Thiên Lôi Nào Có Ý Gì Xấu Chứ

Chương 101: Đoạt xá



Muốn bồi dưỡng tình cảm thì ít nhất phải thấy mặt.

Mấy ngày hôm sau, Bùi Lưu Diễm còn không thấy cái bóng của Đỗ Thánh Lan, ngay cả sư tử Tuyết Hoa cũng không thấy đâu, bởi vì cuối cùng cũng có người đến nghe giảng.

Miếu anh linh đã được xây xong, Cửu Nô cũng đi theo. Tuy Y Cốc hay mượn danh nghĩa y tu nhân từ y thuật cao minh để làm những chuyện không có tình người nhưng cái miếu này được xây không tệ, dùng kiến trúc điêu khắc đá làm chủ đạo, khắc một số tấm gương tiêu biểu của thời đại hoàng kim. Ba chữ ‘Miếu Anh Linh’ được khắc ngay ngắn trên một khối khoáng thạch hiếm thấy, đứng ở xung quanh có thể cảm nhận được sự lắng đọng hồn hậu.

Xe thú vàng óng ánh đang đậu ở ngoài miếu nhìn có vẻ không hợp với ngôi miếu này.

Đỗ Thánh Lan bước tới, tự mình dùng chân khí kéo xe thú, dẫn Phạn Hải tôn giả đến vùng đất trũng đã bố trí trận pháp.

Sau đó, hắn gật đầu với Cửu Nô: “Mẹ nuôi, phiền mẹ.”

Cửu Nô nhìn ma đao mọc ra từ trong cánh tay, tay áo phấp phới. Trong thời gian xây miếu, nàng thường nghĩ đến chuyện tàn niệm ký sinh. Cánh tay mảnh khảnh hoá thành sương đen giương nanh múa vuốt, nhìn khá giống rễ cây, khiến cho những tu sĩ nghe danh đến tham quan đứng xung quanh vội vàng lùi về sau mấy bức.

Sắc mặt Phạn Hải tôn giả rất dữ, đột nhiên gầm lên. Ma đao nhanh chóng lan lên vai, cắn nuốt máu thịt nửa cánh tay còn lại.

Tuy lệ khí trong ma đao đã bị hao hụt gần hết nhưng mấy ngày nay gã luôn ép chỗ tay cụt chảy máu liên tục, lúc này gã phóng ra toàn bộ oán hận trong lòng. Phạn Hải tôn giả chủ động mở thức hải để lý trí bị ma đao ăn mòn.

Đến khi ma đao hoàn toàn cắn trả chính mình, gã có thể vung một đao trí mạng cuối cùng.

Cửu Nô nhíu mày, kịp thời thoát thân: “Hơi phiền phức.”

Đỗ Thánh Lan luôn nghiêm túc nhưng lúc này lại mỉm cười: “Không phiền đâu ạ.”

Hắn lạnh lùng nhìn Phạn Hải tôn giả phát điên, hai mắt đỏ ngầu chứng tỏ gã đang bị ma khí xâm lấn. Thanh đao kia cắn nuốt hết bả vai rồi tiếp tục lan lên cổ, đột nhiên một vệt sáng bay tới, ngăn cản ma khí xâm lấn.

Phạn Hải tôn giả suýt bị nhấn chìm trong ma khí miễn cưỡng mở mắt, dường như nhìn thấy một hoà thượng đi tới.

Không gian không có dao động chứng tỏ hoà thượng không dùng thuấn di, ông ta đã ở đó từ lâu.

Phạn Hải tôn giả rất mệt mỏi nhưng lại không ngủ được, sau nhiều lần lặp đi lặp lại, năm giác quan của gã dần suy yếu, thế nhưng Đỗ Thánh Lan đứng rất gần lên tiếng, chỉ cần không bị điếc đều nghe được.

“Làm phiền đại sư đã trông chừng nhiều ngày.”

Từ sau khi hoà thượng Ngũ Uẩn chứng đạo, xung quanh không có tiên khí cứ như biến thành chúng sinh bình thường. Khi ông ta thu lại hơi thở thì cảm giác tồn tại gần bằng Tiếu Tiếu đạo quân quấn vải đen.

Có người đứng trong bóng tối trông chừng gã.

Phạn Hải tôn giả chỉ cảm thấy trái tim đang rỉ máu, công pháp của hoà thượng chuyên khắc lệ khí. Khi hoà thượng xuất hiện đã cắt đứt đường lui cuối cùng của gã.

“Sẽ có một ngày… Ta..”

Bởi vì giọng nói quá yếu, hai chữ ‘đòi lại’ gần như tan vào gió.

Đỗ Thánh Lan thờ ơ: “Ám thị không có tác dụng với ta đâu.”

Phạn Hải tôn giả cố gắng nói để lại tàn niệm, sớm muộn gì cũng sẽ tạo thành tai hoạ nhưng hắn hoàn toàn không quan tâm. Nếu tàn niệm có thể sống lại, các thần niệm trong Tháp Lâu đã sống lại từ lâu rồi, nào đến phiên lão súc sinh này.

“Những lời này ngươi có tin không?”

Cánh môi khô khốc của Phạn Hải tôn giả cử động nhưng không phát ra âm thanh.

Cửu Nô bước tới, sương đen ăn mòn một nửa cơ thể còn lại của Phạn Hải tôn giả. Đỗ Thánh Lan rút lại tụ linh trận trên xe thú hoàng kim, linh khí hạ giới vốn loãng, vết thương trên người Phạn Hải tôn giả chuyển biến xấu, sức sống không còn được bao nhiêu nhanh chóng tiêu hao.

Trong khoảnh khắc này, Phạn Hải tôn giả cảm thấy cơ thể nhẹ tênh, ngay sau đó hồi quang phản chiếu —

“Kỳ Tử Kỳ, Kỳ Tử Kỳ… Ha ha ha ha ha…”

Gã không mắng Đỗ Thánh Lan chết không tử tế, giọng cười khàn khàn xen lẫn hận thù vào lúc cuối là nhằm vào Kỳ Tử Kỳ.

Đỗ Thánh Lan nghe thấy sự ghen tị trong tiếng cười ấy, ghen tị vì sao gã lại sống, trừ Phạn Hải tôn giả ra thì có lẽ không ai biết.

Đỗ Thánh Lan cũng lười suy nghĩ, từ lúc Phạn Hải tôn giả nhờ người khác chuyển lời rằng chỉ cần hắn gia nhập Phạn Môn sẽ xoá bỏ chuyện cũ thì đã chứng tỏ Phạn Hải tôn giả là một tên biến thái, tinh thần có vấn đề.

Ánh mắt Cửu Nô không còn lười biếng như thường ngày mà sắc bén như chim ưng, tính toán chuẩn xác thời gian Phạn Hải tôn giả chết. Sương đen biến thành bàn tay phủ lên mặt Phạn Hải tôn giả, một tia sáng mờ nhạt bị sương mù rút ra.

Cửu Nô giẫm ma đao định chạy trốn, lông mày nhướn cao: “Chạy cái gì?”

Vừa nói xong, nàng phong ấn tia sáng đang giãy giụa vào trong đao.

Sau khi xong xuôi, Cửu Nô bỏ chân ra, ma đao như con cá chép hấp hối đập lạch bạch trên mặt đất, khoảng nửa khắc sau mới trở về bình thường.

Đỗ Thánh Lan bước tới: “Thành công rồi ạ?”

Cửu Nô gật đầu, ném ma đao vào trận pháp ở vùng đất trũng.

Đao bay vào vòng xoáy trận pháp phát ra tiếng rung khe khẽ, vì tránh bị người khác đoạt đao nên Cửu Nô bỏ thêm cấm chú trên cán đao, đồng thời để lại một con minh điểu canh chừng.

Các thần niệm trong Tháp Lâu hào hứng nhìn cảnh này, niềm vui của người chết rất đơn giản, bọn họ nhìn chằm chằm ma đao bị hành hạ trong trận pháp cả một canh giờ cũng không thấy chán.

“Cho ta mượn một giọt máu của con.” Cửu Nô bỗng nhiên nói với Đỗ Thánh Lan.

Đỗ Thánh Lan không hỏi lý do, nhanh nhẹn rút kiếm định cứa lòng bàn tay thì bị Cửu Nô cản lại: “Một giọt là được.”

Đỗ Thánh Lan dùng mũi kiếm rạch một đường, cố gắng ngăn cản vết thương lành lại, một giọt máu bị nặn ra.

Cửu Nô dùng bình sứ đựng giọt máu, quay về Minh Đô.

Đỗ Thánh Lan dời mắt suy đoán: “Mẹ nuôi định gậy ông đập lưng ông, chú sát tâm ma mới tách ra từ Bùi Lưu Diễm đúng không?”

Con rối đánh giá Đỗ Thanh Quang chứng tỏ trên đời lại xuất hiện một tâm ma. Thông qua kinh nghiệm ở thế giới tâm ma, tâm ma mới có lẽ có một chút tình cảm với hắn.

Minh Đô cũng am hiểu chú thuật, mặc dù không thể trực tiếp chú sát kẻ mạnh như Cửu Nô nhưng đối phó với tâm ma mới sinh vẫn dư dả.

Sau khi quay về Minh Đô, Cửu Nô đi tìm  m Khuyển.

Đúng là Cửu Nô có suy nghĩ này, tâm ma luôn tàn sát lẫn nhau, phát triển đi lên. Cửu Nô đã cắn nuốt tám tâm ma trước, nuốt thêm tâm ma mới có lẽ chỉ có hại.

Đối mặt với uy hiếp tiềm ẩn, dĩ nhiên Cửu Nô muốn ra tay trước.

m Khuyển: “Thời gian và ngày tháng năm sinh.”

“Chắc là ngày ta bị chú sát, thời gian cụ thể thì không rõ.”

m Khuyển nhắc nhở: “Hiệu quả sẽ có hạn.”

Cửu Nô gật đầu, nàng vốn không hy vọng chú sát trực tiếp sẽ thành công, giữa tâm ma cùng loại sẽ dễ sinh ra cảm ứng, đến khi tâm ma đó bị thương, nàng thả minh điểu đi tìm sẽ dễ dàng hơn.

Nhìn thấy Cửu Nô đã quyết tâm,  m Khuyển bắt đầu chú sát.

Binh nhân ngâm nga phù văn kỳ quái, đợi đến khi phù văn biến thành thực thể bay trên không trung, móng vuốt của  m Khuyển bốc cháy ngọn lửa màu xanh, làn sóng đục ngầu vọt về phía bình sứ chứa một giọt máu của Đỗ Thánh Lan.

Trong dược điền.

Bùi Lưu Diễm đang nghĩ cách phá giải thế cục bỗng nhiên ôm ngực, sắc mặt biến đổi: “Không ổn rồi.”

Cơ thể nhìn như yếu đuối nhanh chóng chạy ra ngoài Minh Đô.

Ngay lúc đó, cánh môi đỏ mọng của Cửu Nô cong lên đầy ớn lạnh: “Đúng là niềm vui bất ngờ.”

Hình như tâm ma của nàng cũng rất hiểu đạo lý ra tay trước mới được lợi.

Cửu Nô như con thoi di chuyển trong hư thực để tìm kiếm hơi thở đồng nguyên mỏng manh. Nàng am hiểu pháp tắc hư thực, về mặt tốc độ có tự tin tuyệt đối sẽ tìm được Bùi Lưu Diễm.

Trong lúc tìm kiếm, thậm chí Cửu Nô còn có thể suy nghĩ vì sao Bùi Lưu Diễm lại hấp thu tâm ma mới tách ra, vì sao đến Minh Đô.

Trước khi có đáp án, một bóng người màu trắng xuất hiện trước mặt.

Cửu Nô vừa ho khan vừa hỏi: “Ngươi muốn tiếp tục chơi trò mèo vờn chuột à?”

Bóng hình xinh đẹp phía trước dừng lại.

Sau lần độ Tâm Ma Kiếp thất bại, chênh lệch sức mạnh giữa hai bên đã bị hoán đổi.

Bùi Lưu Diễm cười khẽ, cho dù Thiên Nhân Diện đã che giấu gương mặt nàng ta nhưng vẫn có năng lực mê hoặc lòng người.

Cửu Nô phớt lờ tiếng cười này, quyết liệt tấn công Bùi Lưu Diễm.

Trong công kích sắc bén, nàng đột nhiên ‘chậc’ một tiếng, càng kéo dài càng bị Tâm Ma Kiếp hành hạ. Mặc dù biết sớm muộn Bùi Lưu Diễm cũng sẽ làm gì đó nhưng không ngờ nàng ta to gan đến mức chạy đến Minh Đô.

Sợi tơ từ đầu ngón tay Bùi Lưu Diễm tràn ra ngoài ngăn cản sương đen tấn công, ý đồ kéo dài thời gian.

Lúc hai bên đánh nhau đến hiệp thứ ba thì tinh quân giỏi nguyền rủa mới chạy đến, đúng lúc giúp Bùi Lưu Diễm đỡ một chưởng trí mạng vào ngực.

Bùi Lưu Diễm nắm chắc thời cơ định rút lui.

Tuy nhiên ngay lúc đó, đường lui của nàng ta bị một vùng sương đen khác ngăn cản.

m Khuyển và binh nhân chạy đến cùng ra tay đối phó với tinh quân, mười mấy mặt người giấy tạo ra trận pháp kỳ quái, phong toả tất cả đường lui.

Trợ thủ bị bao vây, nguy hiểm sinh tử lại buông xuống người Bùi Lưu Diễm.

Cửu Nô ra tay cực nhanh, sương đen trên người nàng như ngọn lửa đốt cháy sợi tơ. Bùi Lưu Diễm đột nhiên bấm ngón tay, đau đớn trên mười ngón tay khiến Bùi Lưu Diễm đổ mồ hôi ròng ròng.

“Trụ được cũng lâu nhỉ.” Cửu Nô hơi ngạc nhiên.

Nàng nhìn chằm chằm khuôn mặt bình thường kia, đoán rằng trên người Bùi Lưu Diễm có thể có pháp khí nâng cao sức chiến đấu.

Có một phần sương đen chui vào trong cơ thể Bùi Lưu Diễm, hơi thở hỗn loạn. Nàng ta mỉm cười giễu cợt, biết ngày hôm nay có lẽ nàng ta lành ít dữ nhiều.

Về mặt này, Bùi Lưu Diễm phóng khoáng hơn Phạn Hải tôn giả nhiều, chưa từng ôm tâm lý may mắn. Trong lúc đánh nhau, hai mắt Bùi Lưu Diễm phát sáng, trước khi thất bại thảm hại thì đột nhiên đổi công thành thủ.

Hành động này khiến Cửu Nô hơi đắn đo, không rõ mục đích Bùi Lưu Diễm tiếp tục kéo dài thời gian, chẳng lẽ còn có sự giúp đỡ khác?

Thế nhưng mãi cho đến khi sương đen ăn mòn nửa người Bùi Lưu Diễm, mặt nạ tự động rơi xuống vẫn không thấy tình huống khác lạ nào.

Giấu đầu hở đuôi hay là thật sự giở trò… Cửu Nô không còn sự lựa chọn nào khác, đến nước này dĩ nhiên nàng phải cắn nuốt Bùi Lưu Diễm.

m Khuyển nhìn sang bên kia, tâm ma cắn nuốt chủ thể sẽ có thể chứng đạo. Thế nhưng khi Cửu Nô sắp thành công thì nàng lại đột nhiên lùi lại, ánh mắt lười biếng xen lẫn một chút tức giận.

Tinh quân bị đánh hội đồng thấy thế bật cười trong sự phẫn nộ: “Nàng ấy đã chuẩn bị sẵn cho trường hợp thất bại.”

Bùi Lưu Diễm bắt một trong hai tỷ muội Tôn thị, bởi vì độ Tâm Ma Kiếp thất bại nên kế hoạch cấy ghép tiên cốt gặp trở ngại, nàng ta ép đối phương đoạt xá mình.

Dĩ nhiên Bùi Lưu Diễm sẽ không để mặc Tôn thị đoạt xá thành công, hơn nữa cũng không giết chết thần niệm của tỷ muội Tôn thị trong thần hồn, tạm thời trong trạng thái cộng sinh như yêu thực biến dị trên cái cây kia.

Sự cộng sinh này gây hại rất lớn cho thức hải nhưng Bùi Lưu Diễm vẫn cố chịu đau đớn.

Vừa rồi, chiêu thức ấy đã phát huy tác dụng.

Trong khoảnh khắc cuối cùng, nàng ta để mặc mình bị đoạt xá, Bùi Lưu Diễm chết vì đoạt xá, mà thứ Cửu Nô cắn nuốt lại là thần niệm của tỷ tỷ Tôn thị. Lúc này cơ thể của Bùi Lưu Diễm đã thuộc về một người khác.

Cái chết của Bùi Lưu Diễm vừa bất ngờ vừa dứt khoát, dùng sự đoạt xá chớp nhoáng chặt đứt đường chứng đạo của Cửu Nô.

Tinh quân đã bị Bùi Lưu Diễm khống chế tinh thần. Bùi Lưu Diễm vừa chết, gã cũng trở nên điên điên khùng khùng, bị đánh tới chết.

“Vấn đề ở đâu?”  m Khuyển thấp giọng hỏi.

Cửu Nô lạnh lùng nhìn thi thể của Bùi Lưu Diễm: “Phút cuối cùng nàng ta để người khác đoạt xá.”

m Khuyển nghe vậy cũng rất ngạc nhiên, không ngờ người này lại tàn nhẫn như vậy.

Cửu Nô nhanh chóng bình tĩnh, trời không tuyệt đường người, có thể sẽ có những con đường chứng đạo khác.

Nàng thở dài: “Ta đi thông báo với con nuôi.”

Cho dù rất muốn để Bùi Lưu Diễm phơi thây ngoài đồng nhưng Cửu Nô vẫn quyết định để Đỗ Thánh Lan đi nhặt xác, coi như là giải quyết nghiệt duyên giữa hắn và Bùi Lưu Diễm.



Bên ngoài miếu anh linh.

Cố Nhai Mộc vừa kiểm tra tiến độ của ngôi miếu, trông thấy sắc mặt hắn không tốt lắm bèn hỏi: “Sao vậy?”

“Bùi Lưu Diễm chết rồi.”

Có lẽ là vì thời gian tiếp xúc với mẹ ruột quá ngắn ngủi, cho dù nghe nói nàng ta không chút do dự giết mình trong thế giới tâm ma, Đỗ Thánh Lan cũng chỉ cười cho qua chuyện, không có sự hận thù mãnh liệt như với Đỗ Thanh Quang.

Cố Nhai Mộc nhận ra Đỗ Thánh Lan có tâm sự nên đến thương hội Hắc Thuỷ đặt một cái quan tài thượng hạng.

Sau đó, hai người cùng đi nhặt xác.

Cửu Nô vẫn đứng ở đó, thấy hai người tới thì kể rõ mọi chuyện. Nàng cầm một cái mặt nạ lắc qua lắc lại: “Vật này có chủ, ta đã thử cắt liên hệ, chắc là pháp khí bản mạng.”

“Mẹ của Đỗ Bắc Vọng.” Lâu chủ Thiên Cơ Lâu từng nói Mặc Vận từng đi tìm Bùi Lưu Diễm.

Đỗ Thánh Lan nhận mặt nạ từ tay Cửu Nô, nhìn thấy thẻ bài giáo viên bên hông Bùi Lưu Diễm thì biết ngay nàng ta từng giả làm giáo viên thực tập dược đạo tiếp cận mình. Người đã chết, Đỗ Thánh Lan cũng không muốn suy nghĩ mục đích của nàng ta là gì, nghĩ nhiều sẽ thất vọng nhiều.

Cửu Nô chê bai: “Nói trước là chôn ở đâu cũng được, đừng chôn ở Minh Đô.”

“Con định đưa bà ta về an táng trong mộ phần của các đời gia chủ của Bùi gia.”

Bùi Lưu Diễm rất ghét Bùi gia nhưng nàng ta từng muốn cướp vị trí gia chủ Bùi gia, bây giờ chết rồi vẫn có thể chọc tức các trưởng lão, có lẽ Bùi Lưu Diễm cũng rất vui lòng.

Cửu Nô đề nghị đi cùng Đỗ Thánh Lan.

Đỗ Thánh Lan kinh ngạc.

Cửu Nô vén tóc: “Đúng lúc đi xem nơi ta ra đời.”

“…..”

Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc nhìn nhau, hai người không hiểu nổi tại sao Cửu Nô biết mình bị tách ra từ bản thể mà vẫn kiên quyết cho rằng mình mới là bản thể.

Cố Nhai Mộc bỗng nhiên nói: “Nếu ta có sự tự tin như Cửu Nô thì tốt rồi.”

Có khi bây giờ đã song tu thành công cũng nên.



Đúng như Đỗ Thánh Lan dự đoán.

Nghe thấy họ định đến đây, sắc mặt các vị trưởng lão đều rất khó coi, nhất là đại trưởng lão.

“Một gia tộc luôn chú trọng đến quy củ và lễ tiết.” Đại trưởng lão nói: “Lễ không thể bỏ.”

Chuyện tuỳ tiện đặt quan tài ở phần mộ các đời gia chủ mà bị truyền ra ngoài, Bùi gia sẽ mất hết thể diện.

Đỗ Thánh Lan chỉ yên lặng ngồi một bên, ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn, uy áp vô hình khiến cho mấy vị trưởng lão hít thở nặng nề.

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Thiên Cơ Lâu đã cập nhật thông tin của Đỗ Thánh Lan thành tiên nhân. Bọn họ nửa tin nửa ngờ, bây giờ bị tiên uy chèn ép không thể đứng thẳng mới hoàn toàn tin rằng đây là sự thật.

“Tứ đại gia tộc đã không còn như xưa.”

Một câu nói của Đỗ Thánh Lan đã làm cho các trưởng lão phiền muộn.

Tứ đại gia tộc có thể đứng vững là vì không ai có thể phi thăng, họ đứng trên đỉnh tháp có thể lập tức mời chào hoặc b.óp chết uy hiếp. Sau khi giới bích được mở, linh khí trong đất trời dần hồi phục, Thiên Cơ Lâu bắt đầu bán một số phương pháp tu hành cấp thấp trên thượng giới.

Tình huống đại gia tộc lũng đoạn tu hành bị phá vỡ, trong một thời gian ngắn vẫn chưa hiện rõ, sau này ưu thế của đại gia tộc sẽ dần thu nhỏ.

Trừ phi có cường giả mới xuất hiện.

Đại trưởng lão nhìn Đỗ Thánh Lan, một lát sau mới nói: “Bùi gia tộc có thể tổ chức tang lễ cho Bùi Lưu Diễm bằng nghi thức gia chủ, tuy nhiên điều kiện là ngươi phải vào gia phả gia tộc.”

Chủ động mời chào người khác họ, Đỗ Thánh Lan đang định châm biếm một câu mặt trời lặn đằng đông thì trông thấy đại trưởng lão nói với Cửu Nô: “Ngươi muốn vào gia phả không?”

Vẻ mặt Cửu Nô rất đặc sắc.

Nhị trưởng lão đứng bên cạnh cũng nói với Cố Nhai Mộc: “Ngươi cũng vào luôn đi.”

“…..”

Bọn họ ba hoa một hồi, mặt trời bên ngoài hơi nghiêng, Đỗ Thánh Lan đau đầu ngắt lời: “Đối với ta, gia phả không có sức ràng buộc.”

Ngay cả từ đường hắn cũng từng đốt rồi.

Đại trưởng lão: “Vào rồi hẵng tính.”

Đỗ Thánh Lan đang uống trà suýt thì sặc nước.

Cuối cùng chuyện gia phả vẫn bị hoãn lại, Đỗ Thánh Lan chỉ nói sẽ cân nhắc. Trước khi đại trưởng lão lên tiếng, hắn từ tốn nói: “Ta muốn tranh đồ với Đỗ Thanh Quang, tương lai có khi sẽ xảy ra trận chiến sinh tử.”

Đại trưởng lão sợ chuyện này sẽ liên luỵ đến Bùi gia mới ngừng ép buộc, nhượng bộ nói: “Lão phu sẽ sai người sắp xếp linh đường, bảy ngày sau sẽ hạ táng.”

Đây là một trong những nghi lễ dành cho trưởng tộc, để người trong tộc canh giữ quan tài bảy ngày, còn những phân đoạn khác đã bị lược bỏ.

Lúc rời khỏi phòng nghị sự thì mặt trời đã ngả về tây, Cửu Nô nói lời từ tận đáy lòng: “Bùi gia da mặt dày cỡ này, ít nhất cũng có thể trụ vững ngàn năm.”

Đỗ Thánh Lan cũng thấy cạn lời.

Các tiểu tư trong Bùi gia bắt đầu sắp xếp linh đường, Cửu Nô như người rảnh rỗi không có gì làm chạy lung tung, không ai dám cản Cửu Nô mà chỉ âm thầm theo dõi.

Đỗ Thánh Lan nhân cơ hội đến tổng bộ của Thiên Cơ Lâu, mua tất cả tin tức có liên quan đến tâm ma. Sau khi trở về Bùi gia, hắn cùng Cố Nhai Mộc ngồi trong đình đọc nhanh toàn bộ tin tức. Chỉ có một bản đơn lẻ* có nhắc tới việc tâm ma có thể cắn nuốt chủ thể để chứng đạo, còn những quyển khác đều nói đến một số cách khắc chế tâm ma.

Cố Nhai Mộc trầm ngâm: “Có thể nghĩ đến cách dựa vào ngoại vật, ví dụ như đốm sáng giúp ngươi nâng cao cảnh giới.”

Sau khi Đỗ Thánh Lan vá trời, dựa vào sự trợ giúp của đốm sáng vượt qua một đại cảnh giới, cuối cùng còn khiến một đám người gào khóc ở vùng núi tuyết cực địa.

Đỗ Thánh Lan suy ngẫm: “Cũng là một cách.”

Nếu lần sau vá trời vẫn còn được tặng đốm sáng, hắn sẽ nghĩ cách lấy ra cho Cửu Nô hấp thu, hy vọng có thể giúp mẹ nuôi chứng đạo.

Màn đêm buông xuống, linh đường cũng đã được bố trí xong xuôi.

“Vì sao để chúng ta túc trực bên linh cữu?”

“Đúng là hoang đường, không phải gia chủ mà đòi chúng ta canh giữ bảy ngày.”

Dưới bóng đêm, đình bị cây cối che khuất, thỉnh thoảng vang lên giọng nói bất mãn.

Nghe các tộc nhân Bùi gia không muốn đi canh giữ quan tài, Đỗ Thánh Lan nhướn mày.

Mỗi chi thứ đều sai người có địa vị đến linh đường, đêm nay họ cố ý không thắp đèn trong vườn quá sáng, che giấu nét mặt không cam lòng của họ.

Có lẽ đến lúc chết, Bùi Lưu Diễm sẽ không ngờ được người hiểu mình nhất lại là đứa trẻ bị nàng ta bỏ rơi. Mặc dù chưa từng để lộ ra ngoài nhưng trong lòng Bùi Lưu Diễm luôn cho rằng Bùi gia nợ nàng ta. Có thể làm họ khó chịu, Bùi Lưu Diễm rất vui.

Mãi cho đến canh ba, Đỗ Thánh Lan mới đứng dậy đến linh đường.

Hắn không mặc đồ tang, so với những người nghiêm túc túc trực bên linh cữu thì có vẻ không được gọn gàng. Không ai dám nói gì, cùng lắm chỉ thầm nói xấu hai câu.

Đỗ Thánh Lan đi lướt qua những người túc trực bên linh cữu, bước vào nội đường đang đặt quan tài. Hắn lẳng lặng nhìn quan tài, ánh mắt như xuyên qua quan tài nhìn vào bóng đêm bên trong.

Một tay đặt lên mép quan tài, Đỗ Thánh Lan cười giễu cợt, giọng nói thấp đến mức không thể nghe thấy.

“Có một thời gian ta rất nhớ ngươi.”

Thật sự rất nhớ.

Lúc sắp ngã quỵ ở Đỗ gia, hắn luôn cho rằng mẹ ruột có nỗi khổ tâm không thể đón hắn. Có lần hắn còn đáng thương cho rằng phải trở nên mạnh mẽ mới có thể cứu mẹ ruột.

Đỗ Thánh Lan ngẩng đầu như muốn đi tới từ biệt, mệt mỏi nhắm mắt lại. Trước khi hoàn toàn nhắm mắt, hắn chợt đối diện với một đôi mắt trên mái nhà.

Chẳng biết nóc nhà bị gỡ một mảnh ngói từ khi nào, Cửu Nô đang lén gỡ ngói, âm thầm quan sát tình hình bên trong.

“…..”

Đỗ Thánh Lan rời khỏi linh đường, kinh ngạc nhìn Cửu Nô vừa mới đi xuống: “Mẹ nuôi, mẹ nằm sấp trên mái nhà làm gì?”

“Nhìn con có lén khóc hay không.” Cửu Nô nói thật: “Nếu con khóc, ta sẽ âm thầm trộm quan tài thiêu cháy.”

Có sao nói vậy, Cửu Nô đang ghen tị.

Con nuôi bảo bối còn chưa từng khóc vì nàng.

Bởi vì những lời nói nghiêm trang của Cửu Nô, một chút tiếc thương trong lòng Đỗ Thánh Lan tan biến không còn gì, cuối cùng hắn dở khóc dở cười lắc đầu.

Cố Nhai Mộc đang chờ trong đình nghỉ mát, trông thấy một bóng người quen thuộc ở đằng xa: “Nhanh vậy hả?”

Y biết bây giờ Đỗ Thánh Lan muốn ở một mình nên cố ý không đi cùng hắn. Thế nhưng khi nhìn thấy Cửu Nô đi theo sau, y như đoán được điều gì đó: “Về rồi hả?”

Nếu căn cứ vào quan hệ giữa hai mẹ con nhà này, Đỗ Thánh Lan đã xem như đưa tiễn Bùi Lưu Diễm đoạn đường cuối cùng, tận tình tận nghĩa.

“Đi thôi.”

Đỗ Thánh Lan gật đầu, ở lại tận mắt nhìn thấy hạ táng cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Để vá trời và cho Cửu Nô được chứng đạo, hắn phải mau tìm được Đỗ Thanh Quang.

Cửu Nô nói: “Hai đứa về trước đi, ta đi dạo đây.”

Cố Nhai Mộc hoá thành ngân long mang theo Đỗ Thánh Lan bay về. Hôm nay y cố ý bay hơi thấp để Đỗ Thánh Lan có thể thưởng thức khung cảnh tươi đẹp của ngày xuân, vạn vật đua nở.

Đi được nửa đường, Đỗ Thánh Lan chợt hiểu ra: “Có khi nào mẹ nuôi sợ ta quay lại khóc thương không?”

Cố Nhai Mộc khẽ ừ.

“Lúc nãy Cửu Nô còn hỏi ta có phải chỉ nhận một mình bà ấy làm mẹ vợ không?”

“…..” Đỗ Thánh Lan nhướn mày hỏi: “Vì sao không phải là mẹ chồng?”

Vừa dứt lời, cơ thể đột nhiên ngã về phía trước.

Hoá ra là ngân long mất tập trung, đột nhiên quên bay lao thẳng xuống dưới, may mà trước khi rơi xuống đất kịp thời bay lên cao.

Sau khi lấy lại thăng bằng, Đỗ Thánh Lan sờ sừng rồng: “Ngươi không sao chứ?”

Vừa rồi Cố Nhai Mộc đột nhiên cứng đờ như đã chết làm hắn giật mình.

“Không sao.” Cố Nhai Mộc nhỏ giọng trả lời.

Chẳng qua là đột nhiên hiểu được lý do Cửu Nô hỏi như thế, Cửu Nô chắc chắn đã đoán được y sẽ nói cho Đỗ Thánh Lan.

Phản ứng tức thời không lừa được người khác, điều Đỗ Thánh Lan nghĩ đến đầu tiên là cách dùng từ chứ không nghi ngờ tiền đề trong câu hỏi này: Họ sẽ ở bên nhau.

Chưa bao giờ Cố Nhai Mộc cảm thấy vui vẻ như lúc này, cho dù lúc chạy trốn khỏi Trảm Nguyệt Sơn cũng không vui như vậy.

Một con yêu thú hình chim nhìn thấy rồng, theo bản năng bay thật xa.

Tâm trạng tốt, thái độ cũng tốt, ngân long rất lễ phép nói: “Chào buổi tối.”

Yêu thú hình chim càng hoảng sợ, cả người cứng đờ rơi thẳng xuống đất.

Miếu anh linh gần Y Cốc.

Ngũ Uẩn đại sư khoanh chân ngồi trên đất, tay cầm phật châu niệm ‘Vãng Sinh Chú’.

Luân hồi sụp đổ, Vãng Sinh Chú đã không còn tác dụng từ lâu nhưng ông ta vẫn nghiêm túc thực hiện nghi thức siêu độ này.

Một con chim rơi xuống, Ngũ Uẩn vẫn không mở mắt.

Yêu thú hình chim hoảng sợ mở to đôi mắt, trước khi rơi xuống, nó được một luồng khí giữ lại, cảm kích bái lạy hoà thượng.

“Đại sư, chào buổi tối.”

Một giọng nói theo gió đêm bay đến.

Mí mắt đại sư Ngũ Uẩn run lên, bóp vỡ một viên phật châu. Ông ta ngẩng đầu nhìn vệt sáng loé lên ở chân trời, hơi khó hiểu: “Hắn… Bị đoạt xá hả?”

Chú thích:

*Sách chỉ còn 01 bản vì bị thất lạc.