Thiên Lôi Nào Có Ý Gì Xấu Chứ

Chương 65: Chuyện bé xé to



Những người bị hút vào Ma Uyên đều là các nhân vật có tầm ảnh hưởng ở đại lục Cửu Xuyên. Người Y Cốc tự biết thực lực không địch lại nên khi biến cố xuất hiện, bọn họ không chút do dự rút lui đến cấm địa. Bọn họ chạy rất nhanh, người xem náo nhiệt chạy còn nhanh hơn. Nam vực, bắc vực, vùng biển Vô Tận cùng tham gia… Tàu bay, đường thuỷ, xe thú… các loại phương tiện giao thông cùng lên.

Ngay cả buổi giảng đạo đầu tiên cũng không có phong cảnh đồ sộ như vậy.

Những người này muốn xem náo nhiệt chứ không phải xem ai gặp xui xẻo, nếu như vào trong mà không thể ra ngoài được nữa thì thế lực đại lục sẽ bị xáo trộn thêm một lần nữa.

Cho nên vừa rồi mới có cảnh tượng kia, nam nữ già trẻ, yêu thú nửa người nửa yêu đều trốn xung quanh quan sát tình huống.

Buổi giảng đạo lần này Trúc Mặc không đến, chỉ có phó tông chủ Lý Đạo Tử đại diện. Hắn thấy xa xa có một tia lôi quang thông thiên, to không tưởng nổi, tu sĩ đứng bên ngoài cách hai mươi – ba mươi dặm bị ánh sáng ảnh hưởng ít hơn, người bên trong có thể gặp xui xẻo rồi.

Lý Đạo Tử cảm thấy cực kỳ may mắn vì lúc nhìn thấy Đỗ Thanh Quang mang theo bội kiếm từng đánh nhau với Trúc Mặc thì hắn lập tức đứng dậy chuyển chỗ ngồi ra phía sau. Hắn đợi một ngày một đêm không thấy ai đi ra nên quyết định rời đi trước. Chỉ cần trễ một bước thì bây giờ kết cục của hắn chính là cùng mấy người kia ở trong lôi quang tru tréo.

Bên cạnh Lý Đạo Tử có mấy vị tu sĩ, một người trong số đó đang dùng đồng thuật nhìn xuyên qua lôi quang kiểm tra tình hình bên trong. Bên trong có quá nhiều người, đối phương đếm hoa cả mắt: “Tại sao có cả con rối nữa?”

Trong tiếng nổ ầm ĩ xa xa, con rối thầm nghĩ thà hoà tan trong Ma Uyên cho rồi, vậy là xong chuyện. Nó trông như còn sống, lại trông như đã chết.

Mấy lượt thiên kiếp gộp thành một như cự mãng lộ ra răng độc, người dưới thiên kiếp đương nhiên không thể ngoan ngoãn cho nó đánh, nhưng bọn họ không dám đánh tan lôi kiếp, làm như vậy khác gì giúp đỡ Đỗ Thánh Lan giảm bớt áp lực lôi kiếp.

“Cửu trọng thiên kiếp, chắc chắn là cửu trọng thiên kiếp.” Hội trưởng thương hội Hắc Thuỷ không nhịn được thầm mắng ông trời, hợp nhất không được thì đừng hợp, đừng chồng thiên kiếp nữa. Ông tạo ra thiên kiếp to như vậy à, không thể hoà tan thành một tia lôi điện vừa dài vừa mảnh vừa nguy hiểm được à?

Lúc này Đỗ Thánh Lan vẫn không quên bênh vực Thiên Đạo, kiếm khí hoá mưa nỗ lực tiêu hao sức mạnh của lôi kiếp: “Bên ngoài đều nói Thiên Đạo bị khuyết, không thể thực hiện hoàn hảo cũng là chuyện dễ hiểu, là ta gây phiền phức cho Thiên Đạo.”

Đỗ Thánh Lan nói xong cố gắng nhìn tình huống bên phía Ngọc Diện Đao, đao của đối phương bị lôi kiếp đánh thủng một lỗ. Lúc trước Ngọc Diện Đao tấn công hắn vậy mà không bị lôi kiếp trừng phạt.

Đỗ Thánh Lan nhanh chóng bỏ qua Ngọc Diện Đao, tập trung ứng phó tình huống trước mắt.

Từng tu sĩ toả ra hơi thở kinh người giúp đỡ chặn thiên kiếp. Thiên kiếp chiếu sáng mặt đất nhưng trên thực tế là sét chưa hoàn toàn đánh xuống. Nếu nhìn từ khoảng cách đủ xa thì bọn họ giống như đang mang cả một thế giới ánh sáng trên lưng.

Tiếng nổ ầm ầm trên đỉnh đầu càng lúc càng lớn, khu vực trung tâm là ánh sáng màu đỏ tím. Từ trong ra ngoài là các vòng màu sắc khác nhau chuyển động lăn tăn. Nếu lấy Đỗ Thánh Lan làm trung tâm thì chắc chắn đó là nơi có lôi kiếp kinh khủng nhất.

Đỗ Thanh Quang và Ngọc Diện Đao là hai người chịu ảnh hưởng nhiều nhất, bọn họ am hiểu công kích chứ không phải phòng thủ, Đỗ Thanh Quang dùng kiếm khí chống chọi, Ngọc Diện Đao thì được hai tỷ muội Tôn thị che chở. Không biết hai tỷ muội nhà này tu hành tâm pháp gì mà có thể tụ linh khí thành ô. Thủ đoạn của Bùi Lưu Diễm khá tinh tế, lấy nhu thắng cương, dùng sợi tơ kết thành kén.

Lôi kiếp không hạ xuống được, bên phía Đỗ Thánh Lan thì lại thoải mái hơn một chút, thoải mái chính là ý nói hắn còn chưa chết.

Mũi lôi từ màu hồng đến tím sẫm tiếp xúc chỉ trong một khoảnh khắc mà Đỗ Thánh Lan đã nghe thấy mùi khét, một lúc sau hắn mới phát hiện mình có bị đánh cháy khét hay không. Đỗ Thánh Lan đã không còn nhìn thấy dáng vẻ ban đầu của mình nữa, cánh tay hoàn toàn bị sấm sét quấn quanh, ánh chớp nhảy nhót giữa kẽ tay, ngón tay gần như không thể cầm kiếm linh hoạt được nữa. Hắn thử hoá thành nguyên hình, một mầm sét đứng giữa cửu trọng lôi kiếp hợp thành một và mặt đất, trong nháy mắt lôi điện hạ thấp xuống mấy lần.

Đỗ Thánh Lan thu nhỏ, lôi kiếp theo đó sụp xuống dưới, cái ô của tỷ muội Tôn thị suýt chút nữa bị huỷ.

Hội trưởng thương hội Hắc Thuỷ dùng một cái vỏ trai khổng lồ chặn sét, nhìn thấy vỏ trai sắp vỡ thì nổi giận quát Đỗ Thánh Lan: “Mau biến về như cũ đi!”

“Mắc gì cầu xin nó?”

Đúng lúc này, viện trưởng học cung Thiên Thánh giơ cao cây bút đang không ngừng phóng to, vung bút về phía điện quang giữa không trung. Ngòi bút nghênh đón luồng điện kinh khủng sắc bén, quay vòng vòng tạo ra phạm vi bất quy tắc. Không gian xung quanh Đỗ Thánh Lan như bị ngăn cách, hình thành một cái vòng xoáy, lôi điện như nước biển chảy ngược về phía hắn. Sau đó cho dù Đỗ Thánh Lan bị ép gãy cột sống, sắc trời có hạ xuống cũng sẽ không ảnh hưởng đến những người khác.

Khéo léo nhất chính là chiêu thức này của gã khiến lôi kiếp không tăng không giảm, hoàn hảo chui lọt lỗ hổng quy tắc.

Ngòi bút tự động bay lên không trung hành động không ngừng, viện trưởng học cung Thiên Thánh quay đầu qua hối thúc: “Chúng ta đã thoả thuận rồi.”

Là thương nhân đương nhiên phải giữ chữ tín, hội trưởng thương hội Hắc Thuỷ hỗ trợ củng cố năng lượng xung quanh vòng xoáy lôi kiếp, bảo đảm nó có thể duy trì lỗ hổng không bị gián đoạn trong thời gian này. Bàn Thiên Hạc không biết chui ra từ xó xỉnh nào, cho dù có bị đánh trọng thương thì cũng phải biến lỗ hổng thành hình cái phễu.

Cứ như vậy, trong vòng sáng khổng lồ xuất hiện thêm một lỗ hổng hình phễu, tia lửa điện từ bốn phương tám hướng đều chạy về phía khoảng trống này.

Lôi kiếp to gấp đôi chui ra từ lỗ hổng làm Đỗ Thánh Lan bị thương nặng, căn bản không đứng nổi, làn da bị nứt bắt đầu chảy máu màu xanh bạc. Viện trưởng học cung Thiên Thánh hai mắt sáng rỡ: “Dám đến học cung Thiên Thánh ta làm giặc, tiểu súc sinh đi chết đi!”

Tôi Thể Pháp không ngừng chữa trị vết thương trên cơ thể, công pháp U Lan như bị ép khô liên tục vận chuyển chân khí. Tiên chủng ăn sâu trong trái tim, bộc phát sức sống mãnh liệt. Ba thứ trên hỗ trợ lẫn nhau mới tạm thời bảo vệ được tính mạng của Đỗ Thánh Lan.

Hắn liều mạng giãy giụa đứng dậy, dây cột tóc đã sớm bị đứt, tóc tai bù xù, khoé miệng và lỗ tai đều đang chảy máu.

“Trảm, Nguyệt, …” Bảo kiếm phá không bay về phía viện trưởng học cung Thiên Thánh, đối phương giật mình, có lẽ là không ngờ tới lúc này mà Đỗ Thánh Lan còn muốn lãng phí chân khí ở chỗ gã ta.

“Trảm… Nguyệt…” Sau khi viện trưởng học cung Thiên Thánh tránh thoát, Đỗ Thánh Lan lại thi triển thêm một lần nữa.

Hết lần này tới lần khác, Đỗ Thánh Lan không ngừng di chuyển, ‘cái phễu’ trên bầu trời và ánh sáng tím cùng chạy theo chính chủ bị đánh. Đến lần thứ ba thi triển Trảm Nguyệt kiếm pháp, cuối cùng Trảm Nguyệt kiếm pháp cũng làm viện trưởng học cung Thiên Thánh bị thương da thịt.

“Tiếp theo chính là tổn thương gân cốt nhà ngươi.” Đỗ Thánh Lan lảo đảo đứng dậy lau vết máu trên khoé môi rồi mỉm cười nhìn đối phương.

Lúc viện trưởng học cung Thiên Thánh ứng phó lôi kiếp có liếc sang bảo kiếm đang liên tục phát ra tiếng kêu, gã cảm nhận được bảo kiếm có cùng ý chí với chủ nhân, thề sẽ g.iết chết gã. Bây giờ Đỗ Thánh Lan chính là một cái nguồn nguy hiểm di động, hắn đến nơi nào là nơi đó phải gánh chịu uy áp lôi điện lớn hơn.

Dựa vào lực thiên lôi, đối phương có bốn mươi phần trăm cơ hội giết gã. Viện trưởng học cung Thiên Thánh vừa mới nhíu mày thì bỗng nhiên nghiêng người né tránh, Cố Nhai Mộc không biết xuất hiện từ khi nào đứng ở phía sau cách mấy trượng, tụ tiễn nhỏ nhưng có sát thương cực lớn đâm từ đằng sau gần như dán vào người gã.

“Ngươi không ở dưới đất à?”

Viện trưởng nhớ lúc trước trong vòng tròn bị lôi quang bao trùm không có người này, gã càng nghĩ không ra lý do vì sao gia chủ Bùi gia lại đi công kích mình: “Ta với ngươi có thù oán gì?”

“Các ngươi tự tìm chết.” Mỗi một bước đi trong cái vòng này đều hết sức khó khăn, Cố Nhai Mộc chống chọi uy áp không thể miêu tả trên bầu trời, bởi vì uy áp này mà giọng nói trở nên rất trầm: “Sinh linh Minh Đô trốn trong rương sính lễ của Bùi Chi Tước, dạo gần đây học cung luôn mượn lý do này không ngừng gây áp lực.”

Cố Nhai Mộc bắt đầu thuyết phục Bùi Lưu Diễm, truyền âm với nàng ta: “Đều là người nhà họ Bùi, giúp ta một tay.”

Đối với Bùi gia, quyết định này rất có lợi. Không có Tháp Lâu, học cung Thiên Thánh sớm muộn gì cũng xuống dốc, không bằng bọn họ mượn cơ hội lần này khơi gợi sự tham lam của các thế lực khác, cùng nhau phân chia tài nguyên của học cung Thiên Thánh, Bùi gia có thể dựa vào đó được xả hơi một chút.

Đứng cách đó không xa, Bùi Lưu Diễm không chút đo dự quyết định hợp sức với Cố Nhai Mộc đánh hội đồng viện trưởng học cung Thiên Thánh. Người sau thực lực kém xa hai người trước, nhưng bởi vì ba người đều phải ứng phó kiếp quang trên đầu nên chỉ có thể phóng một vài công kích hời hợt hơn sát chiêu bình thường.

Hai phe tấn công, viện trưởng học cung Thiên Thánh nhanh chóng yếu thế.

Ở thời khắc sống còn, gã cố gắng tới gần Đỗ Thánh Lan. Đối phương đứng ở khu vực có lôi kiếp mạnh nhất, hai người kia chưa chắc đã chạy sang đây, trong lúc giao thủ ngộ thương người độ kiếp, ai cũng đừng hòng sống sót.

Đỗ Thánh Lan tuỳ ý để viện trưởng tới gần, nói trong đứt quãng: “Bịt kín lỗ hổng kia, ta có thể giúp ngươi thuyết phục bọn họ.”

Sau một thoáng ngắn ngủi trao đổi bằng mắt, viện trưởng học cung Thiên Thánh lựa chọn thoả hiệp. Gã thu bút, cán bút đã bị nứt, lúc ma sát với sấm chớp ngòi bút cũng bị đốt trụi.

Thiếu vắng vòng xoáy chảy ngược, Đỗ Thánh Lan được giảm bớt áp lực, lúc thuyết phục Bùi Lưu Diễm thì hắn chỉ nói bốn chữ: “Giết Đỗ Thanh Quang.”

Đỗ gia cực kỳ sùng bái Đỗ Thanh Quang, ông ta chết thì Đỗ gia chắc chắn sẽ lụi tàn. Bùi Lưu Diễm bị nhốt ở cấm địa phí hoài hai mươi năm, không thể nào không oán hận ông ta. Tâm trạng tiêu cực lúc nào cũng có thể nảy sinh, nàng ta cũng không thể ngày nào cũng xem cảm xúc là tâm ma rồi loại bỏ nó.

Bây giờ có cơ hội gi.ết chết ngọn nguồn, chẳng phải rất tuyệt hay sao?

Sự lựa chọn này có sức hấp dẫn rất lớn, Bùi Lưu Diễm chỉ nghĩ một chút đã có quyết định, nàng ta nói với Cố Nhai Mộc: “Trước tiên phối hợp với ta giết Đỗ Thanh Quang.”

Cố Nhai Mộc nói không chút suy nghĩ: “Đi.”

Thái độ dứt khoát khiến Bùi Lưu Diễm hơi sửng sốt, sau đó đôi mắt xinh đẹp đảo sang viện trưởng học cung Thiên Thánh. Viện trưởng biết mình không bị giết nên cũng tham gia, gật đầu với Bùi Lưu Diễm.

Lá chắn được ngưng tụ từ kiếm khí dần mờ đi, rung lên rồi đến khi vỡ toang, Đỗ Thanh Quang không nhanh không chậm ngưng tụ kiếm khí thêm một lần nữa.

Bùi Lưu Diễm buộc bên eo hai sợi đai lưng, một sợi là ruy băng màu trắng rất bình thường, khi chỉ còn cách Đỗ Thanh Quang một đoạn thì lụa mềm bay về phía Đỗ Thanh Quang.

Cố Nhai Mộc cùng viện trưởng học cung Thiên Thánh phân chia trước sau đánh tới, Đỗ Thánh Lan để ý tình hình chiến đấu bên kia thì đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, suýt chút nữa phân tâm bị lôi kiếp đánh trúng.

Người đang chậm rãi đến gần không ai xa lạ, chính là hoà thượng Ngũ Uẩn. Đối phương đội cái vỏ ngoài còn bền hơn Kim Chung Tráo, nhích dần vào bên trong, hành vi không khác gì con rùa.

Trước đó không lâu, Cố Nhai Mộc vốn muốn tương kế tựu kế dẫn những người khác đến khu vực an toàn, nhưng sau khi rời khỏi lòng đất nhìn thấy cường độ lôi kiếp thì y lập tức nhận ra Đỗ Thánh Lan không thể gánh nổi cái thứ này. Y bắt đầu suy nghĩ đến phương án khác: Thử giải quyết Đỗ Thanh Quang, huỷ diệt một nửa cơ hội mở thời đại hoàng kim, cổ vũ tinh thần Đỗ Thánh Lan; Hoặc là nhân cơ hội động thủ với tiên nhân, giết tiên nhân rồi lấy một số thứ, nói không chừng có thể giúp đỡ Đỗ Thánh Lan một tay, ví dụ như viên thuốc Ngọc Diện Đao lấy ra lúc ở Ma Uyên cũng không tệ.

Chẳng biết tại sao hoà thượng Ngũ Uẩn lại đi theo vào khu vực lôi quang kinh khủng nhất.

Hoà thượng Ngũ Uẩn không đến gần Đỗ Thánh Lan, người ông ta muốn áp sát chính là Đỗ Thanh Quang.

Đỗ Thanh Quang vung tay phải cầm kiếm, gió lốc cuồn cuộn làm giảm tốc độ của hoà thượng Ngũ Uẩn. Người đến chẳng tốt lành gì, Đỗ Thanh Quang ngay lập tức nghĩ đến lý do hoà thượng Ngũ Uẩn muốn đối phó với ông ta, đối phương đã biết nội tình của thời đại hoàng kim.

Hoà thượng Ngũ Uẩn đột nhiên dừng bước, lớp xác bảo hộ đã sắp bị kiếp quang đè bẹp dí, lúc này vẫn không quên a di đà phật đầy thành kính: “Hôm nay Đỗ thí chủ rất may mắn.”

Hoà thượng Ngũ Uẩn đang ám chỉ mặc dù Đỗ Thanh Quang đứng trong lớp lớp kiếp vân nhưng trên bầu trời, giữa hai luồng điện thô to lại đúng lúc có một cái khe hở, điều này chứng tỏ Đỗ Thanh Quang phải chịu uy áp nhỏ hơn người khác rất nhiều.

Bùi Lưu Diễm cũng nhận thấy hôm nay Đỗ Thanh Quang may mắn đến thần kỳ, dải lụa thuần trắng cùng viện trưởng học cung Thiên Thánh công kích cận chiến đều không làm gì được Đỗ Thanh Quang. Trong đó có một lần Đỗ Thanh Quang ngưng tụ kiếm khí bị kiếp quang đánh nát, lúc dòng điện rót vào lại vừa khéo đánh lên dải lụa của Bùi Lưu Diễm.

Đỗ Thánh Lan thân tàn chí kiên đội sét đi về phía kia, hắn sắp bị đánh ngu luôn rồi nhưng vẫn cố gắng làm quân sư: “Ông ta vì trảm tiên mà tới, vận khí của tiên nhân kia cũng tốt…”

Lúc trước ở Ma Uyên, khi Cố Nhai Mộc giao đấu với Ngọc Diện Đao từng xuất hiện tình huống tương tự. Đỗ Thanh Quang sẽ không đánh mà không có chuẩn bị, có lẽ đã lợi dụng phương pháp nào đó để nâng cao may mắn.

“Đổi người!” Đỗ Thánh Lan quyết định rất nhanh, bị đánh đến mức giọng khản đặc.

Buông tha Đỗ Thanh Quang, Đỗ Thanh Quang gia nhập đội ngũ, lần này mọi người bắt đầu di chuyển về phía Ngọc Diện Đao.

Nhìn thấy Ngọc Diện Đao đã sắp rời khỏi khu vực lôi kiếp kinh khủng nhất, viện trưởng học cung Thiên Thánh đứng gần Đỗ Thánh Lan nhất dìu hắn xông về phía bên kia: “Đi nào.”

Đỗ Thánh Lan: “Đi.”

Sấm sét vạn trượng vờn quanh, thân thể viện trưởng học cung Thiên Thánh không ngừng đong đưa, bị xung kích mãnh liệt. Gã vừa phun máu vừa cưỡng ép hít sâu một hơi đi về phía Ngọc Diện Đao, lúc sắp đến gần mục tiêu thì ném Đỗ Thánh Lan xuống như ném hàng hoá. Hội trưởng thương hội Hắc Thuỷ dường như cũng hiểu được nên luôn bám theo sau, bao gồm cả Bàn Thiên Hạc.

Sau khi cái ô của tỷ muội Tôn thị bị rách, áp lực bên phía Ngọc Diện Đao trở nên lớn hơn. Bây giờ Đỗ Thánh Lan đến gần, vòng sáng của lôi kiếp đỏ tím đi theo tới đây, không ngừng áp xuống như muốn đập nát người độ kiếp trên mặt đất. Loại áp lực liên đới này truyền đến Ngọc Diện Đao, lúc trước khi đi lên mặt đất hắn từng phóng đao về phía Đỗ Thánh Lan, tuy bề ngoài không có ảnh hưởng gì nhưng trên thực tế hắn đã bỏ ra một cái giá rất đắt.

Đỗ Thánh Lan dùng kiếm đỡ nửa người, như cây non chập chờn trong gió bão, nhưng cho dù như vậy cũng không thể khiến hắn ngừng suy nghĩ, đoán rằng: “Lúc trước người này có lẽ đã hao tổn tiên vận.”

Bùi Lưu Diễm đến đây trước tiên lập tức ra tay.

“Giết!”

Tiếng hét vừa phát ra, viện trưởng học cung Thiên Thánh không chút do dự phát động công kích với Ngọc Diện Đao, công kích cận chiến nên gã quyết định dùng tay, năm ngón tay cào về phía trước như muốn moi tim đối phương. Gã vừa ra chiêu tất nhiên sẽ không rảnh rỗi ứng phó với thiên kiếp trên đầu, Bàn Thiên Hạc thu hồi vỏ trai một tấc không rời, cùng hội trưởng thương hội Hắc Thuỷ chống đỡ một mảnh trời cho viện trưởng học cung Thiên Thánh.

Ngọc Diện Đao đội lôi kiếp khiến người ta run rẩy, lúc nghiêng người né tránh công kích thì mặt mày xanh mét. Trước đây không lâu, cái tên này rõ ràng còn đang cầu xin mình hỗ trợ chặn đường giết người, lật mặt còn nhanh hơn đổi thời tiết!

Đỗ Thánh Lan tận dụng triệt để mọi thứ, vừa bị sét đánh sắp chết, Tôi Thể Pháp nhanh chóng phục hồi vết thương thì nắm chặt cơ hội đánh về phía Ngọc Diện Đao.

Đánh tới đánh lui, cuối cùng Ngọc Diện Đao nổi điên lên, trường đao bổ thành một vòng cung cầu vồng hoàn mỹ. Đỗ Thánh Lan không tránh không né, trái lại lại dùng ánh mắt châm biếm nhìn hắn, mũi đao chưa chạm được mục tiêu đã bị kiếm quang cách không mà đến hoá giải.

Nét ác độc trên mặt Ngọc Diện Đao gần như sáng ngang lưỡi đao của hắn, giận dữ nhìn sang Đỗ Thanh Quang can thiệp. Không đợi hắn tiến thêm một bước, lôi quang ngập trời bên cạnh Đỗ Thánh Lan tiếp tục đánh lén Ngọc Diện Đao lần thứ hai.

Đến lúc này Ngọc Diện Đao mới nhận ra những người này cố ý khiến hắn nổi giận, công kích người độ kiếp tiêu hao tiên vận.

Cố Nhai Mộc có rất nhiều bảo vật, không thể ra tay toàn lực phát huy tác dụng che mưa chắn gió, thỉnh thoảng dùng pháp bảo giúp người khác cản sét. Kiếp vân khủng bố chạm vào pháp bảo, pháp bảo lập tức run rẩy sắp vỡ nát, việc này nhanh đến mức y không có thời gian đổi cái khác.

Cũng trong lúc đó, người vòng ngoài liều mạng gánh thiên kiếp phía trên khiến Y Cốc oanh động, miệng phun máu tươi, vô cùng chật vật di chuyển sang khu vực an toàn.

Sắp rồi, sắp rồi, bọn họ đã có thể nhìn thấy khu vực phía trước không bị lôi quang bao trùm… Bọn họ cũng sắp đi ra ngoài rồi!

Cơ hội sống sót khiến tinh phần phấn chấn, có người ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, bùng nổ toàn bộ tu vi bắn vọt ra phía ngoài. Lôi kiếp che kín đỉnh đầu như khiến nguyên thần và thân thể chia lìa, nếu không phải vừa lên tiếng sẽ dễ bị thổ huyết thì bọn họ sẽ chỉ tay lên trời xin thề, sau này không hóng chuyện nữa!

Thời điểm sắp rời khỏi vòng sáng, các tu sĩ đang chạy trốn cảm nhận được áp lực lôi kiếp dần giảm xuống nên đột nhiên dừng bước, kinh ngạc quay đầu lại nhìn.

Trong những ánh mắt không thể tin nổi, lâu chủ Thiên Cơ Lâu và tông chủ Ngự Thú Tông đang chạy vào trong lôi kiếp. Lôi kiếp chồng lên nhau đánh một lần cũng có cái lợi, chỉ cần bọn họ không chủ động công kích người độ kiếp, không đánh tan lôi kiếp thì chạy thẳng vào trong lôi quang cũng không thành vấn đề.

Lúc đầu hai người ở ngoài nhìn thấy Cố Nhai Mộc đi vào còn cảm thấy không tin nổi, lâu chủ Thiên Cơ Lâu đứng ở khu vực an toàn suy nghĩ một lát thì đột nhiên phát hiện cơ hội làm ăn: “Ta vào xem.”

Thiên Cơ Lâu không mua bán chuyện giết người, Ngọc Diện Đao thì không tính, hắn đã là tiên rồi. Ngày giảng đạo hôm ấy, mọi người đến là vì giết tiên, những người khác có thể đang tiếp tục làm chuyện này.

Não của tiên nhân không thể rơi vào tay kẻ khác.

“Mau mau!” Ở đằng sau, tông chủ Ngự Thú Tông vốn đang do dự nhìn thấy phía trước đang đánh nhau: “Chúng ta tới trễ.”

Người bị đánh hội đồng bên kia hình như là tiên nhân, nhỡ đâu bọn họ không kịp hỗ trợ thì sau này đòi chia của cũng ngại lắm.

Giọng nói của tông chủ trong lôi kiếp không quá nổi bật nhưng lại bị Ngọc Diện Đao nghe được, tách ra phía trước đám người động thủ với hắn, vừa liếc một cái đã nhìn thấy phía sau có hai người một chim, con chim là trợ thủ của tông chủ Ngự Thú Tông.

Tông chủ Ngự Thú Tông muốn nâng cao cảm giác tồn tại của bản thân nên hô to một tiếng: “Giết!”

Con chim lớn vịn chắc mái tóc tông chủ Ngự Thú Tông giúp tông chủ che chắn sấm sét đánh xuống đỉnh đầu, tông chủ Ngự Thú Tông tiến vào vòng tròn chém giết.

Nhiều người nên Đỗ Thánh Lan thực sự chen không lọt, hắn đứng gần quá cũng không phải là chuyện tốt nên lúc nào hắn cũng duy trì một khoảng cách không xa không gần, bảo đảm Ngọc Diện Đao luôn ở trong trạng thái lôi kiếp cao áp.

Kỹ năng phòng thủ của Ngọc Diện Dao rất bình thường, Cố Nhai Mộc thỉnh thoảng ném hai món bảo vật đỡ cho những người khác. Dưới trạng thái cao áp ngang nhau, tu sĩ hạ giới rõ ràng chiếm lợi thế cao hơn.

Trong cơ thể lục phũ ngũ tạng như bị đảo lộn, Đỗ Thánh Lan chậm chạp tiêu hao sức mạnh lôi kiếp trên bầu trời, tiếp tục như vậy không biết khi nào mới xong, công pháp U Lan có thể cung cấp chân khí đã sắp đến giới hạn.

Ngọc Diện Đao và hắn cùng lâm vào khốn khó như nhau. Ngọc Diện Đao bị đánh hội đồng bắt đầu có hơi quá sức, đao thị hộ tống ở hai bên giữ chân một, hai vị cao thủ.

Tiếp tục như vậy không phải là cách.

Giết Đỗ Thánh Lan, lôi kiếp sẽ tan, đây là biện pháp tốt nhất. Nhưng làm thế hắn phải trả một cái giá quá lớn, tiên vận gần như sẽ bị xài hết, hơn nữa còn có thể chọc giận ý chí Thiên Đạo của thế giới này. Thiên Đạo dù bị khuyết nhưng đối mặt với sự tồn tại ngang nhiên khiêu khích cũng sẽ không nương tay.

Trở về thượng giới cũng không thể được, lúc tới là dịch chuyển ngẫu nhiên, muốn về phải đi qua giới bích.

Ngọc Diện Đao quyết định đợi thêm một lúc, Đỗ Thánh Lan đã là nỏ mạnh hết đà.

“Chờ thêm một lúc.” Trong lúc đó, Cố Nhai Mộc đã rời xa vòng công kích, truyền âm cho Đỗ Thánh Lan, dường như chắc chắn hắn sẽ kiên trì đến khi nghênh đón sinh cơ.

Đỗ Thánh Lan mặt trắng như tờ giấy, vất vả đấu tranh với kiếp quang trên đỉnh đầu khiến người ta run rẩy, gật đầu một cái.



Ở vòng ngoài.

Ra ngoài được rồi!

Người đầu tiên chạy thoát chính là một con yêu thú đến từ vùng biển Vô Tận, nó ít nhất cũng nặng mấy trăm cân, giống như một ngọn núi bị doạ sợ ngồi phịch giữa đường.

“Nhường đường, nhường đường!”

Một cái bóng trắng đạp lên vai nó nhảy về phía trước như một cơn gió chạy về phía lôi kiếp, sau lưng người này còn vác theo hai cái bao rất to, nhìn cái bao tải còn to hơn con yêu thú nhiều.

Cái bao tải này rất kỳ lạ, nói chính xác thì nó chính là bao nhựa được dùng để phong toả hơi thở, không biết bên trong chứa cái gì.

“Con trai.”

Đỗ Thánh Lan bị đánh có khả năng đã xuất hiện ảo giác, nơi này cách Minh Đô ít nhất hai ngày đường, làm sao Cửu Nô có thể đến đây?

Hắn không biết rằng lúc mình bận rộn đánh người thì Cố Nhai Mộc đã chạy đến Minh Đô, nói với Cửu Nô là hắn sắp đột phá. Dù sao thì lần đột phá trước Đỗ Thánh Lan đã ở cảnh giới luyện hư cảnh hậu kỳ, cách hợp thể kỳ một ngưỡng cửa. Cửu Nô luôn có chuẩn bị từ trước, lần này nghe nói có tiên nhân xuống hạ giới còn ở Y Cốc nơi từng bị Đỗ Thánh Lan đánh, cho rằng đôi bên sẽ hợp tác chống lại Đỗ Thánh Lan bèn mang theo đồ đã chuẩn bị sẵn xuất phát sớm.

“Ta còn định bắt theo hai tên thuộc hạ bên cạnh Yểm nhưng có người dùng bùa đưa tin báo cho ta biết con độ kiếp ở đây, nên ta lập tức chạy đến.”

Biết người Cửu Nô nói tới là ai, Đỗ Thánh Lan không nghĩ ra Cố Nhai Mộc làm thế nào để liên lạc với Cửu Nô.

Thực tế là Cố Nhai Mộc thường hay chuẩn bị thật hoàn hảo, Đỗ Thánh Lan gây thù hằn vô số, ai biết Đỗ Thánh Lan sẽ đột phá trong tình huống nào nên lo trước khỏi họa.

Cửu Nô dùng pháp tắc hư thực đến cực hạn, không ngừng chạy giữa các khe hở điện lưu, mở một cái bao tải đổ đồ bên trong ra ngoài.

“Ta bắt ở khu tây, chúng đều là quỷ tu giết người vô số, con cứ yên tâm giết.”

Những quỷ tu này rất yếu ớt, không có bao nhựa che giấu hơi thở, sét trên đỉnh đầu hơi lắc lư một cái. Lôi quang do dự một lúc, sau đó làm giống như khi đối phó với Đỗ Thánh Lan là chia ra vài luồng điện đánh quỷ quỷ tu. Đỗ Thánh Lan vội vàng giành người với lôi kiếp, dùng chân khí khống chế Trảm Nguyệt Kiếm chém giết.

Sau khi hấp thu rất nhiều công đức kim quang, Đỗ Thánh Lan cảm thấy hắn lại có thể rồi.

Cửu Nô thoả mãn gật đầu, hơi tiếc nuối nói: “Đáng tiếc thủ lĩnh quỷ tu khu tây khó bắt, nếu không thì một tên đó bằng mười con quỷ tu rồi.”

Đỗ Thánh Lan mượn công đức kim quang khôi phục vết thương, Cửu Nô muốn giúp những chuyện khác cũng giúp không được nên nhắc nhở: “Không đủ thì thêm một bao nữa.”

Sau một trận ho khan, nàng nhìn thấy Bùi Lưu Diễm thì như rắn nước chạy sang: “Tâm ma của ta ới ời…”

Bùi Lưu Diễm tránh khỏi cắn nuốt của Cửu Nô.

Cửu Nô cười tàn nhẫn liên tục ra tay, bóng đen cùng sợi tơ đột nhiên xuất hiện trong tay Bùi Lưu Diễm nuốt chửng lẫn nhau. Sau hơn mười chiêu, Cửu Nô khẽ nhíu mày, tiếng ho khan càng nặng thêm. Thực lực Bùi Lưu Diễm còn mạnh hơn tưởng tượng của Cửu Nô, trước đây không thể gi.ết chết đối phương trong Tháp Lâu đúng là tiếc quá.

Nàng lui về phía sau mấy bước rồi đổi thành ra tay với Ngọc Diện Đao, lúc đánh được phân nửa mới hỏi: “Mà ngươi là ai vậy?”

Vì sao mọi người đều giết hắn?

Khuôn mặt đẹp trai của Ngọc Diện Đao vặn vẹo.

Đỗ Thanh Quang chém một kiếm về phía Ngọc Diện Đao đột nhiên hoá thành ánh sáng vô tận, thiên lôi phía trên làm cánh tay ông ta bị thương. Đỗ Thanh Quang không thèm để ý chém thêm một kiếm, một kiếm này không phải đâm Ngọc Diện Đao mà là đao thị.

Đao thị tự xưng có năng lực áp chế hạ giới, tuy nhiên khi Đỗ Thanh Quang tách một phần sức mạnh chống lại sấm sét, lấy cái giá bị sét đánh ra tay thì kiếm quang bất ngờ xuất hiện lập tức xỏ xuyên qua cơ thể đao thị.

Nhìn thấy một tên đao thị ngã xuống, tỷ muội Tôn thị vừa giận vừa hoang mang.

Bùi Lưu Diễm luôn dịu dàng đột nhiên đổi giọng bất mãn với Đỗ Thanh Quang: “Ngươi là người có vận khí, giết một tên đao thị quá lãng phí.”

Đỗ Thanh Quang không nói gì, không ai biết ông ta có tính toán gì. Hội trưởng thương hội Hắc Thuỷ đứng bên cạnh luôn chú ý đến tỷ muội Tôn thị, nếu tiên nhân khó giết thì đổi kế hoạch, trước tiên gi.ết chết hai con nhỏ này, sau đó từ từ tính kế cũng được.

Lâu chủ Thiên Cơ Lâu nhìn trên mặt đao thị có kiếm quang xuyên qua, gấp đến mức giậm chân: “Não đó, sao ngươi có thể chém hỏng não nó?”

Tin tức quan trọng đều được giấu trong não.

Cửu Nô nhíu mày: “Sủa cái gì mà sủa? Ai cũng được, con nuôi của ta sắp kết thúc độ kiếp, giết thêm một đứa nữa.”

Cố Nhai Mộc: “Không được thì giết viện trưởng học cung, gia tộc ưu tiên hàng đầu.”

Bùi Lưu Diễm: “Ta đồng ý.”

“A di đà phật.”

Viện trưởng học cung Thiên Thánh nổi khùng: “Ép lão phu tự bạo, ai cũng đừng hòng sống tốt.”

Ở bên kia Đỗ Thánh Lan phun máu, kiên cường chống đỡ lôi kiếp trên bầu trời: “Mọi người đừng vội, vẫn còn thời gian mà.”

Hai tỷ muội Tôn thị run run bả vai, điên rồi, tụi này nó điên hết rồi! Lúc thì giết người này, lúc thì giết người kia, ra tay hoàn toàn không phân biệt địch ta!

“Còn chưa hiểu sao?” Ngọc Diện Đao nhìn hai tỷ muội Tôn thị run rẩy sợ hãi, lạnh lùng nhắc nhở: “Bọn họ không phải muốn giết ai thì giết mà là có thể giết ai thì giết!”