Lôi điện bị ngân thương đánh tan rơi xuống đất như thiên nữ rải hoa, không ít ngọn núi bị liên lụy. Đỗ Thánh Lan đứng xa như thế nhưng vẫn có vài tia lôi điện đánh xuống đất tạo ra hố sâu, thực vật xung quanh bị đánh cháy đen.
Hắn đã từng thấy người khác độ kiếp nhưng đều là thiên kiếp bình thường, hoàn toàn không giống với Đỗ Bắc Vọng.
Khi tu sĩ nguyên anh độ kiếp thì có thể khống chế phạm vi. Suy cho cùng thì dù thực lực nghịch thiên, lôi kiếp nguyên anh cũng sẽ không quá khủng bố.
Đỗ Thánh Lan ngồi xổm, vuốt ve khu đất bị thiêu cháy, không biết đang nghĩ cái gì.
Cố Nhai Mộc: “Đứng lên, đừng ra vẻ như chưa trải sự đời.”
Đỗ Thánh Lan ngửa đầu, nói: “Tia sét này tuyệt ghê!”
Cố Nhai Mộc nhìn chằm chằm Đỗ Thánh Lan vài giây rồi cùng ngồi xổm xuống đất, nhìn hắn không biết có phải bị kích động quá không, bắt đầu nói năng lung tung.
Đỗ Thánh Lan truyền âm vào tai Cố Nhai Mộc: “Trước kia ngươi độ kiếp, so với lôi kiếp hiện tại thì như thế nào?”
Cố Nhai Mộc cười khinh, chỉ hỏi một câu: “Ngươi từng thấy lôi kiếp trăm ngàn dặm chưa?”
Đỗ Thánh Lan trượt yết hầu. Cố Nhai Mộc cảm thấy loại hành vi phản ứng theo bản năng này của hắn không phải là sợ hãi, mà là nuốt nước bọt. Nhắc đến huy hoàng ở quá khứ, Cố Nhai Mộc cũng không tiếc lời, xưng hô cũng thay đổi: “Lúc đó đừng nói là đại lục Cửu Xuyên, ngay cả trời cao còn bị ảnh hưởng, khi bản tôn độ kiếp thành công còn có mấy viên sao băng rơi.”
Thấy Đỗ Thánh Lan không nói lời nào, Cố Nhai Mộc còn tưởng là bị hù dọa.
“Bản tôn giỏi lắm đúng không?”
“Lôi kiếp mạnh thật!” Đỗ Thánh Lan mấp máy môi, bổ sung thêm: “Người vượt qua lôi kiếp còn mạnh hơn.”
Nghe những lời này, Cố Nhai Mộc mới thu hồi ánh mắt dữ tợn.
Vào lúc này, Đỗ Bắc Vọng vượt qua sáu lần thiên kiếp, mạnh mẽ đánh bại lần thứ bảy. Trên bầu trời hạ xuống một tia lôi kiếp vang rền, khác với bảy tia lôi kiếp trước, trong tia lôi kiếp màu tím thứ tám này lóe lên ánh đen, vô cùng cuồng bạo.
Đầu ngân thương của Đỗ Bắc Vọng đã bị hư hại, hắn khẽ rít một tiếng, vận chuyển thần công được tu luyện từ nhỏ, dựa vào thân thể ngăn cản.
Đỗ gia không keo kiệt với Đỗ Bắc Vọng, Bích Thủy Giáp hắn mặc bên ngoài đã hóa giải vài phần lôi kiếp, hắn dùng thân thể chống đỡ bảy phần còn lại. Đỗ Bắc Vọng vẫn duy trì tư thế tấn công mạnh mẽ, trong lòng mọi người đều nghĩ rằng trận độ kiếp này sẽ ổn.
Quả nhiên dù bị bổ một nhát, trên người hắn bị bỏng nặng nhưng vẫn chưa thương tổn đến căn cơ. Lúc này, ai ai cũng hâm mộ kỳ lân tử của Đỗ gia không hổ danh là kỳ lân tử, hắn lại càng hưng phấn, đứng trên cao nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt. Trưởng lão của Đỗ gia thường ngày nghiêm túc cũng mỉm cười, Đỗ Thanh Quang thì khẽ thở dài.
Mọi người đều chấn động với việc Đỗ Bắc Vọng độ kiếp thành công, ít có người chú ý tới phản ứng của Đỗ Thanh Quang.
Đỗ Thánh Lan nhướn mày: “Hình như lão già này không hài lòng.”
Cố Nhai Mộc: “Củu vi cực, bát vi thứ*.”
(Ý bảo chín lần lôi kiếp mới là tốt nhất, tám lần vẫn còn kém).
Áng mây trên trời có điểm chút màu đỏ kỳ lạ, dường như còn có chớp xẹt qua. Nhưng một lát sau, mây bắt đầu tản đi, tia chớp cũng theo đó biến mất như chưa từng xuất hiện.
Cố Nhai Mộc: “Cứ mấy trăm năm sẽ xuất hiện một thiên kiêu vượt qua bát trọng lôi kiếp. Nhưng một kỷ nguyên, có lẽ cũng chỉ có thể có một người độ được cửu trọng lôi kiếp.”
Đỗ Thánh Lan suy đoán: “Người duy nhất trong kỷ nguyên này là ngươi?”
Cố Nhai Mộc gật đầu, nhưng trong lòng lại nói chưa chắc, nếu Đỗ Thánh Lan có cơ hội độ kiếp hóa thần, chắc chắn sẽ dẫn đến cửu trọng lôi kiếp hủy thiên diệt địa.
Đỗ Thánh Lan nhìn mây tản đi, mỉm cười nói: “Lúc nãy ta dường như nhìn thấy trong áng mây có vài tia lửa nhưng biến mất rất nhanh. Ngươi nhìn tia chớp này xem, có phải nó đang nói với Đỗ Bắc Vọng là hắn không xứng?”
“…..”
Trên núi có không ít thế lực ở xa xa ôm quyền hoặc là đến gần chúc mừng Đỗ Bắc Vọng độ kiếp thành công. Đối với Đỗ gia mà nói, đây là một chuyện may mắn, cho dù là thế lực lớn hay nhỏ, ai đến chúc mừng cũng được Đỗ gia mỉm cười chào đón.
Đỗ Thánh Lan rũ mi, không nói gì.
Cố Nhai Mộc: “Đỗ Bắc Vọng độ kiếp thành công, nhìn ngươi khá là xúc động.”
Đỗ Thánh Lan không phủ nhận: “Trước kia ta cho rằng đại đạo tranh giành dựa trên thiên phú và nỗ lực, bây giờ nhìn lại, đại đạo dài bao nhiêu, phải xem tia sét trên đỉnh đầu.”
“…..”
Đỗ Thánh Lan cúi đầu: “Cho dù ngươi thiên phú cao, lúc độ kiếp tia sét chỉ đánh một cái, há chẳng phải sẽ mờ nhạt trong biển người sao?”
Cố Nhai Mộc không biết trong cái đầu quả dưa của Đỗ Thánh Lan đang nghĩ cái gì.
“Lôi kiếp thực hiện ý chí của Thiên Đạo, sao có thể nói không đánh là không đánh?”
Đỗ Thánh Lan: “Nếu như Thiên Đạo bảo nó đánh chín cái, nó chỉ đánh tám cái thì sao? Phạm vi đánh lớn hơn một chút được không?”
Cố Nhai Mộc không nói hai lời, cứng rắn kéo Đỗ Thánh Lan vào không gian truyền tống, đến nơi khác trong đạo trường Kim Ô.
Tuy không gian truyền tống rất tiện lợi nhưng chỉ cần chút sơ ý sẽ bị lạc trong không gian hoặc bị dòng chảy hỗn loạn do khe hở không gian hình thành giết chết.
Đương nhiên, Đỗ Thanh Quang là người thực lực cao, hôm nay ông ta tới bằng cách xé rách không gian.
Đối với Cố Nhai Mộc mà nói, việc này càng không có gì khó.
Đỗ Thánh Lan bị đưa đến nơi không thấy ánh mặt trời, trong lòng bàn tay Cố Nhai Mộc xuất hiện một đốm lửa cháy lớn, rọi sáng mười mấy thước ngọc bích ở phía trước.
“Đây là…”
Cố Nhai Mộc: “Ngọc bích Vấn Tâm.” Y xoay đầu qua: “Có thể giúp đạo tâm ngươi trong sáng.”
Đỗ Thanh Quang từng nói rằng ngọc bích Vấn Tâm là lựa chọn tốt nhất để ngộ đạo.
Trước đó Đỗ Thánh Lan ‘nói năng lộn xộn’, Cố Nhai Mộc cho rằng đối phương bị kích động nên mới thế.
Dù sao cũng đã đến, Đỗ Thánh Lan lười giải thích. Hắn cũng đã sớm nghe nói đến ngọc bích Vấn Tâm, mặt ngọc bích này thần kỳ ở chỗ nó có thể hiện ra thứ mà họ mong muốn nhất, là kiểm tra về đạo tâm. Bất cứ việc gì cũng có hai mặt lợi và hại, mặc dù ngọc bích Vấn Tâm trợ giúp ngộ đạo, nhưng khi sa vào ảo tưởng hư cấu của ngọc bích có thể khiến người đó cả đời giậm chân tại chỗ.
Cố Nhai Mộc và Đỗ Thánh Lan đều là người khá tự tin, dũng cảm lĩnh hội ngọc bích.
Khi Đỗ Thánh Lan chuẩn bị lĩnh hội ngọc bích thì bị Cố Nhai Mộc ngăn cản: “Ngọc bích Vấn Tâm có thể cùng nhau tìm hiểu, lỡ khi ngươi xảy ra chuyện, ta còn có thể giúp ngươi.”
“Ngay cả kiểm tra của ngọc bích cũng không qua được thì nói gì đến đại đạo?”
Cố Nhai Mộc kiên trì với ý kiến của mình, tỏ ra như rất quan tâm an nguy của hắn.
Đỗ Thánh Lan cố nén nghi ngờ, không từ chối Cố Nhai Mộc.
Hai người ngồi xếp bằng trước ngọc bích, bên trên hiện ra đại đạo biến hóa vô cùng huyền diệu. Đỗ Thánh Lan tập trung chỉ trong phút chốc, hồn phách như thoát khỏi khống chế bay ra khỏi cơ thể, tiến vào một vùng không gian ảo ảnh.
“Mở rồi! Cuối cùng cấm địa U Lan cũng mở rồi!”
Một giọng nói vang lên bên tai, Đỗ Thánh Lan chợt tỉnh táo, phát hiện chính mình đang cùng rất nhiều tu sĩ tràn vào cấm địa U Lan.
Hắn hơi chần chừ vươn tay ra, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm. Trong ký ức trước đó không lâu, hắn thành công độ hóa thần kiếp, mà cấm địa U Lan phong bế gần mười năm đột nhiên mở cửa.
Thiên Cơ đạo nhân từng nói ở cấm địa U Lan có một con đường sống cuối cùng, Đỗ Thánh Lan không dám khinh thường, cẩn thận đi tới. Đây là lần đầu tiên hắn vào cấm địa U Lan, thỉnh thoảng tình cờ gặp một, hai con yêu thú lợi hại. Trong một cái hang động, hắn phát hiện một quả trứng yêu thú.
Trước khi trứng yêu thú nở, thường thì yêu thú đều sẽ canh chừng một tấc không rời.
Đỗ Thánh Lan suy đoán có chuyện nào đó rất quan trọng, quan trọng đến mức yêu thú mặc kệ trứng yêu thú. Hắn cẩn thận quan sát xung quanh, cuối cùng trên một vách núi thẳng đứng phát hiện một con yêu thú lưng mọc tám cái cánh đang đào một tảng đá.
Dù đứng cách đó rất xa, nương theo yêu thú đào bới, Đỗ Thánh Lan vẫn có thể cảm nhận được có linh khí dồi dào vọt tới.
Từ nơi xa xa như có một giọng nói nói cho hắn biết, tảng đá kia có thể tu bổ linh khí thiên địa.
Đỗ Thánh Lan nén kích động trong lòng, đang nghĩ cách làm thế nào để cướp đoạt từ tay yêu thú. Nhưng mà đúng vào lúc này, phía sau đột nhiên có một hơi thở đến gần, hắn né tránh nhưng vẫn chậm một bước. Sau khi bị cách không đâm thủng ngực, hắn mới thấy rõ người. Hai mắt thâm sâu, khí chất bình thường như thư sinh, chính là Đỗ Thanh Quang.
“Kết thúc thôi.” Đỗ Thanh Quang lạnh nhạt nói: “Có tảng đá kia, ngươi không còn tác dụng gì nữa.”
Đỗ Thánh Lan nghe vậy mà không cảm thấy phẫn uất gì, trái lại có chút mê mang.
“Ta…”
Chẳng phải ta chết quá qua loa sao?
Hơn nữa, tại sao Đỗ Thanh Quang phải đánh lén? Ông ta hoàn toàn có thể đường hoàng gi.ết chết mình. Đỗ Thánh Lan chỉ cảm thấy đau đầu như muốn nứt ra, giống như vết thương không phải ở ngực mà là ở đầu. Hắn cố gắng đứng vững, bỗng nhiên mắng một câu ‘lão súc sinh’.
Đỗ Thanh Quang đánh chưởng về phía hắn, quát lên: “Tự tìm cái chết.”
Đỗ Thánh Lan mỉm cười, hỏi từng chữ một: “Ngươi là ai?”
Đỗ Thanh Quang chân chính sẽ không vì dăm ba câu mà tức giận. Ông ta sẽ hòa nhã ngay khi mình vừa mở miệng, yên lặng g.iết chết.
“Ta là ai?”
Đỗ Thánh Lan chân chính cũng không nên chết dễ dàng như vậy.
Rốt cuộc chỗ nào có vấn đề.
Nhìn thấy một chưởng kia sắp đánh vào đỉnh đầu, Đỗ Thánh Lan lập tức khôi phục tỉnh táo, thì thào: “Giả, hóa ra là giả.”
Trong khoảnh khắc hắn phán đoán, hình dáng Đỗ Thanh Quang mang đến uy thế khủng bố dần trở nên mờ nhạt, bàn tay chạm đến da Đỗ Thánh Lan lập tức hóa thành hư vô… Đỗ Thanh Quang biến mất.
Vào giờ phút này, ký ức giả trong đầu hoàn toàn bị xóa bỏ, Đỗ Thánh Lan lầu bầu: “Ngọc bích Vấn Tâm đúng là thần kỳ.”
Ngọc bích Vấn Tâm tạo ra tình tiết rất tỉ mỉ, một tảng đá tu bổ thiên địa hư cấu cũng rất hợp lý.
Đỗ Thánh Lan không vội rời khỏi ảo cảnh, hắn nhìn xung quanh, bắt đầu tìm kiếm Cố Nhai Mộc.
Cùng nhau lĩnh hội, thần niệm của đôi bên vào cùng một không gian, ngọc bích sẽ tạo ra ảo cảnh khác nhau. Nhưng độ khó của ảo cảnh là trung bình cộng của thực lực hai bên. Nói cách khác, người có thực lực cao hơn sẽ dễ phá giải ảo cảnh hơn.
Ví dụ như trong đạo trường Kim Ô chỉ có đệ tử kim bào mới có tư cách lĩnh hội ngọc bích. Vì lý do an toàn, đệ tử lĩnh hội sẽ đi cùng trưởng lão, đến lúc cần thiết sẽ cưỡng chế kéo đệ tử ra ngoài.
Đương nhiên, bởi vì độ khó thấp, cùng nhau lĩnh hội, ngọc bích đối với người thực lực cao hoàn toàn không có lợi ích gì.
Đến bây giờ vẫn không thấy Cố Nhai Mộc xuất hiện, Đỗ Thánh Lan bắt đầu hoài nghi đối phương vẫn chưa phá được ảo cảnh. Hắn hơi kinh ngạc, tiếp tục đi về phía trước.
“Quả nhiên…”
Nếu hai người đều thông qua kiểm tra của ngọc bích, lúc này ảo cảnh sẽ hoàn toàn vỡ tan. Nhưng cảnh vật xung quanh vẫn trong cấm địa, thỉnh thoảng có thể thấy yêu thú nguy hiểm, những yêu thú làm lại giống như không nhìn thấy hắn.
Sau khi phá giải ảo cảnh, Đỗ Thánh Lan như một người ngoài cuộc, đạp lá rụng dưới chân cũng không phát ra âm thanh nào.
Cuối cùng hắn cũng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Ở xa xa, Cố Nhai Mộc bóng lưng thẳng tắp như một thanh kiếm, cho dù trước mặt là núi đao biển lửa cũng không sợ. Nhưng mà trước mặt y không có núi đao biển lửa, chỉ có một người.
Đôi mắt đào hoa, hàng mi dài, da trắng như ngọc lưu ly… Lúc này sắc mặt nam tử ửng hồng, đau đớn giãy giụa như một đóa hoa hải đường diễm lệ bị rút khỏi bùn đất, đang dần dần khô héo vì mất nước.
Dung nhan này Đỗ Thánh Lan không thể quen thuộc hơn nữa, đó chính là bản thân hắn!
“Xin ngươi, không muốn…”
Cố Nhai Mộc ngồi xổm, vuốt mái tóc đen xõa tung của nam tử: “Đừng giãy giụa sẽ bớt đau một chút.” Y như ác ma thầm thì bên tai ‘Đỗ Thánh Lan’: “Yên tâm, ta sẽ chăm sóc cơ thể ngươi thật tốt.”
Ngọc bích Vấn Tâm tạo ra ký ức cho Cố Nhai Mộc còn đáng sợ hơn. Khi cấm địa mở cửa, Đỗ Thánh Lan rơi vào ảo cảnh biển d.ục vọng, chính là lúc thần thức buông lỏng rất thích hợp để đoạt xác.
Cố Nhai Mộc cũng không lãng phí cơ hội tuyệt vời này, thầm nghĩ với cơ thể này, đạo thể hoàn mỹ này, sau này đều thuộc về y.
Nhìn thấy những giọt nước mắt trong đôi mắt quật cường kia, Cố Nhai Mộc lại cảm thấy mềm lòng, cụng trán với hắn để truyền chút hơi ấm cuối cùng: “Đừng sợ, nó không đau như ngươi nghĩ đâu.”
Chỉ cần đương sự từ bỏ phản kháng, lúc bị đoạt xá sẽ không cảm thấy quá đau đớn.
Từ góc nhìn của Đỗ Thánh Lan chứng kiến toàn bộ cảnh tượng Cố Nhai Mộc ôm eo của ‘chính mình’, thân mật nói ‘không đau như vậy đâu’.
Hắn híp mắt một cái, lướt mắt nhìn xuống eo của Cố Nhai Mộc, sẵn sàng một kiếm chặt đứt nó.
Kiếm đã rời vỏ, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Cố Nhai Mộc như phát hiện điều nào đó, nhìn nam tử yếu đuối như hoa thố ti, y khẽ nhíu mày.
Trong trí nhớ của y, hình như Đỗ Thánh Lan không yếu đuối như vậy.
Bản năng nhanh hơn lý trí, Cố Nhai Mộc hóa hai chân thành đuôi rồng, y quét ‘Đỗ Thánh Lan’ sang một bên.
Nhìn thấy nam tử sắp đập lưng vào đại thụ, Đỗ Thánh Lan ở phía sau không chịu nổi cùng một gương mặt ra vẻ mị hoặc như vậy, hắn vung kiếm, theo đó một tia sáng bạc hiện lên, trên cần cổ yếu ớt của nam tử để lại một vệt tơ máu. Trước khi máu bắn tung tóe, nam tử dừng hình ở hình ảnh khuôn mặt ửng hồng, hóa thành một chùm sáng rồi biến mất.
Đất rung núi lở, vào giờ phút này ảo cảnh sụp đổ, thần thức của hai người quay về cơ thể, trong bóng tối nghênh đón một sự im lặng đáng sợ.
Có lẽ là vì chột dạ nên ngọn lửa trong lòng bàn tay Cố Nhai Mộc vẫn không sáng lên lần nữa.
Trong bóng đêm truyền đến tiếng ma sát sột soạt của áo bào và mặt đất, dường như Cố Nhai Mộc đang ngồi xuống.
“Ta…”
Đỗ Thánh Lan phì cười, trong tiếng cười đầy sự chế giễu lộ liễu, chờ đợi y giải thích như thế nào.
Giữa việc bại lộ mục đích thật sự và nói xấu chủng tộc, Cố Nhai Mộc im lặng một lúc mới nói: “Không sai, đúng như ngươi nghĩ, tính rồng vốn dâm.”