Thiên Lôi Nào Có Ý Gì Xấu Chứ

Chương 114: Ngoại truyện



Hợp Hoan Tông dời tông lần hai.

Lúc trước Hợp Hoan Tông bị ép dời tông vì không tranh được địa bàn với một số thế lực lớn, phải chuyển đến nơi hẻo lánh. Bây giờ phiền phức đã được giải quyết, vì sự phát triển của tông môn nên lại dọn về chỗ cũ.

Đỗ Thánh Lan mang hư danh trưởng lão danh dự, cùng Cố Nhai Mộc giúp đỡ Hợp Hoan Tông.

Kiến trúc độc đáo được xây dựng một lần nữa, ngói lưu ly quen thuộc rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Yên Chi Thú quay về chốn cũ, lười biếng nằm xuống ngủ trưa. Nó nghe thấy tiếng động mở một bên mắt, sau khi chắc chắn hình dáng và hơi thở đều quen thuộc thì lại tiến vào mộng đẹp.

Hôm nay Đỗ Thánh Lan đến đây chủ yếu là đưa một số điển tịch, trong đó có bản chỉnh sửa về cuộc đời và cống hiến của Kỳ Tử Kỳ.

Tông chủ Hợp Hoan Tông dẫn hắn đến Truyền Công Các. Đây là nơi lưu trữ điển tịch, công pháp và ghi chép các sự kiện trọng đại của tông môn. Truyền Công Các là cấm địa, ngoài cửa có gắn một tấm bảng: Tự tiện xâm nhập phải chết.

Hôm nay Hà Hiện cũng có mặt, vì nhớ ơn cứu mạng của Đỗ Thánh Lan nên tích cực giới thiệu cho họ: “Tầng một chỉ có ghi chép mấy chuyện lặt vặt trong tông môn, từ tầng hai trở lên phải được cho phép mới có thể vào.”

“Đúng rồi.” Hà Hiện đột nhiên vỗ tay: ” Nơi này từng có ma đó.”

Tông chủ Hợp Hoan Tông nhìn Hà Hiện, Hà Hiện cười cười quay mặt đi.

Đỗ Thánh Lan thích thú hỏi: “Ma gì?”

“Đã là chuyện hơn hai mươi năm trước.” Tông chủ Hợp Hoan Tông trả lời. Lúc đó Hà Hiện chưa nhập môn, chỉ là nghe nói mà thôi. “Tối ngày hôm đó, trưởng lão bảo vệ Truyền Công Các phát hiện bên trong có ánh sáng nên vội vàng chạy vào kiểm tra, song không phát hiện ai, chỉ thấy ánh sáng màu xanh lướt qua.”

“Chuyện này xảy ra mấy ngày liên tiếp, hơn nữa ánh sáng xanh này chỉ xuất hiện ở tầng một.”

Hai tầng trên mới có bí tịch, nếu thật sự có trộm thì cũng phải lên tầng cao hơn.

Đỗ Thánh Lan nghe xong im lặng một hồi mới nói: “Không phải ma, mà là Thanh Y Thiểm.”

Hắn muốn biết những nơi Thanh Y Thiểm từng xuất hiện nên tông chủ Hợp Hoan Tông gọi trưởng lão bảo vệ Truyền Công Các đến, chỉ chính xác từng nơi.

Đỗ Thánh Lan nhìn sơ một lượt, rút ra một quyển sách dày, trong sách ghi lại lịch sử của Hợp Hoan Tông. Hắn vừa xem vừa nói: “Thanh Y Thiểm là một môn tuyệt học của Đỗ Thanh Quang.”

Chỉ vài chữ ngắn ngủn đã làm cho trưởng lão bảo vệ Truyền Công Các lạnh người. Lúc họ lục soát, có lẽ Đỗ Thanh Quang cũng có mặt ở đó, chỉ là dùng thân pháp tài tình tránh thoát tầm mắt của trưởng lão.

May mà lúc đó Đỗ Thanh Quang không có ý định giết người, nếu không bây giờ trưởng lão chỉ còn là một bộ xương khô.

Trưởng lão không hiểu: “Đỗ Thanh Quang tới nơi này làm gì?”

Trưởng lão vừa hỏi thì chợt hiểu ra: “Hắn đang điều tra chuyện liên quan đến thời đại hoàng kim.”

Kỳ Tử Kỳ là nhân vật tiêu biểu của thời đại hoàng kim nên phải kiểm tra.

Đỗ Thánh Lan tập trung lên một trang giấy, góc giấy phía dưới bên phải bị gấp, có lẽ lúc bỏ sách về chỗ cũ không cẩn thận làm nhăn.

Trưởng lão nói: “Đây là nơi đầu tiên ta nhìn thấy ánh sáng xanh.”

Nói cách khác, Đỗ Thanh Quang rất có thể cũng đã xem quyển sách này.

Trí nhớ của người tu tiên rất tốt, đừng nói là hai mươi năm, cho dù qua bốn mươi năm cũng có thể nhớ rõ từng chi tiết nhỏ.

Thấy Đỗ Thánh Lan không lật giấy, Cố Nhai Mộc nhìn theo, nhướn mày nói: “Chúng ta có thể hưởng thụ trường sinh, chúng ta cả đời cô độc.”

Tuy đệ tử Hợp Hoan Tông đã từng nghe qua những lời này từ rất lâu nhưng trong lòng vẫn cảm thấy xúc động như lúc ban đầu. Tông chủ Hợp Hoan Tông than thở: “Nghe nói đây là lời của người tạo ra Hợp Hoan Tông để lại, song không thể kiểm chứng.”

Năm đó Hợp Hoan Tông không có nhiều đệ tử, vật đổi sao dời, đại lục đã trải qua mấy lần biến đổi, đại dương biến thành đất liền, đất liền thì vỡ vụn tạo thành không gian hỗn loạn, hình thành vùng biển Vô Tận.

“Nếu Đỗ gia chủ thật sự đã đến đây, có lẽ đã hiểu sai những lời này.”

Đỗ Thánh Lan chưa bao giờ nghe ai nói Đỗ Thanh Quang sai rồi. Trong gia tộc họ Đỗ, Đỗ Thanh Quang luôn là người nói một không nói hai.

Tông chủ Hợp Hoan Tông không hiểu rõ về Đỗ Thanh Quang nhưng trực giác nói cho nàng biết ông ta là người vô tình: “Theo ghi chép thì lão tổ Hợp Hoan Tông tu đạo Hồng Trần, đạo có tình nghĩa.”

Đỗ Thánh Lan chỉ mỉm cười mà không nói gì, tu đạo khác nhau, suy nghĩ cũng sẽ khác nhau.

Hắn để lại điển tịch, định về thì tông chủ Hợp Hoan Tông bỗng nhiên nói: “Ngươi muốn lên tầng trên cùng xem không? Ở đó có giữ một vài thứ đệ nhị tổ để lại lúc còn sống.”

Dĩ nhiên Đỗ Thánh Lan sẽ không từ chối.

Nơi đó vừa tối vừa yên tĩnh, treo một thanh vũ khí kỳ lạ. Vũ khí được đúc thành một chuỗi hoa mẫu đơn, nhìn giống roi da nhưng độ dài lại không bằng, rất giống ám khí.

“Vòng Nhật Nguyệt, một trong hai vũ khí của nhị tổ.”

Đỗ Thánh Lan cẩn thận quan sát, giống cái vòng chỗ nào trời?

Tông chủ Hợp Hoan Tông bật cười: “Vòng Nhật Nguyệt từng sinh ra khí linh, bình thường có thể nguỵ trang thành cái vòng, đáng tiếc sau này bị đánh tan trong chiến tranh.”

“Ta có thể lấy không?” Cố Nhai Mộc đột nhiên hỏi khiến tông chủ Hợp Hoan Tông bối rối, Đỗ Thánh Lan cũng kinh ngạc nhìn sang.

“Bên trong vẫn còn một chút thần thức yếu ớt đang ngủ say, không bao lâu nữa sẽ tan biến.” Hai người nhìn nhau, Cố Nhai Mộc nói với hắn: “Ngươi có thể dẫn nó vào tấm bia đá màu máu.”

Một tia tàn niệm của Kỳ Tử Kỳ khiến Đỗ Thánh Lan thấy được quá khứ trong ‘Thời Quang’. Trước khi thần thức này biến mất, có lẽ nó sẽ thấy được quá khứ.

Trong lúc Đỗ Thánh Lan đang ngẩn người thì tông chủ Hợp Hoan Tông hào phóng gỡ vòng Nhật Nguyệt xuống rồi đưa cho hắn.

Tấm bia đá màu máu phản chiếu pháp tắc thời không, cho dù là tiên nhân lần đầu tiên hạ giới hay là đại năng như Đỗ Thanh Quang đều từng nghỉ chân dưới tấm bia đá này.

Trên phố Minh Đô lúc nào cũng có người dừng chân quan sát pháp tắc vô cùng kỳ diệu. Trong lúc họ đang chìm đắm trong pháp tắc thì đột nhiên bị mời ra ngoài, khu vực bên trong cũng tạm thời bị phong toả.

Muốn vào Thời Quang phải thoả mãn hai điều kiện: Một là giúp đỡ Âm Khuyển; Hai là phải có tử khí.

Lần trước Cố Nhai Mộc bị điều kiện hạn chế không thể vào Thời Quang, còn Đỗ Thánh Lan không biết có phải vì đã từng ‘chết’ rồi hay không, hắn là một trong những người ngoài có thể đi vào Thời Quang.

Giống như trước kia, Âm Khuyển phun khí đen lên tấm bia, thắp sáng một con đường dài mờ ảo.

Có kinh nghiệm lần trước, lần này phía sau cũng không còn thợ săn quấy rầy, Đỗ Thánh Lan cầm vòng Nhật Nguyệt bước lên con đường tối, tiến thẳng về phía trước. Hắn đi thật lâu, cảm giác mất trọng lực mạnh mẽ níu kéo hắn giúp hắn thành công thoát khỏi sự đeo bám của bóng đêm.

Thời gian hồi tưởng càng lâu, phản ứng cơ thể như khi thuấn di lại càng lớn.

Bỗng nhiên trời đất quay cuồng, Đỗ Thánh Lan choáng váng mở mắt, mơ hồ nhìn thấy hoa cỏ, sau đó thấy một u linh màu trắng bay bên cạnh thì chợt bừng tỉnh.

Hai bên đều giật mình, u linh màu trắng phản ứng trước: “Ngươi là ai?”

Đỗ Thánh Lan cũng hỏi cùng lúc: “Vòng Nhật Nguyệt?”

Vòng Nhật Nguyệt cảnh giác nhìn hắn.

Đỗ Thánh Lan lấy thân phận có sức thuyết phục nhất: “Ta là truyền nhân của Kỳ Tử Kỳ.”

Vòng Nhật Nguyệt nghe xong lại càng nghi ngờ, cứ như là sau đó sẽ đập bể sọ cái tên xa lạ này vậy.

Đỗ Thánh Lan khẽ nhúc nhích ngón tay, vòng Nhật Nguyệt bị dòng điện kích thích mới trở nên thân thiện: “Ngươi giật điện giỏi quá!”

Kỳ Tử Kỳ cũng từng nhận xét như vậy, Đỗ Thánh Lan nhếch môi: “Quá khen.”

Bởi vì ngủ say quá lâu nên vòng Nhật Nguyệt im lặng vài giây rồi mới nói: “Có lẽ… Ta đã chết.” Nó còn chưa dứt lời đã kích động: ” Chủ nhân.”

Dưới chân ngọn núi phía trước, Kỳ Tử Kỳ đeo mặt nạ, cho dù chỉ là bóng lưng vẫn toả ra khí chất hào hoa phong nhã. Vòng Nhật Nguyệt muốn tới gần nhưng cho dù nó lắc lư cỡ nào cũng không thể tạo ra sự chú ý.

Đỗ Thánh Lan không biết vòng Nhật Nguyệt có thể hiểu hay không, thử giải thích: “Bây giờ chúng ta đang ở trong tấm bia đá màu máu…”

“Thì ra là ở trong Thời Quang.” Vòng Nhật Nguyệt biết còn nhiều hơn Đỗ Thánh Lan nghĩ, đặc biệt là những chuyện liên quan đến Minh Đô.

Vòng Nhật Nguyệt không hỏi gì thêm, toàn bộ sự chú ý của nó đều dồn hết cho bóng người kia.

“Lịch Ngư, Lịch Túc…”

Giọng nói vang cả ngọn núi, trầm thấp dễ nghe.

Kỳ Tử Kỳ đang khiếu sơn, có nghĩa là khiêu chiến. Một lát sau, một cô bé mặc váy hồng đứng trên đỉnh núi, kiêu ngạo nói: “Ta tưởng là ai, thì ra là tông chủ Hợp Hoan Tông. Chờ đó, lát nữa ta sẽ bảo anh ta đánh bại ngươi.”

Vòng Nhật Nguyệt bay đến gần: “Thì ra là bé hạt dẻ, tiếc là đứa bé kia còn chết sớm hơn ta hai năm.”

Đỗ Thánh Lan từng nhìn thấy cô bé trong Tháp Lâu, sau đó lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Nam tử mặc quần áo đơn giản nhưng rất đẹp, trên tay áo rộng thùng thình thêu hoạ tiết chìm sang trọng một cách kín đáo. Vũ khí của người này rất lạ, tên là Trầm Mộc Quải.

“Kỳ Tử Kỳ.” Gã lạnh lùng nhìn xuống dưới: “Ra sau núi.”

Phía trước núi trồng toàn hoa xinh đẹp và yếu ớt.

“Rất thô lỗ.” Kỳ Tử Kỳ khoát tay: “Chúng ta so sắc đẹp đi, nếu thua thì theo luật cũ, thêm đầu tư vào kinh doanh của Hợp Hoan Tông ở Thiên Đô.”

Phép vua thua lệ làng, muốn kinh doanh trên Thiên Đô thì phải được Lịch gia ủng hộ.

Lịch Túc cười khẩy: “Trên đời có muôn vàn cái đẹp, đánh giá kiểu gì?”

Kỳ Tử Kỳ giả vờ như không nghe thấy gã nói gì: ” Lần này đánh giá ngoại hình, xem thử trong ba người chúng ta ai mới là người đẹp nhất tu chân giới.”

Hai huynh muội Lịch gia suốt ngày so ai đẹp hơn, bị những lời của Kỳ Tử Kỳ khơi dậy sự háo thắng. Cô bé mặc váy hồng tò mò: “So thế nào?”

“Tất nhiên là tìm người không nói dối. Chúng ta đến chùa Kim Thiền, mời các đại hoà thượng đánh giá, vậy là công bằng.”

Hai huynh muội nhìn nhau, ánh mắt sáng ngời.

Đứng trên cương vị người xem, Đỗ Thánh Lan cũng phải thừa nhận đây là một cách hay. Nhan sắc được nhà phật công nhận, rất có sức thuyết phục.

Cho đến khi hai huynh muội dẫn theo một đám người, Đỗ Thánh Lan mới nhận ra chùa Kim Thiền luôn ở ẩn nơi xa xôi.

‘Thời Quang’ có thể tạo ra ký ức đau khổ nhất, Đỗ Thánh Lan đang tò mò ký ức này đau khổ như thế nào thì chợt nhìn thấy có hai người đang đứng đằng xa chờ Kỳ Tử Kỳ, lần lượt là Phạn Hải tôn giả và Hàn Nguyệt tôn giả.

Vòng Nhật Nguyệt: “Mau đỡ ta, nhìn thấy mặt tên Phạn Hải kia là ta muốn ói.”

Hai huynh muội Lịch gia ngồi xe thú sang trọng còn nhóm người Kỳ Tử Kỳ thì ngự khí phi hành.

Lúc này ánh mắt Phạn Hải tôn giả vẫn chưa để lộ mưu mô như sau này, gã đeo trường đao trên lưng, mặt vô cảm: “So cái gì mà so? Nếu nói về ngoại hình thì Kỳ Tử Kỳ là người đẹp nhất.”

Lịch Ngư ngồi phía trước xe thú ló đầu ra làm mặt quỷ, hừ một tiếng: “Ta mới là người đẹp nhất.”

Phạn Hải tôn giả: “Chỉ xem là thanh tú thôi.”

Lịch Ngư suýt thì nhảy xuống xe liều mạng với gã.

“Bớt nói vài câu đi.” Hàn Nguyệt tôn giả lắc đầu: “Nói thật cũng không được.”

Kỳ Tử Kỳ bật cười vỗ tay, Lịch Ngư càng tức giận hơn, quát: “Chờ đến chùa Kim Thiền, bà đây sẽ vùng lên.”

Tiếng cười đùa theo xe thú đi xa. Đỗ Thánh Lan dời mắt, hắn suýt quên Phạn Hải tôn giả từng là bạn của Kỳ Tử Kỳ. Bây giờ hắn mới chứng thực được câu nói kia: Đạo khác biệt, chí hướng cũng khác.

Bay theo họ khoảng trăm vạn dặm, Đỗ Thánh Lan suýt bị gió thổi bay mấy lần.

Hai huynh muội Lịch gia có xuất thân cao quý, được sinh ra trong thế gia tu chân danh giá, hơn nữa còn là gia chủ tương lai nổi bật nhất, thậm chí lão tổ Lịch gia còn phái đại năng đi theo bảo vệ khi họ ra ngoài. Kỳ Tử Kỳ có quan hệ rộng, đi trên đường thu hút không ít người chạy tới hóng chuyện. Đám đông tập trung bên ngoài chùa Kim Thiền, còn chưa kịp vào thì đã nghe thấy tiếng chuông báo động trong chùa.

Trụ trì dẫn mười vị đại cao tăng ra ngoài. Hoà thượng chấp sự nói với vẻ uy nghiêm: “Các vị có ý gì?”

Tuy rằng chùa Kim Thiền ở ẩn nhưng không phải dễ bắt nạt.

“Có chuyện muốn làm phiền đại sư.” Kỳ Tử Kỳ bước lên trước, nói chuyện nhỏ nhẹ: “Chúng ta muốn mời chùa Kim Thiền xếp hạng mỹ nhân tu chân.”

“…..”

Đỗ Thánh Lan xin thề, sau khi nghe Kỳ Tử Kỳ nói xong, hắn thấy phật châu trong tay trụ trì bị vỡ một viên.

“Vớ vẩn.” Hoà thượng chấp sự lạnh lùng nói: “Cái đẹp nằm ở bên trong, các vị không hăng say tu luyện mà kéo nhau đến chùa Kim Thiền, đúng là buồn cười.”

Kỳ Tử Kỳ mỉm cười nói ‘không phải’, sau đó kêu một nữ tử mắt phượng đang đứng trong đám đông tới chỗ hắn: “Đây là một người bạn của Kỳ mỗ, cũng là hội trưởng Thương hội Hắc Thủy. Sau khi có bảng xếp hạng mỹ nhân, nàng ấy sẽ mua với giá cao.”

Dĩ nhiên là giá vô cùng đặc biệt cao.

Có rất nhiều người để ý đến ngoại hình và thích hóng hớt, thương hội Hắc Thủy bán sang tay cũng có thể kiếm một vố lớn, hai bên đều không bị lỗ.

Mấy vị cao tăng nhìn trụ trì, sống trên trần gian đều cần dùng tiền. Thường ngày chùa Kim Thiền không tranh giành tài nguyên mà chỉ dựa vào khu mỏ. Bây giờ có cơ hội kiếm một khoản lớn, hơn nữa không cần vất vả, rất đáng để suy xét.

Phật tử đột nhiên xuất hiện, nói nhỏ: “Hành vi này không khôn ngoan.”

Trụ trì bảo hắn nói tiếp.

Phật tử im lặng bước tới, hắn nhìn thoáng qua Lịch Ngư: “Với nhan sắc của thí chủ, ít nhất cũng nằm trong năm hạng đầu.” Sau đó hắn nhìn sang Lịch Túc: “Vị thí chủ này có thể nằm trong ba người đứng đầu.”

“Ngươi có ý gì? Ý ngươi là ta còn không bằng anh của ta?” Lịch Ngư hét lên: “Đại hoà thượng, ngươi nói rõ ràng coi.”

Phật tử bình tĩnh lui lại, nói với trụ trì: “Người xem, sẽ đắc tội với người khác.”

Sự thật tàn khốc bày ra trước mắt, trụ trì đang định từ chối thì hội trưởng thương hội Hắc Thuỷ ra dấu một con số. Trụ trì im lặng, sau đó chìa ra một ngón tay.

Trụ trì nhìn phật tử, phật tử nhìn trụ trì. Phật tử niệm ‘A di đà phật’, sửa lời: “Có thể.”

Đỗ Thánh Lan ước gì có lưu ảnh thạch để quay lại, không ngờ chùa Kim Thiền còn có một đoạn quá khứ vậy.

Để làm ra bảng mỹ nhân cũng cần thời gian, hội trưởng thương hội Hắc Thuỷ đã chuẩn bị sẵn vài hộp lưu ảnh thạch, trong hộp là chân dung của những người muốn tham gia xếp hạng. Vì muốn biết ngay đáp án, hai huynh muội Lịch gia và nhóm Kỳ Tử Kỳ cũng tạm thời ở lại, họ được sắp xếp ở trong sương phòng.

Thành kiến thế tục như ánh mặt trời tràn vào các ngõ ngách.

Cho dù là chùa Kim Thiền cũng không ngoại lệ. Trong các vị hoà thượng chấp sự trong chùa có một người vóc dáng cao lớn, uy mãnh vốn không ưa Hợp Hoan Tông. Chùa Kim Thiền ở ẩn nhưng hàng năm đều phái đệ tử ra ngoài rèn luyện, trong mắt hoà thượng chấp sự, Hợp Hoan Tông làm việc không đứng đắn.

“Dưới chân Phật Tổ, một kẻ dựa vào công pháp điều khiển người khác lại dám mặt dày xin ở nhờ.”

Đỗ Thánh Lan ngạc nhiên, giọng nói thô lỗ này từng chỉ bảo cho hắn lúc ở Tháp Lâu.

Sáng sớm tim mơ, chim hót lảnh lót, ve kêu râm ran, Kỳ Tử Kỳ đang đánh đàn thì bị tiếng quát tháo cắt ngang. Hắn không giận mà nhẹ nhàng nói: “Đạo hữu phải ích kỷ tới cỡ nào mới cho rằng công pháp của Hợp Hoan Tông là khống chế con người, xem vạn vật thế gian đi!”

Hoà thượng chấp sự bị Kỳ Tử Kỳ trách cứ cứng họng nhưng sau đó đã nhanh chóng đáp trả: “Miệng lưỡi trơn tru.”

Kỳ Tử Kỳ nhìn hoà thượng một lúc lâu, nhìn đến khi hoà thượng hơi xấu hổ: “Nhìn cái gì mà nhìn, ngươi…”

Kỳ Tử Kỳ ngắt lời: “Mọi vật đều có linh tính, ngươi không tin thì dắt một con trâu tới đi.”

Chấp sự không tin nên thật sự đi tìm một con trâu. Một lúc sau, gã dắt về chùa một con trâu ở chân núi. Chùa Kim Thiền không giết súc vật, cảnh này thu hút sự chú ý của không ít người, trụ trì nghe nói cũng đến sương phòng phía đông.

Chấp sự cười lạnh lùng, chủ động giải thích: “Mọi người tới xem đi, tông chủ Hợp Hoan Tông sắp biểu diễn đàn gảy tai trâu, điểm hoá cho một con trâu.”

Vòng Nhật Nguyệt đứng trên cao lầm bầm: “Còn cười cái gì, lát nữa cái tên to con này sẽ khóc cho coi. Ngươi cứ nhìn xem, lát nữa chủ nhân sẽ thành công.”

Chỉ trong vài câu nói ngắn ngủi, phía dưới vang lên giai điệu như trăng thanh gió mát, trong tiếng đàn còn có cả khí thế sát phạt quyết đoán.

Ngón tay trắng nõn thon dài mang đến cảm giác tràn trề sức mạnh, tuy âm thanh đàn cổ rất nhỏ nhưng lại được Kỳ Tử Kỳ gảy rất rõ ràng.

Hội trưởng thương hội Hắc Thuỷ đứng trong đám hoà thượng nheo mắt than thở: “Thứ tiên sinh chơi không phải đàn cổ mà là sông xuân*.”

(*Ám chỉ sự yểu điệu của phụ nữ).

Tuy lời này có hơi tuỳ tiện nhưng sự thật là vậy, một khúc nhạc hoàn hảo thể hiện cái gọi là trong nhu có cương, uyển chuyển dịu dàng. Giai điệu chậm rãi hạ thấp báo trước sắp kết thúc, trong lòng mọi người bỗng cảm thấy mất mát.

Con trâu hàng ngày chỉ biết cày ruộng bỗng nhiên kêu lên, nằm xuống chìm vào say mê.

Kỳ Tử Kỳ ngước mắt, cười hỏi chấp sự: “Thế nào?”

Chấp sự im lặng, lúc niệm a di đà phật thì hơi cúi đầu: “Là bần tăng hạn hẹp.”

Vòng Nhật Nguyệt đứng trên cao vô cùng đắc ý vì một câu ‘thế nào’ của Kỳ Tử Kỳ: “Chủ nhân có thể điểm hoá cả trâu, so ra còn mạnh hơn mấy tên Cầm Tông đáng ghét kia.”

Đỗ Thánh Lan lắc đầu: “Kỳ Tử Kỳ không điểm hoá trâu.”

Khúc nhạc của Kỳ Tử Kỳ nhắm đến chấp sự, dùng sự tài tình của công pháp Hợp Hoan điều động chân khí trong người chấp sự vận chuyển, giúp gã vào trạng thái người – trời hợp nhất, đột phá bình cảnh. Toàn bộ quá trình không có dục vọng, không có ác ý, giống như chính giai điệu của khúc nhạc, linh hoạt kỳ ảo mang theo nhịp phách tự nhiên.

Còn về việc cuối cùng con trâu đúng lúc kêu lên, chẳng qua là Kỳ Tử Kỳ âm thầm khống chế mà thôi. Kỳ Tử Kỳ làm thế là vì muốn cho chấp sự một bậc thang đi xuống và giữ mặt mũi cho chùa Kim Thiền.

Vòng Nhật Nguyệt: “Có ý gì?”

Đỗ Thánh Lan nhìn lên cao, mây trời tản ra, hắn hờ hững nói: “Kỳ Tử Kỳ nhìn ra vấn đề của chấp sự, giúp hắn ngưng thần tĩnh tâm nhưng chấp sự không cho Kỳ Tử Kỳ sự tôn trọng, vừa bắt đầu đã mang thân phận ra nói chuyện.”

Chỉ cần so sánh đã thấy ai cao ai thấp.

Vòng Nhật Nguyệt do dự: “Thật ra tên to con cũng không tệ, sau này…”

“Ta biết.”

Đỗ Thánh Lan đã từng nhìn thấy nam tử cao lớn ấy tắm máu trong Thời Quang, cuối cùng bị tà ma xé nát đầu.

Nửa tháng sau, bảng mỹ nhân tu chân chính thức ra mắt.

Đúng như dự đoán, Kỳ Tử Kỳ đứng nhất, những thứ hạng còn lại đều không được công bố, suy cho cùng thương hội Hắc Thuỷ vẫn phải dựa vào việc bán những thứ hạng còn lại để kiếm tiền. Đỗ Thánh Lan lén nhìn thì thấy hai huynh muội Lịch gia lần lượt đứng hạng ba và hạng bốn, người xếp hạng nhì tên là Nhiên Kê thiên tôn.

Nét mặt Đỗ Thánh Lan có hơi kỳ lạ, người này có thật à?

Vòng Nhật Nguyệt cảm thấy hắn nghĩ quá nhiều: “Nhiên Kê thiên tôn là một con gà Kim Trảo hiếm có, tuy rằng hơi xấu tính nhưng lúc hoá thành người xinh đẹp nức tiếng.”

Gà Kim Trảo?

Trong đầu Đỗ Thánh Lan hiện lên hình ảnh một con gà Kim Trảo đầu trọc, hắn thật sự không thể gắn gà Kim Trảo với hai chữ xinh đẹp này được.

Hôm nay Kỳ Tử Kỳ mặc y phục trắng tinh, tay cầm bảng mỹ nhân mới ra lò: “Tiểu tam tiểu tứ, nhớ phải ủng hộ kinh doanh của anh đây ở Thiên Đô.”

“Tại ngươi đeo mặt nạ.” Lịch Ngư vẫn không phục: “Dáng người không tệ, cao ráo, eo nhỏ…”

Bởi vì ánh mắt sắc như đao của Lịch Túc nên những đánh giá phía sau đều bị nuốt vào bụng.

Lịch Ngư đảo mắt: “Lịch gia ta có thể dốc sức ủng hộ Hợp Hoan Tông buôn bán ngọc thạch ở Thiên Đô, tuy nhiên ngươi phải cho chúng ta nhìn mặt ngươi.”

Lịch Ngư nói rất hợp tình hợp lý: “Hợp tác phải có sự trung thực.”

“Chuyện này có gì khó đâu.”

Kỳ Tử Kỳ dứt khoát tháo mặt nạ, mỉm cười nhìn hai huynh muội Lịch gia.

Hai huynh muội ngẩn người, một lúc sau Lịch Ngư kéo tay áo huynh trưởng, hít một hơi khí lạnh: “Đẹp hơn bọn ta.”

Lịch Túc ho khan: “Không được hạ thấp mình.” Lịch Túc liếc Kỳ Tử Kỳ, nhướn mày: “Cũng bình thường.”

Nói xong lại liếc một lần nữa.

“Đã trễ hơn nửa tháng, trễ nữa sẽ không đến kịp buổi đấu giá, không khéo vải Minh Quang ngươi cần sẽ rơi vào tay người khác.” Phạn Hải đứng cách đó không xa ôm đao nhắc nhở.

Hàn Nguyệt tôn giả ít nói đứng bên cạnh suy nghĩ một hồi mới nó: “Vẫn còn thời gian, chúng ta không cưỡi ngựa cũng lâu rồi, hay là thi xem ai đến bến đò trước?”

Lịch Ngư: “Ta cũng muốn tham gia.”

Kỳ Tử Kỳ: “Ta không có ý kiến, ai đi mua ngựa?”

Lịch Túc: “Xem bảng mỹ nhân, ai xấu nhất thì đi mua.”

Phạn Hải tôn giả cười mỉa: “Ngươi cứ nói thẳng tên ta luôn đi.”

Mọi người chủ yếu mang theo linh thạch, cuối cùng Hàn Nguyệt tôn giả lấy ngân lượng nhét vào tay Phạn Hải tôn giả: “Vất vả.”

“…..”

Chợ cách nơi này rất xa, chờ đến khi ngựa được dắt về đã sẩm tối. Phía sau là nắng chiều, mọi người thúc ngựa phóng khoáng rời đi.

Từ đầu đến cuối Vòng Nhật Nguyệt chỉ tập trung vào đao khách, gã cố ý chạy chậm nửa nhịp để Lịch Ngư dẫn trước nửa bước nhưng vẫn không bị rơi xuống hạng chót. Một lát sau vòng Nhật Nguyệt mới hỏi: “Lòng người đổi thay hay là hắn giả vờ quá giỏi?”

Đỗ Thánh Lan than thở: “Cả hai.”

Mọi ký ức có liên quan đến Phạn Hải đều khiến vòng Nhật Nguyệt vừa ghê tởm vừa đau lòng. Nhưng bây giờ nó đã rất yếu, không còn thời gian chống đỡ cho các ký ức xuất hiện nữa.

Hình ảnh loé sáng, nắng chiều và bóng hình khuất xa biến mất, thay vào đó là sương mù tanh tưởi vừa quen vừa lạ.

Đỗ Thánh Lan nhướn mày: “Minh Đô?”

Lúc này Minh Đô rất hỗn loạn, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng đánh nhau. Hắn biết vòng Nhật Nguyệt muốn đi đâu, cuối cùng Kỳ Tử Kỳ lựa chọn chết ở giới bích, có lẽ vòng Nhật Nguyệt cũng giống vậy.

Nó không ngừng bay về phía trước, Đỗ Thánh Lan bay bên cạnh, chọn lọc một số chuyện sau này kể cho vòng Nhật Nguyệt nghe.

Vòng Nhật Nguyệt nói chậm rãi: “Minh Đô phong đô càng ngày càng thường xuyên, nó cần rất nhiều huyết khí và hận thù để chống đỡ cho lần phong đô tiếp theo nên Âm Khuyển mới hợp tác với Phạn Hải mở cửa giới bích. Tuy nhiên đây cũng chỉ là gãi ngứa cách một lớp giày, Minh Đô không bị diệt vong đúng là kỳ tích.”

Có thể Minh Đô đã diệt vong, trước kia Minh Đô chỉ có quỷ tu và Âm Khuyển, lúc đó cũng chẳng có ban lãnh đạo Minh Đô mà Đỗ Thánh Lan từng nhắc đến. Từ nhỏ chúng đã bị tước đoạt lý trí, chỉ biết giết và giết.

Vòng Nhật Nguyệt hiếm khi nghiêm túc nói: “Minh Đô là lối đi, là một thanh kiếm sắc bén, nhất định phải nắm chặt thanh kiếm này.”

Đỗ Thánh Lan gật đầu: “Ta sẽ không để bi kịch lặp lại.”

Huống hồ bây giờ Thiên Đạo đã hoàn hảo, tu sĩ có thể phi thăng một cách bình thường, không cần phải đi qua giới bích nữa.

Vòng Nhật Nguyệt đột nhiên nói: “À, lúc nãy ngươi có nói đến con…”

“Yểm.”

“Tránh xa nó ra.”

Đỗ Thánh Lan nghe vòng Nhật Nguyệt nói mà suýt chút nữa gọi một tiếng sư phụ. Tránh xa vẫn chưa đủ, tốt nhất là đừng nói gì với Yểm.

Vòng Nhật Nguyệt vô cảm: “Khi giới bích được mở sẽ bị trời giáng khiển trách, con Âm Khuyển hợp tác với Phạn Hải dùng cấm chú niêm phong khiển trách. Nghe miêu tả của ngươi thì chắc khiển trách đã khôi phục trên người con Âm Khuyển này.”

Trời giáng khiển trách không bằng trời phạt nhưng người bị khiển trách đều sẽ vô cùng xui xẻo.

Đỗ Thánh Lan chợt hiểu ra: “Thì ra là thế.”

Thảo nào lúc Đỗ Thanh Quang tâm huyết dâng trào phá vỡ giới bích có nói một câu mình không phải là thằng ngu Phạn Hải dẫn đến bị truy sát, còn vận may Phạn Hải tôn giả cũng không thể nói là quá tốt.

Sau khi đến giới bích, vòng Nhật Nguyệt nhìn chiến trường đẫm máu, lặng lẽ bay về phía trước.

Đi được nửa đường, vòng Nhật Nguyệt vẫn không an tâm dặn đi dặn lại: “Âm Khuyển có cấm chú bẩm sinh, khi khiển trách hoàn toàn khôi phục nhập vào cấm chú, con chó kia sẽ trở thành đối tượng bị trời cao ruồng bỏ. Nhớ kỹ…”

“Không được đến gần, không được đến gần, không được đến gần.”

Bốn chữ cuối cùng được lặp lại ba lần liên tiếp.

Nhìn thấy Đỗ Thánh Lan gật đầu, vòng Nhật Nguyệt mới tiếp tục bay về phía trước, nhìn giới bích lẩm bẩm: “Chủ nhân, bé hạt dẻ, to con…”

Thần niệm của Kỳ Tử Kỳ kiêu ngạo ngày xưa chìm vào đường chân trời nhuốm máu, bây giờ vòng Nhật Nguyệt cũng như vậy, vui vẻ đến thế giới này, cuối cùng thong dong tan biến.

Bóng tối xuất hiện dưới chân, Đỗ Thánh Lan im lặng xoay người rời khỏi tấm bia đá màu máu. Sau bước cuối cùng rời khỏi thì hắn mới để ý vòng Nhật Nguyệt trong tay đã vỡ vụn từ khi nào.

Cố Nhai Mộc đứng bên cạnh bia đá, nhìn thấy hắn ra ngoài thì đi tới: “Thấy người muốn gặp chưa?”

Đỗ Thánh Lan gật đầu.

“Họ…” Hắn ngập ngừng: “Đều rất trẻ.”

Họ vẫn sẽ trẻ mãi như thế.

Nhận ra Đỗ Thánh Lan nhiều tâm sự, Cố Nhai Mộc sóng bước đi chung, lúc đi ngang qua một con phố sầm uất thì thấy có vài người đang tụ tập: “Sáng nay thương hội Hắc Thuỷ bắt đầu bán bảng mỹ nhân tu chân năm nay, ta cướp được một cái.”

Bảng mỹ nhân không chỉ là một danh sách, phía dưới còn có mã hoá đặc biệt, cuối năm thương hội sẽ rút thăm một trăm khách hàng may mắn nhận được thẻ giảm giá của thương hội.

Đỗ Thánh Lan luôn tập trung tu luyện nên chưa từng để ý những chuyện này.

Cố Nhai Mộc bỗng dưng nhắc tới Thiên Cơ Lâu: “Thiên Cơ Lâu cũng từng làm thử bảng mỹ nhân, phản hồi không tốt lắm, đa số tu sĩ đều cho rằng xếp hạng của thương hội Hắc Thuỷ có sức thuyết phục hơn, thẩm mỹ cũng tốt hơn.”

Đỗ Thánh Lan phì cười: “Ngươi thử đoán xem bên hợp tác với thương hội Hắc Thuỷ là ai?”

“Đoán đúng có phần thưởng không?”

Đỗ Thánh Lan chạm lên đầu Cố Nhai Mộc, đó là nơi mọc sừng. Cố Nhai Mộc chuyển động yết hầu, y nghĩ đến lúc song tu Đỗ Thánh Lan hay dùng ngón tay vuốt ve sừng rồng.

Một giây sau y lập tức đoán: “Tứ đại gia tộc hả?”

“Không đúng.”

“Trảm Nguyệt Sơn?”

Đỗ Thánh Lan lắc đầu: “Mỗi ngày chỉ có ba cơ hội, ngươi phải nghĩ cho kỹ.”

“…..” Cố Nhai Mộc vắt hết óc: “Minh…”

Âm cuối kéo rất dài, nhìn thấy vẻ mặt như cười như không của Đỗ Thánh Lan, y lập tức sửa lời: “Thôi giữ lại, ngày mai ta đoán bốn lần.”

“Cứ từ từ suy nghĩ.”

Đỗ Thánh Lan nhìn thấy Cửu Nô, bỏ lại Cố Nhai Mộc một mình trên phố ngửa đầu suy nghĩ đáp án.

Giới Si vừa mới đột phá, hoà thượng Ngũ Uẩn bước ra từ giới bích chuẩn bị quay về chùa Kim Thiền chỉ dẫn đồ đệ tu hành. Ông ta nhìn thấy Cố Nhai Mộc đang ngẩn người trên phố nên đến hỏi: “A di đà phật, Cố thí chủ gặp chuyện gì khó khăn chăng?”

Thấy hoà thượng Ngũ Uẩn, Cố Nhai Mộc nói thầm tới thật đúng lúc, người xuất gia nhìn nhận vấn đề rất thấu đáo.

“Chuyện hệ trọng, đại sư mau nghĩ giúp ta bảng mỹ nhân tu chân của thương hội Hắc Thuỷ là hợp tác xếp hạng với ai?”

Ngũ Uẩn đại sư gập ngón tay giấu viên phật châu bị bóp nát, bình tĩnh nói: “Có lẽ là thương hội tự làm.”

“Không thể nào.”

Nếu Đỗ Thánh Lan đã hỏi thì chứng tỏ hắn biết tình hình nội bộ.

Hoà thượng Ngũ Uẩn: “Xin thứ cho bần tăng bất lực.”

Ông ta bình tĩnh bước đi, lúc sắp rời khỏi Minh Đô thì gà Kim Trảo chui ra từ ống tay áo rộng thùng thình: “Bảng mỹ nhân? Có phải là mấy ngày hôm trước ngươi…”

Hoà thượng Ngũ Uẩn bịt miệng gà: “Tĩnh tâm tu luyện Thiền Bế Khẩu.”

Hoà thượng Ngũ Uẩn bước lên pháp khí hoa sen, ngự không mà đi. Dọc đường nhìn thấy rất nhiều tu sĩ cầm bảng mỹ nhân, ông ta gật đầu, năm nay chắc sẽ nhận được không ít tiền hoa hồng của thương hội Hắc Thuỷ.

Lời tác giả:

Cố Nhai Mộc đứng trên phố nghĩ từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn: Rốt cuộc là ai nhỉ?