Thiên Lôi Nào Có Ý Gì Xấu Chứ

Chương 15: Kẻ hưởng lợi



Thảo nào đến bây giờ Đỗ Thánh Lan mới phát hiện mờ ám, thân thể Long tộc được xếp vào mấy hạng đầu thế giới, vô cùng kiêu ngạo, coi thường các chủng tộc khác. Cho nên chuyện rồng đoạt xá tu sĩ nhân loại từ cổ chí kim chưa từng xảy ra.

Nhưng hắn đã quên con rồng này đã chịu đựng giày vò ngàn năm, căn cơ bị hao tổn, vinh quang năm xưa không thể theo kịp, thành tựu tương lai càng không có hy vọng. Muốn nghịch thiên đổi vận, chỉ có một con đường đoạt xá.

Đỗ Thánh Lan hít sâu một hơi: “Phiền phức.”

Dựa theo suy nghĩ ban đầu của Đỗ Thánh Lan, có lẽ Cố Nhai Mộc đang chờ thương tích khá hơn một chút, sau đó vi phạm lời thề Thiên Đạo giết hắn, thoát khỏi ràng buộc. Xem ra từ đầu hắn đã đánh giá thấp dã tâm của con rồng này.

Bởi vì hành động đứng dậy quá kịch liệt, đánh thức sư tử Tuyết Hoa trong ống tay áo. Chúng đợi một lúc, xác định không có nguy hiểm sinh tử mới tiếp tục hôn mê bất tỉnh.

Đỗ Thánh Lan vịn tường chậm rãi ngồi xuống, hắn biết có gấp gáp cũng vô ích, chỉ có thể từ từ tính kế.

Đạo tâm bất ổn, sớm muộn gì cũng thành tai họa ngầm. Đỗ Thánh Lan cố gắng vứt bỏ tạp niệm, cố gắng nghỉ ngơi một chút.

Tu sĩ không giành nhiều thời gian để đi ngủ, Đỗ Thánh Lan cũng như vậy, cho dù mệt mỏi thì phần lớn thời gian đều dùng minh tưởng thay vì nghỉ ngơi.

Nhưng lần này Đỗ Thánh Lan còn chưa kịp thả lỏng tinh thần thì đã nhắm mắt, đột ngột chìm vào giấc ngủ sâu.

Hắn nằm mơ.

Nhìn cảnh non xanh nước biếc trước mặt, Đỗ Thánh Lan mới nhận ra mình đã bị người khác cưỡng ép kéo vào giấc mộng.

Thùng.

Thùng.

Đỗ Thánh Lan xoay người, mục đồng cưỡi bò ở xa xa đang đi về phía bên này. Tiếng trống trong tay nó rất kỳ quái, bên trong cái trống như chứa đầy nước, mỗi một lần chuyển động đều hết sức nặng nề.

Mục đồng này quả thực quá quỷ dị. Đối với thứ không biết rõ, phản ứng đầu tiên của Đỗ Thánh Lan chính là chạy.

Đáng tiếc, không biết từ khi nào cơ thể Đỗ Thánh Lan như bị điểm huyệt, chân khí cũng không thể vận hành như mong muốn. Con bò già nhìn như chậm rãi đi đến, thực tế là chỉ trong mấy hơi thở đã đến trước mặt Đỗ Thánh Lan.

“Ủm bò…”

Con bò già kêu một tiếng đầy mộc mạc.

Mục đồng luôn mỉm cười nhìn Đỗ Thánh Lan. Đỗ Thánh Lan nhếch mép nhưng cười không nổi. Con bò này không cao bằng hắn nhưng lại khiến người khác cảm thấy như núi cao vạn trượng lúc nào cũng có thể sụp đổ.

“Ủm bò…” Đỗ Thánh Lan ôm quyền khom lưng, học theo kêu một tiếng.

Con bò già nhìn lợi hại hơn mục đồng, chào hỏi nó trước hẳn không sai.

“…..” Con bò già giật mình, ánh mắt vô vàn phức tạp cực kỳ nhân tính hóa nhìn hắn.

Mục đồng cũng ngẩn ra, sau đó ôm bụng cười ha hả.

Đỗ Thánh Lan muốn bịt kín hai tai, một đứa bé cười vang gấp mười lần tiếng chuông bạc, ai không biết còn tưởng rằng đây là yêu nữ Ma Tông. Chuyện này hợp lý lắm sao?

Mục đồng cười đủ rồi mới ngồi thẳng người hỏi: “Ngươi có muốn thừa kế y bát của ta không?

Đỗ Thánh Lan thăm dò hỏi: “Tiền bối sắp qua đời hả?”

Mục đồng này tuy nhìn nhỏ tuổi nhưng chắc chắc tuổi tác lớn hơn hắn mấy trăm lần.

Mục đồng: “Có người tiếp nhận vị trí này, ta mới có thể chết.”

— hóa ra là tìm đường chết.

Đỗ Thánh Lan muốn sống mà chẳng sống đủ, không thể tìm thấy cộng hưởng tinh thần với đối phương, cũng không định đồng ý “cơ duyên” tự dưng xuất hiện này. Nhưng hắn lại tò mò về việc thú triều đã bắt đầu hay chưa, nên hỏi bóng hỏi gió rằng: “Ít nhất là ta phải hiểu được chuyện này thì mới đưa ra quyết định được.”

Mục đồng dường như nhìn thấu chút tâm tư nhỏ của Đỗ Thánh Lan, kiên nhẫn giải thích: “Đây là khế ước sau khi chết. Sau khi chết, linh hồn của ngươi sẽ bất diệt, hóa thành mục đồng khởi động thú triều. Về phần thù lao, khi ký kết khế ước, ngươi có thể thực hiện được một tâm nguyện.”

“Nguyện vọng gì cũng được?”

Mục đồng sờ trống con: “Khi cái trống này không thể thực hiện nguyện vọng của ngươi thì nó sẽ cực kỳ tức giận, biến ngươi thành một giọt nước cất vào trong trống, vĩnh viễn chịu giày vò.”

“…..”

“Tâm nguyện bình thường, nó đều có thể thực hiện.” Mục đồng trấn an.

Đỗ Thánh Lan im lặng một lúc mới hỏi: “Tiền bối hối hận vì đã giao dịch sao?”

“Ta từng có một người thương, vì muốn nàng khởi tử hồi sinh…”

“Ngài hối hận sao?”

Mục đồng: “Hối xanh cả ruột.”

“…..”

Mục đồng: “Nhưng những thời khắc tươi đẹp như thế, lúc đó lại cảm thấy đáng giá. Ta có thể cảm nhận được ngươi là người gặp nhiều khó khăn. Thay vì cả đời đầy chông gai thì thà rằng vui vẻ mấy năm.”

Đỗ Thánh Lan: “Nếu ta phi thăng thì sao? Hoặc là ta sống được ngàn vạn năm.”

“Là bản lĩnh của ngươi.” Mục đồng mỉm cười: “Chỗ tốt là được lợi tại chỗ, nếu ngươi có lòng tin với bản thân thì càng phải chiếm lấy của hời miễn phí này.”

Có chỗ lợi, đương nhiên phải có trả giá.

Dù mục đồng có ba hoa chích chòe, Đỗ Thánh Lan vẫn cảnh giác rất cao: “Vì sao chọn ta?”

Mục đồng: “Là cái trống này chọn ngươi.”

“Thú triều thì sao? Lúc ngươi còn sống chắc cũng là con người, vì sao…”

Mục đồng chỉ tay lên bầu trời: “Ý của nó.”

“Nó” là đang ám chỉ Thiên Đạo.

“Mỗi một tu sĩ phi thăng đều sẽ hao tổn rất nhiều linh khí. Linh khí trong trời đất đã sớm suy kiệt.” Mục đồng lạnh nhạt đáp: “Thú triều chỉ nhằm vào tu sĩ, nhưng tử vong trong thú triều lại không chỉ có tu sĩ mà còn có yêu thú.”

“Đại đạo vô tình, phụng dưỡng thiên địa mà thôi.”

Đỗ Thánh Lan nghe mà ớn lạnh, lại nghĩ đến những lời của Thiên Cơ đạo nhân bèn hỏi tiếp: “Trước giờ thú triều bùng phát có phải liên quan đến chuyện Thiên Đạo bị khuyết không?”

Vết rách của Thiên Đạo càng lúc càng lớn, linh khí hao tổn càng nghiêm trọng, sau này e rằng sẽ xảy ra càng thêm nhiều lần nữa.

“Nhân quả phản.” Mục đồng thản nhiên nói: “Linh khí hao tổn nghiêm trọng, Thiên Đạo mới bị khuyết. Cho dù phát động thú triều, diệt hết tu sĩ, ngàn vạn năm sau, vạn vật sống lại tu luyện thêm một lần nữa, vòng tới vòng lui, kết cục vẫn giống nhau.”

Những lời hôm nay mục đồng nói sắp nhiều hơn cả trăm năm trước cộng lại, giọng nói của nó càng trở nên lạnh lẽo: “Bây giờ ngươi chọn đi.”

Đỗ Thánh Lan nhíu mày.

Đỗ gia muốn ép hắn lấy thân bổ trời, Trúc Mặc từng là người duy nhất hắn tin tưởng, bây giờ cũng đã phản bội. Vì muốn thoát khỏi Trảm Nguyệt Sơn, hắn lại gọi tới một con ác long. Dường như nhìn từ góc độ nào thì đều là con đường chết.

Bây giờ hắn gặp mục đồng, đối phương nói với hắn thật ra ngươi còn được lựa chọn: Trước mắt không chỉ có con đường chết, sau khi chết còn có thể trở nên thảm hại hơn.

“…..”

“Ta có thể suy nghĩ một chút không?”

Một lúc lâu sau, Đỗ Thánh Lan chậm rãi phun ra một câu.

Mục đồng vỗ trống, một giọt nước bay ra.

Đỗ Thánh Lan cúi đầu, giọt nước trong lòng bàn tay không hề có dấu hiệu bay hơi hay hòa tan.

“Nghĩ kỹ thì bóp nát giọt nước, ta sẽ đến tìm ngươi.”

Bóng dáng mục đồng dần dần mờ đi, Đỗ Thánh Lan khôi phục tỉnh táo. Sau khi mở mắt, hắn mở lòng bàn tay ra trước tiên, quả nhiên phát hiện có một giọt nước đang nhảy nhót nhắc nhở chuyện lúc nãy không phải là nằm mơ.

Làm người được chọn đời kế tiếp do chính trống con tuyển chọn, ngôi miếu này dường như bị quên lãng. Theo thời gian trôi qua, thậm chí ngay cả yêu thú cũng sẽ không đi ngang qua nơi này.

Nhưng loại quyền lợi này hiển nhiên có hạn chế, bên cạnh không thể có sinh vật có cảm giác tồn tại quá mạnh mẽ, càng không thể có người.

Tối nay làn gió thổi đến đều mang theo mùi máu tươi, sau nửa đêm bắt đầu mưa như thác lũ, vết máu trong bùn đất có thể bị rửa trôi.

Lần này Đỗ Thánh Lan không tĩnh tọa nữa mà là đi dạo một lúc, cuối cùng chọn một tư thế thoải mái ngồi dựa vào tường.

Cơn mưa càng lúc càng lớn, sấm chớp rền vang phía chân trời, một tia sét màu trắng bạc soi sáng nửa gương mặt của Đỗ Thánh Lan, đồng thời chiếu sáng tượng phật sau lưng hắn.

Trong ngôi miếu đổ nát, Đỗ Thánh Lan hơi ngửa mặt, trong con ngươi dường như còn phản chiếu tàn ảnh của tia sét, cảnh tượng này có vẻ cực kỳ quỷ dị.

Đỗ Thánh Lan nhớ tới hình ảnh khi Đỗ Bắc Vọng độ kiếp, nhớ đến lôi kiếp thứ tám đánh xuống, uy mãnh hùng tráng.

Đến khi Đỗ Thánh Lan lấy lại tinh thần thì đã bóp nát giọt nước trong tay. Mục đồng có hơi bất mãn, con bò già cũng đầy nhân tính bất mãn nhìn hắn. Lúc đầu mục đồng cho rằng đối phương phải suy xét ba đến năm năm nên chuẩn bị đi tuyết sơn, ai ngờ vừa ra ngoài lại bị gọi về, phiền chết đi được.

“Ta đã nghĩ kỹ, giao dịch này ta làm.”

Mục đồng thu hồi vẻ mặt mất kiên nhẫn, nheo mắt nói: “Ngươi chắc chắn?”

Đỗ Thánh Lan gật đầu, nghĩ đến lôi kiếp nên nghiêm túc nói: “Xem như trao đổi, ta cần công pháp đoạt xá cao cấp nhất thế giới.”

Công pháp đoạt xá cao cấp nhất?

Ánh mắt của mục đồng và con bò đồng thời đầy ẩn ý, cuối cùng mục đồng gõ cái trống: “Ngươi chui cái lỗ hổng này tốt thật đấy.”

Chỉ cần không ngừng đoạt xá là tương đương với bất tử.

Sau đó, mục đồng lại cười nhạo: “Nhưng chớ đắc ý quá sớm.”

Ông trời không phải bị mù, có lỗ hổng nào dễ chui như vậy?

Đỗ Thánh Lan cũng không trả lời, hắn không định đoạt xá, nhưng Cố Nhai Mộc trời xui đất khiến mở ra cho hắn một cánh cửa, thật ra mục tiêu đoạt xá vô cùng rộng lớn bao la.

Sự im lặng quét qua địa phương này, mục đồng cũng không nói chuyện.

Quyền lên tiếng cuối cùng không nằm trong tay mục đồng mà là cái trống nó đang cầm.

Mặt trống mỏng manh tự động gồ lên, bởi vì bị đẩy lên quá mạnh, cái trống trở nên nửa trong suốt khi phồng lên quá cao. Đỗ Thánh Lan còn lo lắng nó phồng to quá sẽ nổ tung.

Xem như vận may của hắn không tệ, trống con sắp đến giới hạn thì đột nhiên như quả bóng da xì hơi, từ từ xẹp lại như ban đầu.

“Xem ra nó đã đồng ý cuộc trao đổi lần này.”

Mục đồng nói một câu khiến Đỗ Thánh Lan yên lòng.

“Nếu như lại phồng thêm dù cho chỉ một chút.” Mục đồng hào hứng nói: “Ngươi sẽ bị thu vào, giống như những người lúc trước, hóa thành một giọt nước.”

Đỗ Thánh Lan đột nhiên tò mò: “Các tiền bối đề nghị cái gì vậy?”

Mục đồng: “Có một tên háo sắc muốn tất cả nữ tử trong Tu Chân Giới đều thuộc về hắn, có người muốn hủy diệt thế giới… Mấy người này đều yêu cầu mấy thứ kỳ lạ.”

Đương nhiên, mục đồng thấy đều là dụ.c vọng thế tục. Mấy trăm năm qua, cũng chỉ có Đỗ Thánh Lan giao dịch thú vị.

Mục đồng chỉ vào trống con: “Đưa tay ra đây.”

Đỗ Thánh Lan ngẩn ra, không rõ ý của đối phương nhưng vẫn xắn tay áo lên để tay lên mặt trống. Ngón tay vừa mới tiếp xúc với mặt trống thì tự động lún xuống.

Chất lỏng bên trong rất nhầy, như đang thăm dò trong cơ thể một con yêu thú khổng lồ, mà hắn thì đang lục lọi máu thịt yêu thú. Đỗ Thánh Lan muốn mau chóng kết thúc chuyện này: “Sau đó phải làm như thế nào?”

“Nhắm mắt, ngưng thần.”

Đỗ Thánh Lan nghe lời làm theo.

Huyết dịch sềnh sệch bắt đầu lưu động như nước chảy róc rách. Đỗ Thánh Lan dựa vào cảm giác nhẹ nhàng nắm chặt, hắn có thể cảm nhận được có một con cá nhỏ đang cố gắng giãy giụa trong tay.

Mục đồng nhìn thấy cánh tay Đỗ Thánh Lan đang run rẩy, nhắc nhở: “Được rồi.”

Đỗ Thánh Lan chợt rút tay về, trên làn da trắng trẻo sạch sẽ, giống như xúc cảm huyết dịch vừa rồi đều là ảo giác. Lòng bàn tay hắn chảy đầy mồ hôi, thứ hắn nắm chặt không phải là cá nhỏ mà là một quyển công pháp.

Đến khi Đỗ Thánh Lan tỉnh táo, mục đồng đã cưỡi bò đi xa, chỉ để lại một bóng lưng tang thương.

Khi một người một bò đi xa, trời đất xung quanh biến hóa, bên tai lại vang lên tiếng nước mưa, như khóc như kể.

Đỗ Thánh Lan cẩn thận nghiên cứu phần tâm pháp đoạt xá này, càng xem càng cảm thấy huyền diệu.

Đoạt xá có thể đoạt đồ vật không? Trong bí pháp đoạt xá cao cấp nhất đặc biệt đề cập đến vấn đề này: Có thể, nhưng đoạt xá một món vật phẩm không có suy nghĩ và trí tuệ thì thần thức của người đoạt xá cũng sẽ nhanh bị tan thành tro bụi.

Đây là đồng hóa khác loại.

Lôi kiếp có ý thức không?

Đỗ Thánh Lan rũ mắt, chắc hẳn có một tia ý thức đấy, nhưng không phải ý chí của bản thân nó mà là của Thiên Đạo, nếu không thì làm sao biết phải đánh người nào?

Điều duy nhất cần quan tâm chính là lôi kiếp biến mất, không biết bản thân mình có biến mất theo không.

Trong trời đất có vô số thảo mộc tinh quái, nếu như sau khi đoạt xá, Thiên Đạo chấp thuận hắn thỏa mãn điều kiện của thiên lôi tinh thì sẽ không biến mất. Nhưng nếu không chấp thuận…

Đỗ Thánh Lan khẽ than: “Đó chính là mệnh.”

Bên tai loáng thoáng nghe thấy động tĩnh bên ngoài rừng, Đỗ Thánh Lan cất công pháp vào nhẫn trữ vật, sau đó cửa lớn bị đẩy ra, Cố Nhai Mộc đi đến.

Chứng kiến trong ngôi miếu đổ nát không có thêm thi thể yêu thú nào, chứng minh phỏng đoán của Cố Nhai Mộc: Đỗ Thánh Lan ở một mình sẽ không bị thú triều ảnh hưởng.

“Lúc nãy ngươi đi đâu?” Cố Nhai Mộc đột ngột hỏi.

Đỗ Thánh Lan hơi giật mình, bình tĩnh giả vờ không hiểu: “Đi đâu là đi đâu?”

Cố Nhai Mộc nhìn chằm chằm hắn, cho dù là chút biến hóa rất nhỏ cũng không bỏ qua. Đáng tiếc Đỗ Thánh Lan rất giỏi ngụy trang, trong mắt chỉ có mờ mịt.

Cố Nhai Mộc thu lại tầm mắt: “Lúc nãy có một khoảng thời gian ta cảm nhận được hơi thở của ngươi biến mất.”

Lời thề Thiên Đạo vừa là trói buộc vừa là sợi dây liên kết, y có thể cảm nhận được trạng thái bên kia.

Đỗ Thánh Lan kinh ngạc: “Sao lại như thế?”

Tốt xấu gì hai người cũng sống chung một quãng thời gian, Cố Nhai Mộc đã nhiều lần chứng kiến kỹ xảo điêu luyện của đối phương. Y học theo dáng vẻ của Đỗ Thánh Lan, giả vờ kinh ngạc: “Đúng vậy, sao lại như thế?”

Bốn mắt nhìn nhau, Đỗ Thánh Lan thấy Cố Nhai Mộc nhếch môi, hắn thật sự không nhịn được cũng cười theo.

Đỗ Thánh Lan biết không thể giấu diếm toàn bộ nên nói nửa thật nửa giả: “Ta đột nhiên thiếp đi, nằm mơ thấy mục đồng. Mục đồng hỏi ta có sẵn lòng giúp nó chăn bò không?”

Ánh mắt Cố Nhai Mộc trở nên âm trầm: “Sau đó thì sao?”

“Ta đương nhiên từ chối.” Đỗ Thánh Lan nhún vai: “Tuy rằng hắn cho ta rất nhiều lợi ích, hứa hẹn có thể giúp ta trả thù gia tộc, san bằng một nửa Trảm Nguyệt Sơn, nhưng mấy chuyện này ta vẫn thích tự mình ra tay.”

Cố Nhai Mộc không tiếp tục hỏi thêm nữa, giống như đang suy nghĩ những lời của Đỗ Thánh Lan có mấy phần thật, mấy phần giả.

Đỗ Thánh Lan nói tiếp: “Chỉ gặp mặt một lần, không biết mục đồng coi trọng ta ở điểm nào?”

Thấy đối phương không gặng hỏi nữa, Đỗ Thánh Lan mỉm cười, để lộ một cái răng khểnh.

Cố Nhai Mộc ngẩn ra, quay đầu đi chỗ khác. Y đột nhiên cảm thấy Đỗ Thánh Lan khiến hắn thoải mái hơn những tu sĩ khác nhiều.

Thêm một người, yêu thú phiền phức lại bắt đầu đến miếu làm khùng làm điên, đến hừng đông thì thi thể yêu thú đã chất đống như núi ngoài cửa. Trong không khí đều là mùi máu tươi, không biết là của tu sĩ ở xa xa hay là yêu thú.

Làn gió buổi sáng không được trong lành thổi tới, Cố Nhai Mộc nhìn ngọn núi xa xa, đột nhiên nói: “Cơ duyên kia bị ngươi chiếm được rồi đúng không?”

Đỗ Thánh Lan bật cười: “Cơ duyên trong truyền thuyết có thể thực hiện mọi nguyện vọng. Nếu ta thật sự chiếm được thì bây giờ đã phi thăng.”

Trong lúc Đỗ Thánh Lan đang nói chuyện thì trên bầu trời lại xuất hiện ảo ảnh, âm thanh lạnh lẽo như băng dường như phát ra từ phần bụng, mang theo mùi máu tươi phiêu tán bốn phương tám hướng, truyền khắp cấm địa U Lan —

“Cơ duyên tuyệt thế lần này đã bị truyền nhân của U Lan tôn giả đoạt được. Cấm địa U Lan sẽ đóng cửa trước ngày mai, nếu chư vị không nhanh chóng rời đi, tự gánh lấy hậu quả.”

Mặt trời còn chưa mọc, sương mù sau cơn mưa không tan đi, mọi người không bị khống chế ngẩng đầu. Mục đồng sờ trống con, vỗ một cái, màng nhĩ đám tu sĩ như bị chấn động chảy máu.

Có tu sĩ ngồi xổm xuống, không để ý thân thể bất ổn mà quát lên: “Là ai? Truyền nhân của U Lan tôn giả là ai?”

“Thú triều đêm qua giữ mạng còn khó khăn, vậy mà có người nhanh chân đến trước!”

Tâm pháp của U Lan tôn giả là thứ mà vô số người mơ ước, bây giờ cả cơ duyên và công pháp đều bị cùng một người lấy đi, chuyện này khiến bọn họ làm sao có thể cam tâm!

Bên ngoài ngôi miếu nát, Cố Nhai Mộc xoay đầu, bình tĩnh nhìn Đỗ Thánh Lan.

Đỗ Thánh Lan mới vừa nghiêm túc khẳng định mình không liên quan đến cơ duyên: “…..”

Lời tác giả:

Cố Nhai Mộc: Miệng đàn ông toàn dối trá.

Đỗ Thánh Lan: …..