cố Nhai Mộc một mình đi dạo đến hậu viện, cách đó không xa là sư tử Tuyết Hoa đang rửa xe, bàn đạp được lau chùi đến khi bóng loáng.
“Hẳn là… Không thể nào.”
Trong đầu đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ, lần đầu tiên Cố Nhai Mộc hoài nghi phán đoán của mình.
Sư tử Tuyết Hoa xoay đầu lại, bên chân có một chậu nước. Nó tò mò nhìn sang, không hiểu vì sao con ác long cứ nhìn chằm chằm về phía này, nó hoảng sợ vô tình đạp đổ chậu nước.
“Ngao –“
Cố Nhai Mộc vẫy tay: “Ngươi tới đây.”
Cùng một giọng nói, cùng một động tác vẫy tay, ngày ấy Đỗ Thánh Lan đề nghị chữa trị cũng gọi Cố Nhai Mộc như thế. Sư tử Tuyết Hoa cảm thấy cực kỳ nguy hiểm, nó muốn trốn nhưng sao có thể chạy trốn khỏi bàn tay một con rồng.
Cố Nhai Mộc nhìn chằm chằm một lúc, xác định không cảm nhận được bất kỳ hơi thở nào, việc này lại càng đáng nghi hơn. Y đã sớm biết vật nhỏ này không bình thường, nếu không phải là loài đặc biệt thì chính là hơi thở bị cưỡng ép phong toả. Âm Khuyển không tìm được con chứng tỏ nó đã từng phong toả hơi thở của Tiểu Âm Khuyển, không cảm nhận được mới là bình thường.
“Tạm thời ngươi đừng kéo xe nữa.”
Sư tử Tuyết Hoa run lên như bị sét đánh.
Cố Nhai Mộc như nhìn thấu suy nghĩ của nó: “Không phải muốn bán ngươi…”
Y còn chưa kịp nói xong thì sư tử Tuyết Hoa dùng hết sức bình sinh trốn thoát, chạy về phòng của Đỗ Thánh Lan, đúng lúc hắn ra ngoài hít thở không khí. Hắn nhìn thấy sư tử Tuyết Hoa nước mắt lưng tròng, sửng sốt hỏi: “Sao thế?”
Sư tử Tuyết Hoa bảo hắn nhìn chân của nó, lực chân của nó rất tốt, đừng bán nó.
Đỗ Thánh Lan xoa đầu sư tử trấn an, sư tử Tuyết Hoa nhận được cam kết mới quay lại bên cái xe, lúc đi còn cố ý vòng qua người Cố Nhai Mộc. Nó vừa đi, Đỗ Thánh Lan lập tức ngẩng đầu lên dùng ánh mắt hỏi đang diễn cái gì vậy?
Cố Nhai Mộc không thể nói thẳng là y hoài nghi cái đứa kéo xe kia có thể là con ruột của người cha ngươi mới nhận.
“Ngươi tu luyện Bát Thần Yêu Thuật đến đâu rồi?”
Đỗ Thánh Lan xoè ngón tay: “Ba ngày.”
Cố Nhai Mộc nghe vậy nhướn mày, tiến độ này khiến y rất kinh ngạc, bất kể là làm người hay làm sét, thiên phú của Đỗ Thánh Lan có thể được hình dung bằng bốn chữ kỳ tài ngút trời.
“Chờ ngươi tu luyện xong thì mau chóng liên hệ với Âm Khuyển, tung tin với bên ngoài rằng đã tìm được Tiểu Âm Khuyển.
Đỗ Thánh Lan: “Gấp như vậy hả?”
Cố Nhai Mộc lưỡng lự một lúc rồi quyết định nói suy đoán vừa rồi của mình, cuối cùng nói: “Đỗ Thanh Quang nhất định sẽ hoài nghi lúc đầu là ta mua sư tử Tuyết Hoa.”
Những tu sĩ độ kiếp kỳ khác hoàn toàn không có lý do mua thú kéo xe, bao gồm cả điện chủ Tuyệt Sát Điện. Một khi đối phương điều tra sâu, có lẽ ngay cả thân phận của Cố Nhai Mộc cũng không giấu được.
Đương nhiên Đỗ Thánh Lan cũng nghĩ đến việc này, nếu Tiểu Âm Khuyển đúng lúc xuất hiện, Đỗ Thanh Quang không có lý do gì lãng phí thời gian điều tra chuyện này. Song hắn lại nhắc đến một chuyện khác: “Đúng lúc, ba ngày sau liên hệ với Âm Khuyển, tiện thể thông báo một tiếng.”
Giữ gìn quan hệ với Âm Khuyển, bọn họ sẽ dễ hành động ở Minh Đô.
“Về sư tử Tuyết Hoa…” Đỗ Thánh Lan hơi khó chịu, lúc bám lên người sư tử Tuyết Hoa có lẽ Tiểu Âm Khuyển chỉ là một trang giấy trắng, luôn cho rằng mình là giống loài này, chỉ không cho nó kéo xe mà nó đã kích động như thế. Nếu nói cho nó biết sự thật thì đứa nhỏ này sẽ bị hù chết.
Đỗ Thánh Lan nhớ lúc xảy ra thú triều, sư tử Tuyết Hoa ngồi trong ngôi miếu đổ nát bị hơi thở chân long doạ sợ ngất xỉu.
“Để Âm Khuyển giải thích thì tốt hơn.”
Cố Nhai Mộc gật đầu, hiển nhiên cũng tán thành cách làm của Đỗ Thánh Lan.
Áp lực luôn là động lực tốt nhất, biết được Đỗ Thanh Quang đã tra ra sư tử Tuyết Hoa, Đỗ Thánh Lan tu luyện bí pháp không dám lơ là một phút giây nào. Thời gian dự tính là ba ngày nhưng đến buổi tối ngày thứ hai, hắn đã có thể biến thành Âm Khuyển.
Đáng tiếc là Đỗ Thánh Lan không có thực lực mạnh như Cố Nhai Mộc để chống đỡ, biến thân càng lâu thì càng dễ hoá hình. Ví dự như ban đầu có thể là đuôi chó nhưng sẽ bất giác biến thành đuôi chuột, cũng may bình thường Âm Khuyển ở trạng thái sương đen nên không nhìn kỹ thì không phát hiện được.
Sau khi có thể biến ra hình chó đại khái, Đỗ Thánh Lan không để lỡ thời gian, lấy lông chó Âm Khuyển để lại rồi ra ngoài trước thời hạn, chờ người Minh Đô đến thăm.
Hôm nay trăng vừa sáng vừa tròn, Đỗ Thánh Lan căng thẳng hai ngày nên có hơi mệt mỏi. Hắn khép hờ mắt suy nghĩ, dường như có hơi ghét ánh trăng nên cúi đầu muốn né tránh. Trong lúc Đỗ Thánh Lan cúi đầu,. ánh trăng bị mây đen bay đến che khuất, nhiệt độ trong đình viện bất ngờ hạ xuống. Hắn đột nhiên giật mình tỉnh dậy, nhìn chằm chằm cây mai trước cửa.
… Là Âm Khuyển.
Đôi bên không xã giao gì.
Đỗ Thánh Lan không còn mệt mỏi, hắn vỗ tay một cái, trong tích tắc từ con người biến thành một đoàn sương đen mờ ảo, ngay cả hơi thở trên người cũng giống Minh Đô, không có mùi người sống.
Sau khi làm xong mọi chuyện, Đỗ Thánh Lan nhanh chóng đổi về như cũ.
Đường nét bóng đen dưới tán cây mai dần ngưng thành thực thể, Âm Khuyển đáng sợ đi tới: “Không tệ.”
Hai chữ ngắn ngủi khẳng định nguỵ trang của Đỗ Thánh Lan.
“Ta sẽ để Yểm biết ta đã tìm được con trai.”
Yểm?
Đỗ Thánh Lan đoán đó là tên của con Âm Khuyển muốn cướp ngôi. Âm Khuyển hành động rất hợp ý hắn nhưng hắn vẫn hỏi một câu: “Có khi nào làm vậy quá lộ liễu không?”
Đặc biệt thông báo với Yểm, khó đảm bảo đối phương sẽ không nghĩ sâu xa.
Trong viện chỉ còn lại giọng nói khàn khàn: “Có binh nhân ở đây, Yểm không dám ra tay trực tiếp. Đây là lập uy.”
Lúc Âm Khuyển nói chuyện, Đỗ Thánh Lan theo bản năng nhìn người giấy đang đứng trước mặt. So với các mặt người giấy khác, cái khe hở thay cho cái miệng còn lớn hơn nhiều.
Dựa theo trình tự bình thường, tiếp theo là cùng Âm Khuyển đi ra ngoài hai vòng, chứng minh Tiểu Âm Khuyển còn sống.
Đỗ Thánh Lan không lập tức lên đường mà do dự một lúc: “Tại sao Tiểu Âm Khuyển mất tích?” Mây đen không tan, gió lạnh quật vào mặt: “Biết nguyên nhân ta mới có thể diễn tốt được.”
Qua một lúc lâu, Âm Khuyển mới trả lời câu hỏi này: “Minh Đô cần trật tự, cần ánh sáng, đây là lĩnh vực nhân loại am hiểu nhất.”
Trong tin tức của Thiên Cơ Lâu có nhắc đến cái ngày ngắn ngủi Minh Đô mở cửa thành, có bóng đen xâm nhập rừng lá phong ở gần Ngự Thú Tông. Bây giờ có những lời này của Âm Khuyển giải đáp, Đỗ Thánh Lan lập tức hiểu được mưu tính của nó. Yết hầu khẽ động, hắn theo bản năng muốn rót một chén nước nhưng lại phát hiện ấm trà trên bàn đá đã bị lấy đi từ khi nào.
Từ trong không trung bay đến một túi rượu, Đỗ Thánh Lan ngẩng đầu lên thì thấy Cố Nhai Mộc không biết đã xuất hiện trên mái hiên từ khi nào.
Đỗ Thánh Lan mở nắp túi, lặng lẽ uống một ngụm.
Hắn nhớ lại trước kia đã dạy sư tử Tuyết Hoa những gì… Rượu mạnh chảy vào cổ họng, Đỗ Thánh Lan tự an ủi bản thân có lẽ sư tử Tuyết Hoa là giống loài đặc biệt khác, tất cả chỉ là sự trùng hợp.
Cử chỉ kỳ lạ khiến đôi mắt đỏ tươi của Âm Khuyển như dấy lên ngọn lửa: “Có phải ngươi biết chuyện gì hay không?”
“Cách đây không lâu chúng ta có mua một con sư tử Tuyết Hoa, có một kẻ thù già khọm hình như đã điều tra đến yêu thú kéo xe…” Lúc Đỗ Thánh Lan vẫn còn đang tìm từ thì Âm Khuyển lạnh lùng cắt ngang: “Dẫn ta đi gặp nó.”
Ở hậu viện, sư tử Tuyết Hoa đang tựa vào thành xe ngủ một giấc, năm giác quan của nó vượt xa người thường, vừa mở mắt đã đối diện với đôi mắt đỏ kinh người, sau đó hôn mê bất tỉnh.
“…..”
Âm Khuyển không vì dáng vẻ nhát gan này mà tức giận, nó đọc chú ngữ ai nghe cũng không hiểu. Đây là lần đầu tiên Đỗ Thánh Lan nghe thấy chú thuật của Minh Đô,. ngay cả Cố Nhai Mộc cũng hứng thú nhướn mày.
Có chú thuật tác động, sư tử Tuyết Hoa mở mắt trong vô thức. Trong đồng tử vô hồn xuất hiện bóng chồng màu đỏ nhạt.
Sau khi xác nhận, chú thuật ngừng lại.
Đỗ Thánh Lan hỏi: “Không nhận nhau à?”
“Nó sẽ chết.” Bị doạ chết.
Đỗ Thánh Lan có cảm tình với sư tử Tuyết Hoa, muốn nói đỡ hai câu nhưng lại không thể phủ định kết luận của Âm Khuyển.
Trước đây Tiểu Âm Khuyển tỉnh lại đối mặt với khu rừng toàn là thi thể, sau đó lại bám lên người sư tử Tuyết Hoa, nhát gan là chuyện rất bình thường. Con người rất thích nghe lời hay ý đẹp, sinh mệnh khác cũng như thế. Thiên Cơ đạo nhân danh vọng không nhỏ, nếu Thiên Cơ đạo nhân đã nói Tiểu Âm Khuyển có thể mang đến ánh sáng thì chứng tỏ đứa nhỏ này tiền đồ vô lượng.
Quẻ bói này đã hoá giải khó xử của Âm Khuyển, nếu không binh nhân nhìn thấy người thừa kế Minh Đô nhát gan như vậy, có lẽ sẽ nảy sinh dao động.
“Bây giờ vẫn chưa phải lúc mở phong ấn.” Âm Khuyển hiếm khi nói một câu dài như vậy: “Ngày mai ta sẽ dẫn ngươi về Minh Đô.”
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng mà Nhân Nghĩa Đường đã ồn ào.
Đỗ Thánh Lan đến Minh Đô, Cố Nhai Mộc đương nhiên chỉ có thể lén đi theo. Sư tử Tuyết Hoa biến thành hình thái nguỵ trang, được hắn mang theo bên người. Tuy rằng nó nhát gan nhưng đi theo Đỗ Thánh Lan đến nơi nguy hiểm, nó chưa từng có một câu oán hận.
Vừa đến trước cửa, Đỗ Thánh Lan ôm quyền với hoà thượng Ngũ Uẩn: “Vất vả đại sư toạ trấn Nhân Nghĩa Đường.”
Đỗ Thánh Lan nói xong lập tức đi theo người Minh Đô.
Nhìn bóng lưng phóng khoáng của Đỗ Thánh Lan, hoà thượng Ngũ Uẩn bỗng nhiên nghĩ: Thánh nhân trời sinh nở mày nở mặt đi làm cẩu điện hạ, mình thì bị giữ lại làm chó giữ nhà.
“Tội lỗi.” Hoà thượng Ngũ Uẩn lắc đầu, bởi vì suy nghĩ vừa rồi mà liên tục niệm ba tiếng a di đà phật.
…
Những ngày Âm Khuyển đi tìm con, mục đồng bị ép làm minh tử được tự do ngắn ngủi. Hơi thở của mục đồng đã bị Âm Khuyển phong toả, nó cũng không còn ngây thơ cho rằng chạy trốn có thể giải quyết được mọi chuyện.
“Minh Đô quả nhiên là khắc tinh của tử vong.”
Nhưng hối hận cũng vô dụng, Đỗ Thánh Lan không phải là người nối nghiệp do mục đồng lựa chọn mà là trống con, bây giờ nó chỉ hy vọng đối phương chết sớm một chút, nó cũng sẽ được giải thoát.
Minh Đô giỏi truy lùng qua mùi hương, mục đồng cũng giỏi định vị qua hơi thở. Nó vỗ thân dưới con bò già: “Đi, đi xem lợi thế của chúng ta.”
Trên địa bàn của một đại gia tộc tu chân có trận pháp sư đang dạy kiến thức trận pháp, phía dưới nhiều người như vậy nhưng không ai chú ý tới ảo ảnh giữa không trung. Mục đồng không ngưng thành thực thể, có rất ít người có thể phát hiện nó.
Nơi này là thành Đại Nhạn, hiệp hội trận pháp sư ở trong thành.
Có một người mới từ tốn đi vào nói rõ muốn gặp hội trưởng. Ở đây có không ít trận pháp sư đến học tập, mấy người đứng bên cạnh nghe yêu cầu của người này thì cười nhạo, chỉ xem người này tinh thần không được tỉnh táo.
Nhưng mà một khắc sau, bọn họ không cười được nữa. Người đến dùng một tay vẽ bùa trên không, trong hiệp hội trận pháp sư chỉ có hội trưởng và phó hội trưởng mới có thể làm được như vậy. Không bao lâu sau, hội trưởng đích thân tiếp đón người này.
Tư Châu đội mũ có rèm che cùng hội trưởng đi vào phòng. Hội trưởng chưa kịp mở miệng, Tư Châu dùng ngón tay thay bút bắt đầu vẽ bùa.
Lúc đầu hội trưởng còn rất cảnh giác, khi hoa văn thứ hai xuất hiện, trong nháy mắt lão đã bị trận pháp này hấp dẫn, liên tục nói tuyệt: “Cả đời lão phu chưa từng thấy khốn trận nào hoàn hảo như vậy!”
Lúc này Tư Chân mới nói ra ý đồ: “Hiệp hội trận pháp sư im lặng đã lâu, khốn trận này chính là cơ hội tốt nhất.”
Trên bầu trời, mục đồng hài lòng nhìn cảnh này.
Nó không chọn sai quân cờ, người này chính là điểm then chốt để ép Đỗ Thánh Lan đến bước đường cùng. Tư Châu chẳng những đã bắt đầu hoài nghi lôi kiếp mà còn không giấu riêng, chia sẻ khốn trận miễn phí cho hiệp hội trận pháp sư. Tiếp theo, gã ắt sẽ thuyết phục đối phương thử đi vây khốn một tia thiên lôi, xem thử rốt cuộc thiên lôi quỷ dị ở điểm nào.
Nếu như hiệp hội trận pháp sư có thể phát hiện bất thường thì chắc chắn thanh danh sẽ vang xa. Bởi vì điểm này nên hội trưởng hiệp hội khó có thể từ chối Tư Châu.
Đan tu và trận pháp sư luôn là nghề nghiệp điên cuồng nhất tu chân giới. Trận pháp sư sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội kiểm tra trận pháp năng lực cực hạn.
Một tia khí đen ở trên đột nhiên bay đến, mục đồng có hơi không vui, trên không trung khí đen hoá thành hai chữ: Phần Thành.
Phần Thành là nơi phải đi qua trên đường trở về Minh Đô, xem ra là Âm Khuyển sắp về nên thông báo nó tập hợp ở Minh Đô. Mục đồng lạnh lùng nhìn con bò già: “Đi thôi.”
…
Phần Thành linh khí cằn cỗi có thể sánh ngang thành Tự Do.
Người ở nơi này đều không phải loại hiền lành nhưng khi nghe sinh linh Minh Đô đến thăm, các hộ gia đình trong thành đều đóng chặt cửa, trên phố vắng tanh không một bóng người, chỉ còn lôi đài dính đầy máu thường dùng để ẩu đả.
Lúc này sương đen ngưng thành Âm Khuyển, bản thể của nó vừa xuất hiện, các hộ gần đó dù đã đóng chặt cửa vẫn cảm thấy hết sức uy nghiêm.
“Ngươi chính là nhân loại Yểm xin giúp đỡ?”
Lúc Minh Đô phong ấn không phải hoàn toàn ngăn cách, cứ qua mười năm bọn họ sẽ thả một con minh điểu, mượn đôi mắt của minh điểu quan sát đại lục Cửu Xuyên. Âm Khuyển nhận ra Đỗ Thanh Quang – người cầm quyền của một trong tứ đại gia tộc.
Đỗ Thanh Quang đứng bên cạnh Âm Khuyển Mắt Xanh, không giống như trên cùng một chiếc thuyền mà giống như hai thế giới. Cho dù là ai cũng cho rằng người này chỉ là một thư sinh thanh tú, nên cầm bút làm thơ chứ không phải khuấy động tinh phong huyết vũ.
Đỗ Thanh Quang không giấu diếm lập trường của mình, nói thẳng trước mặt Âm Khuyển Mắt Xanh: “Nếu như Minh Đô bằng lòng mở đường, ta sẽ không tham dự chuyện nhà người ngoài.”
Ngụ ý rằng chỉ cần Âm Khuyển gật đầu, ông ta sẽ lập tức phản bội, thậm chí giúp người ngoài đánh chết Âm Khuyển Mắt Xanh.
Âm Khuyển Mắt Xanh không nổi giận như đã đoán được kết quả. Nó hiểu rõ đại ca nhà mình, đối phương cho rằng Minh Đô nên ngừng chiến, hoàn toàn không thể đồng ý yêu cầu này.
Quả nhiên Âm Khuyển không thèm để ý đề nghị của Đỗ Thanh Quang.
“Khuyển tử sắp trở về Minh Đô, người tiếp tục cản đường, giết.”
Giọng nói uy nghiêm vang vọng khắp con phố, có binh nhân ở đây, cho dù thêm một tên độ kiếp kỳ chặn đường thì nó cũng không lo lắng.
Đoàn sương đen nho nhỏ kia lập tức trở thành trung tâm của sự chú ý.
Sáng nay nghe được tin cháu trai trở về, Âm Khuyển Mắt Xanh không tin lắm, lập tức liên lạc với Đỗ Thanh Quang. Đỗ Thanh Quang tỏ vẻ có thể có bẫy nên mới có chuyện gặp nhau ở Phần Thành, bọn họ muốn chính mắt xác nhận Tiểu Âm Khuyển là thật hay giả.
Đỗ Thanh Quang khẽ nhíu mày, không biết tại sao ông ta nhìn sương đen thấy quen quen.
“Cha.” Sương đen nhỏ rụt lại, dường như bị ánh mắt sắc bén kia hù doạ trốn ở phía sau cơ thể rắn chắc của Âm Khuyển, trong lòng thầm nói: Chó cha mau giúp ta gi.ết chết chó cha.
Cố Nhai Mộc biến thành tôm tít lừa gạt được rất nhiều đại năng, bao gồm cả hoà thượng Ngũ Uẩn. Bát Thần Yêu Thuật là một loại cấm thuật, cho dù là Đỗ Thanh Quang cũng không thể nhìn ra bất thường.
Xác định Tiểu Âm Khuyển đã thật sự trở về, Âm Khuyển Mắt Xanh không chặn đường nữa mà nói rất thâm sâu: “Cháu trai vừa nhìn đã biết được dạy dỗ lương thiện, hy vọng nó có thể thích ứng với bầu không khí Minh Đô.”
Vừa dứt lời, Âm Khuyển Mắt Xanh hoá thành sương đen biến mất. Cách Đỗ Thanh Quang đi còn thô bạo hơn, trực tiếp xé rách không gian.
“Người này bất phàm.” Âm Khuyển nhìn nơi Đỗ Thanh Quang rời đi, đánh giá một câu.
Đỗ Thánh Lan đứng thêm một lúc, đang định thả lỏng hoá thành nguyên hình thì đột nhiên nhìn thấy người quen. Mục đồng cưỡi bò, mặt không cảm xúc đạp không mà đến. Khi nhìn thấy sương đen nhỏ thì nó cũng nghĩ giống hệt Đỗ Thanh Quang —
Sao đồ chơi này nhìn quen mắt thế.
“Cung nghênh minh tử.” Mặt người giấy đồng loạt cúi người.
Mỗi lần mục đồng xuất hiện, bọn họ chưa từng bỏ qua nghi lễ.
Mục đồng hoàn hồn, sắc mặt hơi thay đổi nhưng nhanh chóng nhớ tới một chuyện vui vẻ. Mục tiêu Đỗ Thánh Lan đánh chủ yếu ở Đỗ gia và Mặc gia, hai đại gia tộc này sắp có người độ kiếp, trước tiên bố trí trận pháp ở xung quanh, thử vài lần là có thể bắt được Đỗ Thánh Lan.
Nếu may mắn thì nói không chừng lúc mục đồng ở Minh Đô sẽ có thể nhận được tin tức thân phận của hắn bị lộ, bị đại gia tộc bắt đi.
Sương đen nhỏ ở bên cạnh luôn chú ý đến mục đồng luôn mỉm cười, không biết nó đang vui vẻ chuyện gì. Trở thành minh tử chẳng lẽ không nên tuyệt vọng sao? Ánh bình minh loá mắt, hắn cũng lười đoán tâm tư mục đồng, đợi đến khi tới Minh Đô, có Âm Khuyển làm chỗ dựa, trời cao mặc cho hắn đánh.
Nếu may mắn thì nói không chừng lúc trở về đã lên luyện hư kỳ.