Thiên Lôi Nào Có Ý Gì Xấu Chứ

Chương 44: Chân thành cởi mở



Cái gọi là thánh nhân trời sinh bế quan, thật ra là một người đến Đỗ gia nằm vùng chờ người độ kiếp, một người ngàn dặm xa xôi chạy đến chùa Kim Thiền.

Cố Nhai Mộc vốn định chọn người nguỵ trang là Giới Si. Đối với tu sĩ sống lâu năm như hoà thượng Ngũ Uẩn, trên người tự nhiên toát ra cảm giác già nua, nhưng công đức kim quang của Giới Si quá mờ nhạt.

Hoà thượng Ngũ Uẩn bằng lòng giúp đỡ Cố Nhai Mộc bởi vì cũng có ý đồ riêng.

Một là Cố Nhai Mộc trực tiếp thừa nhận lôi kiếp xảy ra vấn đề có liên quan đến thánh nhân trời sinh, cũng đảm bảo đệ tử chùa Kim Thiền độ kiếp sẽ không xuất hiện bất thường. Hai là thời đại hoàng kim sắp đến, có thể ảnh hưởng đến lôi kiếp chứng tỏ thánh nhân trời sinh là người có khí vận.

Bất kỳ một thời đại hoàng kim nào đều có vô số thế lực biến mất, người có khí vận cực mạnh sẽ sống sót đến cuối cùng cho dù kết cục thê thảm.

Đương nhiên, điểm quan trọng nhất chính là —

Hoà thượng Ngũ Uẩn lạnh lùng nói: “Hy vọng vị khách này có thể đến sớm một chút, bần tăng cũng muốn gặp hắn.”

Cố Nhai Mộc nhắc đến Mặc gia dùng người sống phong ấn kiếm linh, phương pháp này vô cùng tàn nhẫn. Lý do phương pháp này không được sử dụng phổ biến không phải là vì những tu sĩ khác lương thiện mà là khi dùng cách này hình thành kiếm linh sẽ có nguy cơ bị phệ chủ.

Để tránh bị phản phệ, nhất định phải thỉnh thoảng trấn áp một, hai lần.

Mà quá trình trấn áp vô cùng tàn nhẫn, phải dung luyện người lương thiện vào trong thân kiếm, lợi dụng công đức của họ để trấn áp kiếm linh tàn bạo.

Nếu nói người lương thiện ít sát nghiệt nhất ở đại lục Cửu Xuyên thì chính là hoà thượng. Năm nào chùa Kim Thiền cũng có đệ tử ra ngoài rèn luyện, chết vài người là chuyện bình thường, trong đó có ai bị bắt đi trấn áp kiếm linh hay không… Chỉ có thể nói nếu Mặc gia dùng người sống phong ấn kiếm linh là sự thật thì nhất định sẽ tồn tại tình huống này.

Cố Nhai Mộc đương nhiên biết chuyện này, khoé môi chậm rãi cong lên.

Mặc Thương muốn dùng tà khí thăm dò thánh nhân trời sinh, nào ngờ hoà thượng Ngũ Uẩn cũng đang dùng thân phận thánh nhân trời sinh thăm dò hắn để xem chuyện kiếm linh là thật hay giả.

Sau khi Bùi Huỳnh rời đi, trong viện yên tĩnh, chỉ có bông tuyết đang lặng lẽ bay xuống.

Cố Nhai Mộc vào trong phòng lấy rượu, hoà thượng Ngũ Uẩn chỉ để lộ hơi thở ở cảnh giới hoá thần, nhắm mắt giả vờ minh tưởng.

Thời gian chậm chạp trôi qua, Cố Nhai Mộc đi mãi không thấy quay lại. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, bông tuyết đang bay bỗng nhiên chậm lại, hoà thượng Ngũ Uẩn mở mắt ra, người bọn họ chờ đã đến rồi.

Trong không khí xuất hiện một cơn dao động, một cánh tay đột nhiên xuất hiện trước mặt hoà thượng Ngũ Uẩn.

Cũng trong lúc đó, một vò rượu bay đến ngăn cản cánh tay đang muốn vén đấu bồng lấy mặt nạ xuống. Mặc Thương cũng không nghĩ dùng thuấn di có thể giấu diếm được điện chủ Tuyệt Sát Điện, lui về sau mấy bước, bình tĩnh nói: “Ở xa đến là khách, cái vò rượu này ta nhận.”

Lúc hắn nói chuyện, một luồng tà khí lặng lẽ bay về phía hoà thượng Ngũ Uẩn.

Tà khí không thể làm người ta bị thương, không có tổn hại đương nhiên cũng khó phát hiện, dùng tà khí để dò xét công đức kim quang vô cùng thích hợp.



Khi Mặc Thương xông vào Nhân Nghĩa Đường thăm dò thánh nhân trời sinh thì thánh nhân thật đang bận đánh người.

Từ lúc ở Hợp Hoan Tông liên tục đánh ba nhóm người, Đỗ Thánh Lan đã đúc kết kinh nghiệm đối phó với người thanh niên này dùng công pháp Hợp Hoan là hữu dụng nhất. Một tia lôi kiếp tê dại bất ngờ đánh xuống, người này hoàn toàn không đỡ được.

Trong khe núi phía dưới, Đỗ Minh đầy tự tin chống đỡ bốn tia lôi kiếp. Đến tia thứ năm, hắn đang tràn trề niềm tin thì một tia sét ôn hoà đánh thẳng xuống khiến người khác cảm thấy sẽ không bị thương, sét chưa đến nhưng hắn đã nổi da gà.

Cảm giác này kỳ diệu đến mức khó miêu tả thành lời.

Đau, sướng, ngứa, tê.

Rất khó tưởng tượng một tia sét lại giống như món ăn, các vị chua, ngọt, đắng, cay đều được thoả mãn.

Đỗ Minh không kiềm chế được thở ra một luồng khí trắng đục, so với cơ thể vừa đau vừa sướng, dây thần kinh trong đầu căng lên cảnh báo cho hắn.

“Không tốt –“

Lúc Đỗ Minh tỉnh táo thì đã quá trễ, một tia sét đánh thẳng vào ngực tạo thành một cái lỗ cháy đen.

Người ngoài nhìn cảnh tượng kinh khủng này chỉ cảm thấy kinh ngạc. Nhìn từ góc độ của bọn họ, uy thế lôi kiếp này cũng chỉ giống như lôi kiếp bình thường, không hiểu tại sao lại xuất hiện biến cố như thế.

“Đây chẳng phải là thiên kiếp thứ năm bình thường à?” Một tu sĩ đứng gần đó nói ra nghi ngờ trong lòng mọi người.

Đạo tâm của Đỗ Minh kém xa Đỗ Bắc Vọng, Đỗ Bắc Vọng bị lôi kiếp huỷ diệt làm bị thương, cơ thể bị tổn thương nghiêm trọng nhưng vẫn có thể quyết đoán quyết định đổi công thành thủ, cố gắng trì hoãn vết thương trong cơ thể.

Đỗ Minh thì khác, hắn ta đã trở nên hoảng loạn. Đối với hắn mà nói, tu luyện chính là vì muốn vạn người ngưỡng mộ. Bởi vì nghĩ đến tương lai sau khi thất bại, lòng hư vinh khiến hắn vô cùng tự ti.

Nhìn thấy Đỗ Minh mất bình tĩnh, có tu sĩ than thở: “Của rẻ là của ôi.”

Những người khác cũng thầm đồng ý.

Mặc dù không nhìn thấy tình hình cụ thể khi thánh nhân trời sinh độ kiếp nhưng nghe nói người ta dẫn đến cửu trọng thiên kiếp. Quả nhiên đắt có cái giá của đắt, thu phí và miễn phí đương nhiên không cùng một cấp bậc.

Trận đột phá này tất nhiên thu được kết quả là thất bại, mọi người lần lượt ngự khí rời đi.

Họ hàng của Đỗ Minh trà trộn trong đám đông tung tin thánh nhân trời sinh lừa đời lấy tiếng như thế nào nhìn cảnh này mà lòng nóng như lửa đốt, nhưng bọn họ lại không thể ép những tu sĩ rời đi ở lại. Những lời bọn họ nói trước khi đi đã trở thành cọng rơm cuối cùng áp đảo Đỗ Minh.

Trên bầu trời, Đỗ Thánh Lan nhìn thấy Đỗ Minh đã hỏng đạo tâm, không thèm đánh nữa. Đỗ Minh như thế, không chết thì cũng phế.

Đỗ Thánh Lan muốn âm thầm rời đi nhưng ai ngờ lại không đi được. Một loại quy tắc vô hình ở nơi u tối quy định rằng nếu đã tham dự lôi kiếp thì phải đánh đến cuối cùng, bất kỳ hành vi về sớm nào cũng không được chấp nhận.

Thấy đi không được, Đỗ Thánh Lan bất đắc dĩ quyết định tốc chiến tốc thắng, hăng hái theo tia lôi kiếp thứ sáu bất ngờ đánh xuống.

Những tu sĩ khác đã đi từ sớm nên không nhìn thấy tia lôi kiếp bản nâng cấp cực kỳ quan trọng này. Ánh sáng biến mất, trên mặt Đỗ Minh chỉ còn cảm xúc không cam lòng và oán hận… Hắn sắp chết đúng không? Sao có thể chết trong tia thiên kiếp thứ sáu?

Một âm thanh bỗng vang lên bên tai: “Ta đã sớm nói ngươi tham ô tài nguyên tu hành của ta, sau này nó sẽ trở thành tiền mua mạng.”

Giọng nói này!

Đỗ Minh há miệng như muốn nói gì đó nhưng hắn dùng hết sức vẫn không thể phát ra một âm tiết nào, trong khoảnh khắc yếu ớt ngã xuống đất, hắn chỉ nhìn thấy người trong tộc xông về phía hắn.

Là Đỗ Thánh Lan, là hắn giở trò.

Nội tâm rít gào đã được định trước bị chặn trong cuống họng, dường như đến chết Đỗ Minh cũng không thể nhắm mắt, muốn nói nhưng không thể nói nên lời.

Lôi kiếp tan đi, Đỗ Thánh Lan không thèm nhìn Đỗ Minh đã chết, đi theo đằng sau một đám mây rời khỏi nơi này. Cho đến khi đã bay ra xa, hắn quay lại nhìn thoáng qua thành An Vũ uy nghiêm. Trong lòng hắn biết rõ bản thân mình và Đỗ gia có quá nhiều nợ nần, sau này sẽ lần lượt thanh toán từng món nợ một.

Sau khi mây tan, hắn bắt đầu suy nghĩ tiếp theo phải đi đâu.

Khi Đỗ Minh độ kiếp, Đỗ Thanh Quang chưa hề xuất hiện, có lẽ ông ta đi dò xét thân phận của thánh nhân trời sinh. Theo như hiểu biết của hắn về Đỗ Thanh Quang, cho dù tạm thời có kết luận thì ông ta cũng sẽ phái người canh giữ xung quanh Nhân Nghĩa Đường một thời gian.

Bây giờ đâm đầu vào nhất định sẽ bị bắt.

Đỗ Thánh Lan còn kiên trì hơn Đỗ Thanh Quang, không vội vàng trở về mà tìm một hang động để tu luyện.

Mười ngày sau, Đỗ Thánh Lan xuất quan chậm chạp thuê một chiếc xe thú về nhà, tiện thể suy nghĩ làm thế nào để vạch trần chuyện đen tối của Mặc gia. Trong tay Trúc Mặc có nhân chứng, biết được Mặc gia sắp đánh thức kiếm linh, Trúc Mặc nhất định sẽ ra tay, hoà thượng Ngũ Uẩn cũng không thể mặc kệ Mặc gia làm điều ác, dùng hoà thượng trấn áp tà tính của kiếm linh.

Bây giờ để xem phải dùng thế lực nào để phơi bày chuyện này.

Đỗ Thánh Lan ngồi trong xe thú bày mưu tính kế, lựa chọn đi từ phương bắc vòng về, bỏ lỡ cơ hội đến gần Mặc Thương và Đỗ Thanh Quang.

Mặc Thương nửa đường tách khỏi Đỗ Thanh Quang, dọc đường bắt hai tên kiếm tu, ép bọn họ đánh nhau với kiếm linh. Sau khi bảo đảm hai người họ đã sử dụng tuyệt học cả đời thì g.iết chết hai kiếm tu này.

Kiếm linh ở trong vũng máu hoá giải kiếm chiêu mới học được từ kiếm tu, Mặc Thương đứng bên cạnh chỉ nhìn một lần đã hiểu rõ tinh tuý của bộ kiếm pháp này. Nhưng hắn lại thở dài, nếu nói là ăn kiếm chiêu thì Trảm Nguyệt kiếm pháp mới là tuyệt diệu nhất. Đáng tiếc trước khi kiếm linh cường đại, hắn không muốn đi trêu chọc Trúc Mặc.

“Trúc Mặc…”

Ánh mắt Mặc Thương lạnh lẽo thấu xương, tên thân tín của Nhật Nguyệt Lâu đã biến mất đến nay vẫn không rõ tung tích, hắn chỉ có thể hy vọng đối phương không đi nhờ vả Trảm Nguyệt Sơn, nếu không Trúc Mặc sẽ nghĩ cách huỷ kiếm linh hoặc chiếm làm của riêng.

Hiện tại nam vực và bắc vực đều có tuyết rơi.

Trong Bách Vạn Đại Sơn, Yên Chi Thú già nua đang mang hành lý đi về phía trước. Trong hành lý có một số yêu thực khá đặc biệt, không thể đặt vào trong nhẫn trữ vật. Loại thời tiết này các đệ tử Hợp Hoan Tông cực kỳ không thích, bởi vì tại công pháp tu luyện nên các nàng rất sợ lạnh. Tuyết lớn đầy trời, các đệ tử phải dùng chân khí hộ thể tránh bị hàn khí tập kích và bảo vệ yêu thực trong hành lý.

Trên đường đi không hề có ai tấn công.

Yên Chi Thú đã già nhưng hơi thở đáng sợ của nó đủ để doạ sợ các yêu thú bình thường.

Đột nhiên Yên Chi Thú dừng lại, tông chủ Hợp Hoan Tông dường như cũng cảm thấy bất thường, quát khẽ: “Kết trận!”

Một đội ngũ rất dài từ xa đi đến, số lượng vượt xa Hợp Hoan Tông. Mỗi người trong đội dường như có cùng một gương mặt, gương mặt phẳng lỳ như một trang giấy. Bên trên chỉ có hai cái lỗ nhỏ to bằng hạt đậu, không có mũi, miệng là một cái khe hở rất dài.

“Minh Đô.” Tông chủ Hợp Hoan Tông như gặp kẻ địch mạnh.

Trong mấy tin tức náo động thời gian trước có một tin nói rằng Minh Đô bị phong ấn ba trăm năm lại mở cửa thành.

Minh Đô còn được gọi là Chú Sát Đô, bọn họ không thờ phụng đại đạo, không theo đuổi phi thăng, cho rằng sống và chết đều là một. Người Minh Đô dùng chú thuật điên cuồng nguyền rủa bản thân, nhận được thân thể bất tử bất diệt.

Người Minh Đô đứng đằng trước đội ngũ đi chậm lại, đột nhiên nhìn sang bên này.

Yên Chi Thú tiến lên một bước, gầm lên một tiếng.

Mặt người giấy không sợ hãi mà xoay người nhìn về phía cỗ kiệu đằng sau như đang hỏi ý người ngồi bên trong kiệu. Một lát sau, không biết bọn họ nói chuyện như thế nào mà đội ngũ tiếp tục đi về phía trước, không nhìn đội ngũ của Hợp Hoan Tông.

Đến khi đội ngũ quỷ dị này đi thật xa thì Hà Hiện nuốt nước bọt hỏi: “Sư phụ, người xem –“

Ánh sáng yếu ớt chiếu lên cỗ kiệu hắt bóng của một con chó, nghĩ đến hành vi lúc nãy của mặt người giấy, Hà Hiện có một suy đoán kinh khủng, chẳng lẽ thủ lĩnh thật sự của Minh Đô khiến người ta mới nghe đã sợ vỡ mật là một con âm khuyển?

Lần này người Minh Đô đến nam vực rèn luyện, một khi tin tức được Thiên Cơ Lâu tung ra sẽ dẫn đến khủng hoảng.

Minh Đô hành sự lúc chính lúc tà, bọn họ không giết người nhưng làm chuyện còn đáng sợ hơn giết người. Hễ ai bị bọn họ nhìn trúng đều bị nguyền rủa biến thành mặt người giấy, cả đời không được siêu sinh.

Không ít tu sĩ hy vọng các thế lực lớn liên minh như lúc đuổi Hợp Hoan Tông, đuổi Minh Đô đi nơi khác, nhưng đến khi người Minh Đô đi qua ranh giới nam vực thì chẳng có gia tộc nào đứng ra tỏ thái độ.



Bão tuyết kéo dài ba ngày.

Đỗ Thánh Lan cố gắng lẻn vào Nhân Nghĩa Đường từ cửa sau.

“Đỗ Thanh Quang đã đi mấy ngày trước rồi.”

Âm thanh từ trên trời truyền đến, Đỗ Thánh Lan ngẩng đầu lên thấy Cố Nhai Mộc đang ngồi trên mái hiên nhìn hắn.

“Vậy mà không biết dùng bùa đưa tin báo cho ta một tiếng.” Đỗ Thánh Lan lẩm bẩm, từ lén lút thành công khai mở cửa.

Cố Nhai Mộc thản nhiên nói: “Ta đang canh chừng lộ tuyến của Minh Đô, bảo đảm các ngươi không chạm mặt nhau.”

Dọc đường Đỗ Thánh Lan cũng nghe không ít tin đồn, Minh Đô phong ấn đã ba trăm năm, hắn chỉ mới sống hai mươi năm nên không biết quá nhiều. Người ngoài miêu tả về Minh Đô còn điên rồ hơn mấy sự tích về ác long nữa.

“Ngươi biết Chú Sát Thuật không?” Đỗ Thánh Lan bay lên mái hiên, ngồi bên cạnh y hỏi.

Con rồng này rất thích nghiên cứu thuật pháp hắc ám.

Không ngờ Cố Nhai Mộc lại lắc đầu, nói sâu xa: “Chỉ có người chết mới có thể không kiêng dè nguyền rủa người khác.”

Có thể xem chú thuật tương đương với bói toán của Thiên Cơ đạo nhân, đều sẽ bị phản phệ, người Minh Đô luôn duy trì trạng thái quỷ dị nửa sống nửa chết.

Cố Nhai Mộc bỗng nhiên nói: “Con chó kia ở Minh Đô nói không chừng sống còn lâu hơn ta.”

Đỗ Thánh Lan hứng thú hỏi: “Chó gì?”

“Là Âm Khuyển, ta cũng không biết rõ, nhưng thời đại của ta có người gọi nó là Thiên Cẩu, thích nhất là ăn mấy thứ cổ quái, kiếm linh nó cũng ăn.”

Nhắc tới kiếm linh, Đỗ Thánh Lan quay lại chính sự, nhìn xung quanh mà hỏi: “Hoà thượng Ngũ Uẩn đâu?”

“Về chùa Kim Thiền rồi, có lẽ định điều tra lại đệ tử trong chùa mất tích mấy năm qua.”

Nói đến đây, Cố Nhai Mộc phì cười: “Thât sự phải cảm ơn Đỗ Thanh Quang hoài nghi, nếu như không phải hắn ta đề nghi Mặc Thương chủ động phóng ra một tia tà khí thì chuyện này khó như lên trời.”

Đỗ Thánh Lan lang thang bên ngoài gần nửa tháng, tin tức Đỗ Minh bỏ mình đã truyền khắp nơi. Các tu sĩ đứng xem không phát hiện lôi kiếp bất thường nhưng người Đỗ gia sẽ không dễ dàng tin tưởng một thiên tài chết trong lượt lôi kiếp thứ sáu.

“Bây giờ bọn họ đã xác nhận thánh nhân trời sinh không liên quan đến lôi kiếp, sau này ta cũng có thêm một con đường lui.”

Nếu không thì thánh nhân trời sinh và điện chủ Tuyệt Sát Điện thân thiết như vậy, ngay cả thân phận của Cố Nhai Mộc cũng sẽ bị hoài nghi lần thứ hai.

Đỗ Thánh Lan: “Bây giờ chỉ còn chuyện làm cho Trúc Mặc chủ động vạch trần chuyện dơ bẩn của Mặc gia.”

Lúc trước hắn cẩn thận suy nghĩ hoà thượng Ngũ Uẩn không thích hợp đứng ra vạch trần chuyện này. Đỗ Thanh Quang đa nghi, có khi sẽ đoán rằng hôm ấy người ở Nhân Nghĩa Đường là một người khác.

“Ngươi không cần quá quan tâm.” Cố Nhai Mộc nói: “Trúc Mặc sẽ chủ động đến tìm ta.”

Đỗ Thánh Lan hơi nghi ngờ ‘ừm’ một tiếng, bởi vì hít gió lạnh mà giọng mềm như em bé.

Cố Nhai Mộc tim đập lệch một nhịp: “Mặc Thương xông vào Nhân Nghĩa Đường gây ra động tĩnh bây giờ người ngoài đều biết chuyện này…”

Cố Nhai Mộc nói một tràng dài, Đỗ Thánh Lan ngơ ngác: “Không sao chứ?”

Cố Nhai Mộc mặt lạnh tanh điều chỉnh ngữ điệu: “Lúc trước chúng ta thu được không ít tin tức phí vào cửa.”

Bây giờ bên ngoài đều biết điện chủ Tuyệt Sát Điện nắm giữ bí mật của đại gia tộc, lời của y rất đáng tin, thứ Trúc Mặc muốn chính là độ đáng tin này. Bởi vì Mặc Thương lén xông vào khiêu khích điện chủ, dưới cơn nóng giận điện chủ thả ra tin tức, người ngoài nhìn vào cũng thấy hợp lý.

Đỗ Thánh Lan trầm ngâm hai giây rồi nói: “Đến lúc đó chỉ cần thả tin, Trúc Mặc đến tìm ngươi, trên tay hắn lại có thân tín của Nhật Nguyệt Lâu, Đỗ Thanh Quang và Mặc Thương sẽ cho rằng mọi chuyện đều là kế sách của Trúc Mặc.”

Mà sẽ không hoài nghi bọn họ đã sớm biết chuyện kiếm linh.

Cố Nhai Mộc cười nói: “Dù sao thì trong chuyện này ta chỉ đảm nhiệm ‘người phát ngôn’ mà thôi.”

Trong lúc Đỗ Thánh Lan thầm than chiêu thức vu oan thật là đẹp thì ý cười trên môi Cố Nhai Mộc biến mất: “Nhóm người Mặc Thương không đáng sợ.”

Không phải vì thực lực không đủ mà là cho dù bọn họ lợi hại hơn nữa thì vẫn ở ngoài sáng.

Hai người nhìn nhau, Cố Nhai Mộc nhắc nhở hắn: “Con chuột dưới cống mới cần phải cẩn thận.”

Đỗ Thánh Lan nghĩ đến vị tổ sư gia của Trảm Nguyệt Sơn, khẽ thở dài: “Tư Châu.”



Ở núi tuyết cực địa.

Nam tử mặc áo bào trắng đi lòng vòng, cẩn thận nghiên cứu trận pháp trên đỉnh Tiên Nữ và đỉnh Liệp Nhân.

Lúc đột phá, Đỗ Thánh Lan tự tay bố trí những trận pháp này nhằm để mấy người Đỗ Thanh Quang thuấn di đến bên cạnh hắn. Mặc dù đã hỏng phần lớn trận pháp nhưng năng lượng vẫn còn.

Nam tử mặc áo bào trắng mặt mày rất bình thường nhưng lại có hương vị không thể hình dung được, như bồ liễu đầu xuân khiến người khác lưu luyến.

Không ai biết rõ bằng gã trận pháp trấn áp ác long dưới thác nước Long Tuyền ở Trảm Nguyệt Sơn, đó là do gã tự tay bố trí từ trước, muốn hoá giải thì đối phương nhất định phải có trình độ trận pháp rất cao thâm.

Trong nghề nhìn cách thức, nam tử kiểm tra từng cái trận pháp đã bị hỏng, thở dài từ đáy lòng: “Lợi hại.”

Người bày trận quả là đại sư trận pháp.

Mỗi trận pháp sư vẽ trận đều có phong cách riêng, Tư Châu đã nắm được đại khái thói quen bày trận của người vẽ trận pháp trên núi tuyết, sau đó đứng lên. Sau này nếu có cơ hội, gã phải nghĩ cách lẻn vào Trảm Nguyệt Sơn so sánh với cách thức phá giải trận pháp dưới thác nước Long Tuyền là có thể xác định thánh nhân trời sinh và Đỗ Thánh Lan có phải cùng một người hay không.

Tư Châu sống đến bây giờ, quan điểm nhìn nhận sự việc cũng có khác biệt.

Gã luôn hoài nghi điện chủ Tuyệt Sát Điện là Cố Nhai Mộc nguỵ trang, con ác long kia chăm sóc thánh nhân trời sinh ắt hẳn đôi bên có quan hệ sâu xa nào đó, người phù hợp với điều kiện này chỉ có Đỗ Thánh Lan.

“Nếu thật sự là cùng một người thì đúng là thú vị.”

Tư Châu lẩm bẩm, bỗng nhiên mỉm cười. Huyết mạch linh đài của Bùi gia không kiểm tra được bất thường thì nhất định con rồng kia đã mang theo bên mình một người Bùi gia, mà cái người này không biết dùng hình thái nào lại lừa được Bùi gia.

“Tu luyện công pháp Liễm Tức của ta sao?”

Hình ảnh dừng lại ở nụ cười của Tư Châu, bàn tay giấu trong ống tay áo chuẩn bị bóp ám khí.

Ở phía sau, mục đồng cưỡi con bò già đi đến, đôi mắt thăm thẳm đầy tang thương trên gương mặt của trẻ con có vẻ rất quỷ dị.

“Đừng khẩn trương, ta đến để giúp ngươi.”

Đỗ Thánh Lan chậm chạp không chết, thậm chí Thiên Đạo còn cho hắn một thân phận thánh nhân trời sinh, điều này làm mục đồng rất sốt ruột. Mục đồng không thể can dự sống chết của Đỗ Thánh Lan nhưng có thể mượn đao giết người. Hắn bị quy tắc hạn chế, không thể làm quá công khai. Hắn ngồi trên lưng bò, lạnh lùng nhìn Tư Châu: “Ta có thể chỉ điểm cho ngươi chút trận pháp.”

Một cái khốn trận hoàn mỹ có thể vây khốn lôi kiếp.



Nhân Nghĩa Đường.

Sau khi đột phá lập tức chạy đi đánh người Đỗ gia, sau đó lại di chuyển nhiều ngày, bây giờ cả thể xác và tinh thần của Đỗ Thánh Lan đều mệt mỏi nhưng hắn không muốn nghỉ ngơi, ngồi trong viện yên lặng tu luyện.

Cố Nhai Mộc đột nhiên xuất hiện: “Ngươi nên đi nghỉ.”

Đỗ Thánh Lan mở mắt ra: “Không cần.”

Bóng cây loang lổ trên nền tuyết như đang giương nanh múa vuốt, Cố Nhai Mộc nửa cười nửa không: “Năm đó ta hành tẩu dân gian, từng nghe thấy phụ nữ dỗ con nít là nếu không nghe lời đi ngủ sẽ bị sói ăn thịt.”

Đỗ Thánh Lan há hốc mồm.

Thì ra lúc Cố Nhai Mộc đang nói chuyện thì bóng cây trên mặt đất bị một cái bóng lớn hơn bao phủ, mặt đất xuất xuất hiện một vùng sương đen khổng lồ, nhìn đường nét thì không biết đây là chó hay sói nữa.

Cố Nhai Mộc cũng chú ý đến chuyện này, lặng lẽ bảo vệ Đỗ Thánh Lan ở sau lưng.

Bóng ma này khiến Đỗ Thánh Lan cảm thấy nguy hiểm hơn bao giờ hết, hắn thì thào: “Nếu như bây giờ ta ngủ, nó sẽ đi sao?”

Cố Nhai Mộc trả lời tàn khốc: “Chỉ sợ là không thể.”

Cốc cốc cốc.

Người bên ngoài không hỏi ý kiến chủ nhà đã gõ cửa, lách qua khe cửa vào trong. Cảnh tượng này vô cùng kinh hãi, cơ thể nát bấy trải trên mặt đất phục hồi lành lặn, mặt người giấy bay đến bên cạnh bóng ma.

“Ngươi, rất ngon.” Lời nói âm u như rít từ kẽ răng.

Mặt người giấy chỉ có hai cái lỗ nhỏ thay cho đôi mắt, không nhìn thấy tiêu cự nhưng Đỗ Thánh Lan chắc chắn những lời này là nói với hắn.

Hai mắt Cố Nhai Mộc âm trầm, trong lòng bàn tay xuất hiện một đốm lửa kh.ủng bố.

Mặt người giấy như cảm nhận được nguy hiểm, lui về sau một bước: “Nó không ăn ngươi.”

Đỗ Thánh Lan đột nhiên nhận ra mặt người giấy chỉ là người truyền lời cho bóng ma.

“Mời ngươi… Đến… Làm minh tử.”

Mặt người giấy nói có hơi vất vả.

Minh tử?

Nghe thân phận rất cao quý.

Cố Nhai Mộc lạnh lùng đập nát giấc mơ của Đỗ Thánh Lan: “Bọn họ muốn đổi trái tim của ngươi thành ngọn nến bất diệt, dung hợp thành một cái xác không hồn.”

Đỗ Thánh Lan biến sắc: “Vì sao chọn ta?”

Lúc hỏi thì trong lòng hắn đã có đáp án, rất có thể liên quan đến việc hắn từng ‘chết’ một lần. Hắn đoạt xá thiên lôi tương đương đạo thể tiêu tán.

Lần này người lên tiếng là bóng ma, bóng ma hoà vào sương đen, nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống, bông tuyết đông thành băng. Sương đen phun ra hai chữ: “Thích hợp.”

Đỗ Thánh Lan thầm nghĩ nói tào lao như thế nhất định nói chuyện rất hợp với Thiên Cơ đạo nhân.

Ngọn lửa trong lòng bàn tay Cố Nhai Mộc càng ngày càng sáng, y híp mắt, hiển nhiên đã động sát tâm chuẩn bị ra tay.

Đỗ Thánh Lan kéo tay áo y, lắc đầu. Minh Đô giỏi nguyền rủa, Cố Nhai Mộc vốn đã bị thương, nếu đánh nhau sẽ làm vết thương càng nặng.

“Trở thành minh tử có phải sẽ bất tử bất diệt không?”

Sương đen thoáng di động như đồng ý.

Đỗ Thánh Lan: “Ta có một người bạn đã chết ít nhất một ngàn năm nhưng linh hồn vẫn còn sống. Thân phận minh tử cao quý như thế, hợp với người đó hơn.”

Thấy sương đen không trả lời, Đỗ Thánh Lan vội nói: “Ta và người đó từng giao dịch, trên người có hơi thở của người đó, không tin thì ngươi ngửi thử xem.” Hắn ngừng lại, mỉm cười xấu hổ: “Ta không phải bắt ngươi làm chó ngửi mùi đâu.”

Sương đen đột nhiên đến gần, bàn tay Cố Nhai Mộc đã biến thành vuốt rồng nhưng sương đen không có hành động gì thừa thãi, đi một vòng quanh người Đỗ Thánh Lan, một lúc sau khàn khàn nói: “Bạn của ngươi… Rất tốt.”

Nó chưa từng gặp hơi thở linh hồn nào thối rữa như vậy.

Đỗ Thánh Lan hoài niệm: “Đúng vậy, người đó rất tốt, chẳng những cho ta cơ hội sống mà còn giúp ta hoàn thiện công pháp, ta luôn cảm kích muốn báo đáp hắn.”

Đỗ Thánh Lan nói xong lại khẽ nói tiếp: “Ta giới thiệu cho Minh Đô một minh tử thích hợp, phí giới thiệu…”

Vừa nói xong, ngay cả mặt người giấy cũng phải nhìn hắn một cái.

“Bằng hữu?” Âm thanh sương đen khàn khàn mang theo chút hoài nghi.

Đỗ Thánh Lan bình tĩnh đáp: “Bằng hữu thật mà, nên ta muốn cho hắn thiên thu vạn đại.”