Thiên Lôi Nào Có Ý Gì Xấu Chứ

Chương 74: Mặt đối mặt



Đỗ Thánh Lan nhìn thì uy phong nhưng trên thượng giới, hắn chỉ là một con ‘cọp giấy’, lúc này linh áp gần như sắp nghiền nát cột sống.

Nếu như ngừng vận chuyển công pháp Hợp Hoan, Đỗ Thánh Lan sẽ thoải mái hơn nhiều, nhưng làm như thế đồng nghĩa kế hoạch sẽ thất bại trong gang tấc. Đỗ Thánh Lan suy nghĩ hay là bảo Cố Nhai Mộc mang theo chó giấy đi trước, chia thành hai nhóm, hắn bắt cóc thiên lôi tạm thời kéo dài thời gian: “Cố…”

“Im.”

Cố Nhai Mộc quay lại nghiêm khắc mắng Đỗ Thánh Lan, còn mắng lúc Đỗ Thánh Lan mới nói một chữ.

“Ờ.”

Đỗ Thánh Lan không biết tình hình hiện tại của Cố Nhai Mộc như thế nào, đối phương cảnh giới cao nhưng trong cơ thể có rất nhiều nội thương, có lẽ chỉ có thể bám trụ thêm một chút. Tâm tư vừa mới chùng xuống lập tức vùng dậy: “Tách ra sẽ tốt hơn, ta đi trước thu hút sự chú ý.”

Tôm tít bôn ba trong núi, điểm tốt nhất của Bát Thần Yêu Thuật chính là sau khi biến thành có thể có một phần đặc tính của loài đó, ví dụ như bây giờ y có thể dồn toàn bộ sức mạnh vào nắm tay, đánh nát đá lăn xuống dưới.

Đương nhiên, đối với một số loài đặc biệt như Âm Khuyển thì trong chủng tộc của chúng, mỗi một cá thể đều có thiên phú khác nhau, sau khi biến hình ngoại trừ hình dáng thì những cái khác đều không thay đổi.

Sau khi Đỗ Thánh Lan phân tích xong xuôi, Cố Nhai Mộc lảng sang chuyện khác: “Ngươi nhớ sau khi tẩu hoả nhập ma đã xảy ra chuyện gì không?”

Tẩu hoả nhập ma chứ không phải mất trí nhớ, sao có thể không nhớ?

Bởi vì chuyện của sư tử Tuyết Hoa, sau đó lại tới chuyện ngăn cản Phạn Hải tôn giả độ kiếp, Đỗ Thánh Lan luôn ở trạng thái căng thẳng thần kinh, làm sao còn thời gian suy nghĩ. Bây giờ nghe Cố Nhai Mộc hỏi, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy dần trở nên ửng đỏ kỳ lạ.

Hắn thơm cái gương.

À không, là một nụ hôn, lực mạnh hơn thơm nhiều.

Cuối cùng người trên lưng cũng im lặng, không nói xằng nói bậy xa nhau gì nữa, Cố Nhai Mộc dùng hết sức đối phó với đống đá lăn lung tung.

Bóng dáng tiên nhân ở chân trời đang tới gần, trong đó có một vị tiên nhân tiên phong nhảy xuống trước mặt bọn họ nhưng không động thủ.

“Đạo hữu, La Sát bảo ta đến chi viện cho ngươi, theo ta đi!”

Đỗ Thánh Lan bình tĩnh hỏi: “Ta và La Sát đạo quân có quan hệ như thế nào?”

Tiên nhân nhớ lại những lời lúc trước của Đỗ Thánh Lan, đáp: “Là anh em tốt yêu thương nhau.”

Đỗ Thánh Lan lạnh lùng giơ búa: “Cút.”

Sắc mặt người nọ trở nên khó coi, Đỗ Thánh Lan thu lại hơi thở không nhìn ra cảnh giới nhưng nhìn thấy hắn chật vật như vậy, có lẽ là không lợi hại lắm, còn con tôm tít kia nhìn kiểu nào cũng thấy không mạnh. Tiên giới có không ít dị thú quý hiếm, tiên nhân không quá quan tâm.

“Bây giờ ta đập một cái, ngươi xem cuối cùng Phạn Hải sẽ biết ơn ngươi hay là đòi nợ nhỉ?”

Sét nằm trong tay, quả thật dùng rất dễ dàng.

Tạm thời bỏ qua tiên nhân, Đỗ Thánh Lan cảm nhận được ánh mắt độc ác ở phía sau. Hắn biết phải mở một con đường khác, nếu không thì một khi vô số tiên nhân kéo đến đây sẽ đè chết bọn họ.

Cố Nhai Mộc không đi về phía trước mà lại tìm một chỗ tương đối bí ẩn trong một ngọn núi bên cạnh vẫn chưa bị sập.

Nơi đây tuy có ngàn ngọn núi nhưng vòng ngoài đã bị vây kín.

Cái gọi là cùng đường chỉ đơn giản như vậy.

Cố Nhai Mộc suy nghĩ tìm được một con đường sống duy nhất, chính là y mang theo sét đi trước, đến lúc cần thiết thì tự bạo, tia sét này không bị huỷ thì cũng phế, Đỗ Thánh Lan có thể nhân cơ hội này đi đến giới bích.

“Đỗ…”

“Nín.”

“Ờ.”

Cố Nhai Mộc nằm sấp trong hang động dưỡng thương, tiện thể âm thầm đưa cho Đỗ Thánh Lan một viên thuốc. Đỗ Thánh Lan bình tĩnh nhìn chằm chằm hang động đen như mực đến ngẩn người, đột nhiên đập tay lên vách đá rồi nói: “Phía trên ta có người.”

Lúc trước vì muốn ngăn cản bầu trời phóng ra uy áp, Cố Nhai Mộc hao tổn chân khí còn nhiều hơn Đỗ Thánh Lan, ngay cả cái càng dạng chuỳ cũng không thu về được, lúc này miễn cưỡng ngẩng đầu.

“Phía trên ta thật sự có người.” Đỗ Thánh Lan hít sâu một hơi, nói ra một cái tên: “U Lan tôn giả.”

Trong đầu Ngọc Diện Đao có ngàn vạn ký ức, Âm Khuyển lấy ký ức thì cũng chỉ có thể khai thác tin tức trăm năm gần đây. Đỗ Thánh Lan xách con chó giấy lên, bắt đầu hỏi cung các tin tức liên quan đến U Lan tôn giả.

Con chó giấy bị hỏi đến dại ra.

Đỗ Thánh Lan: “U Lan tôn giả 32 tuổi phi thăng, tự sáng tạo ra tâm pháp U Lan…”

Con chó giấy cứng đờ, giọng ré lên: “U Lan đại đế!”

Đại đế?

Trên đạo quân chính là đế quân, nói như vậy thì U Lan tôn giả đã thành đế quân rồi hả?

Là truyền nhân của đối phương trước khi phi thăng, Đỗ Thánh Lan hai mắt toả sáng: “Đế đâu?”

“Đế mất tích rồi.”

“…..”

Lúc con chó giấy nhắc tới U Lan đế quân có mang theo vài phần kính trọng, nó là người hâm mộ kẻ mạnh: “Có người nói thực lực của người này đã vượt qua đế quân nên được gọi là đại đế, đáng tiếc là mấy ngàn năm trước đại đế đã biến mất, sau khi ta phi thăng không thể gặp mặt một lần.”

Đỗ Thánh Lan đột nhiên hỏi: “Sức chiến đấu mạnh nhất trên thượng giới là đế quân, vậy thì trên đế quân đâu?”

Con chó giấy lắc đầu: “Không biết, có lẽ có thể tiếp tục siêu thoát, rất nhiều người suy đoán rằng U Lan đại đế mất tích có liên quan đến chuyện này.”

Đỗ Thánh Lan hỏi cặn kẽ thêm vài câu, cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, bởi vì thời gian U Lan tôn giả mất tích chính là lúc Phạn Hải tôn giả mới lên thượng giới, nhưng hắn không cho rằng Phạn Hải có năng lực hại U Lan tôn giả. Đừng nói là khi đó, cho dù là bây giờ theo cách nói của chó giấy thì thực lực hai bên cũng khác nhau một trời một vực.

Con chó giấy thăm dò: “Ngươi và U Lan đại đế…”

Đỗ Thánh Lan không thèm quan tâm.

Âm thanh bên ngoài ngày càng lớn, tiếp tục như vậy cũng không phải là cách.

Cố Nhai Mộc ngăn chặn năng lượng hỗn loạn trong cơ thể, năng lực tự chữa trị của rồng rất mạnh, vừa rồi một số vết thương hở đã khép miệng, linh áp luôn chèn ép, tiếp tục chờ đợi dưỡng thương cũng vô ích.

“Tiếp tục đi địa đạo.”

Địa đạo là con đường sống cuối cùng, cho dù là đám tiên nhân này không ngu, có lẽ đã sớm chuẩn bị nhưng hai người bọn họ cũng không có lựa chọn nào khác. Đỗ Thánh Lan ngồi trên lưng tôm tít, chân khí còn lại hắn dùng để duy trì công pháp Hợp Hoan.

Cố Nhai Mộc nhảy xa một trăm trượng, đang định đào hầm thì bỗng nhiên nghiêng người tránh né.

Bên cạnh đống đá lộn xộn ở phía sau xuất hiện một người đàn ông không có gì nổi bật.

Đỗ Thánh Lan định tiếp tục dùng lôi kiếp làm con tin uy hiếp người kia nhưng nhìn thấy gã không thu hồi vũ khí, Đỗ Thánh Lan lập tức hiểu được đối phương quyết tâm muốn đánh.

“Chỉ sợ ngươi không còn sức đập sét.”

Cái tên này nhận ra Đỗ Thánh Lan chạy trốn một thời gian đã là nỏ mạnh hết đà, hơn nữa bảo vật trong tay đối phương còn toả ra hơi thở Hồng Mông. Loại bảo vật này, mỗi lần sử dụng cần rất nhiều chân khí, nói không chừng còn chưa kịp đập búa thì đan điền đã bị nứt rồi.

Gã ta bay thẳng về phía Đỗ Thánh Lan.

Cố Nhai Mộc biến trở về hình người giúp Đỗ Thánh Lan cản nửa chưởng rồi kéo Đỗ Thánh Lan nhanh chóng lui lại. Con chó giấy thì không may mắn như vậy, lúc đầu ở trên lưng tôm tít, bây giờ bị hất văng ra ngoài. Nó nhìn thấy một chưởng kia sắp đánh về phía mình thì hô lên: “Ngũ sư huynh!”

Nó vừa lên tiếng là đau đầu không chịu nổi, hiển nhiên là trong các quy tắc được viết trên ‘giấy’ có quy tắc cấm nhận người quen.

Gã ta sửng sốt nhìn chằm chằm con chó giấy một lát: “Tiểu sư đệ?”

Gã phóng ra thần thức cố gắng cảm nhận, sau đó nhận ra một hơi thở yếu ớt của Ngọc Diện Đao. Gã cười lạnh: “Ngươi là đệ tử quan môn sư phụ hài lòng nhất, sao lại chạy đi làm chó cho người ta?”

Đau đớn lúc trước khiến con chó giấy ước gì có thể dùng móng vuốt xé đầu, một lát sau mới được hoá giải.

“Mấy ngày trước sư tôn còn nói ngươi muốn làm phản, không ngờ ngươi to gan như vậy, dám cấu kết với người ngoài phá hỏng buổi độ kiếp của sư tôn.”

Sớm làm phản?

Con chó giấy bị lông dài che kín mặt, sắc mặt rất khó tin.

Đỗ Thánh Lan chớp mắt, Ngọc Diện Đao làm phản cái gì?

“Linh hồn của ngươi có vết thương nên tính tình mới thay đổi nhiều như thế.” Cố Nhai Mộc đột nhiên nói, giọng điệu khá mỉa mai.

Khi thần thức của Ngọc Diện Đao thoát ly khỏi thân thể định đoạt xá thì cũng nhận thấy có điều gì đó bất thường, lúc đó hắn cho rằng là bị Âm Khuyển cắn ảnh hưởng đến lí trí.

Linh hồn bị thương chỉ có hai khả năng, nếu không phải là đánh nhau làm thức hải bị thương thì chính là lập lời thề linh hồn nào đó. Vế trước có thể loại trừ, lúc hắn đánh nhau với Âm Khuyển thì đã bắt đầu nóng nảy, nhưng Ngọc Diện Đao càng không nhớ rõ mình đã lập lời thề linh hồn khi nào.

Bỗng nhiên Ngọc Diện Đao nghĩ tới một việc, trước khi hạ giới hắn từng gặp mặt sư tôn lần cuối cùng. Phạn Hải tôn giả vừa xuất quan đã lập tức gọi hắn đến, dẫn vào trong phòng khiến không ít đệ tử ghen ghét. Ngọc Diện Đao luôn lấy làm tự hào nhưng hắn chưa từng nghĩ đến Phạn Hải tôn giả hà cớ gì vì nói một câu không quan trọng mà gặp riêng hắn.

“Hèn chi, hèn chi đại sư huynh lại đột nhiên hạ giới…”

Ngọc Diện Đao không biết sư tôn làm cái gì nhưng có thể xác định hắn đã lập lời thề linh hồn trong vô thức, dẫn đến linh hồn bị tổn thương.

Con chó giấy cười rất chói tai: “Ta tôn ngươi làm sư, bán mạng vì ngươi, ha ha, ha ha ha ha…”

“Tiểu sư đệ, lên đường bình an.” Ngũ sư huynh không nể nang gì, gã không ưa tên đệ tử quan môn này hay nịnh hót sư tôn: “Ta giết ngươi trước, sau đó bắt bọn chúng đi lãnh công.”

Con chó giấy chủ động ngẩng đầu, tiến đến gần ngũ sư huynh. Kim quang đột nhiên nổ tung, một nguồn năng lượng hung bạo nhắm thẳng về phía cái tay đang đánh lên đầu nó.

Cánh tay của ngũ sư huynh bị nổ tung, vụ nổ tới quá nhanh, lúc gã lui về sau thịt vẫn còn bay lả tả.

Cố Nhai Mộc nắm bắt kẽ hở này, nắm đấm bao trùm một ngọn lửa đang cháy hừng hực nhắm thẳng cánh tay đã đứt lìa, sau đó cho gã một quyền.

Ngay cả Thực Hồn đạo quân cũng không thể lập tức dập tắt lửa rồng, huống chi là ngũ sư huynh. Ngọn lửa xâm lấn vào vết thương, kinh mạch như đốt pháo hoa, thiêu cháy hết toàn bộ.

“Tiên căn…” Thứ chân chính làm ngũ sư huynh bị trọng thương chính là con chó giấy thoi thóp trước khi phát nổ: “Ngươi tự bạo tiên căn.”

Ngọc Diện Đao vẫn không tìm được cơ hội tự sát, Âm Khuyển viết rất nhiều cấm chú lên cơ thể làm bằng giấy của nó, nhưng bây giờ nó đã tìm được một kẽ hở, chính là ngũ sư huynh ra tay với Đỗ Thánh Lan.

Nó tự bạo có thể được xem là ‘bảo vệ chủ’. Quy tắc bảo vệ chủ này không được liệt vào mục cấm tự sát.

Ngũ sư huynh bị thương nặng ngã xuống đất, Cố Nhai Mộc không chút do dự chém một đao.

Con chó giấy đứng bên cạnh tận mắt nhìn ngũ sư huynh tắt thở, cười sởn da gà: “Trên người hắn có không ít bảo bối, lấy hết đi, các ngươi sẽ có cơ hội rời khỏi vòng vây này.”

Cố Nhai Mộc có rất nhiều bảo vật nhưng rất ít món có tác dụng trên thượng giới, trên người ngũ sư huynh này đều là bảo bối hàng thật giá thật. Nhưng cho dù là y hay Đỗ Thánh Lan cũng không tin Ngọc Diện Đao tốt bụng như thế.



Hạ giới, đại lục Cửu Xuyên, bí cảnh.

Phạn Hải tôn giả để lại rất nhiều cơ duyên, mấy ngày qua đã đánh nhau mấy vòng. Cuối cùng có tu sĩ quyết định thu tay, rời khỏi nơi này. Phía trên tùng hải ở xa xa, sương mù lạnh giá bị khí lưu tách ra, đàn yêu thú trong suốt trong bí cảnh cảm thấy bất thường trước tiên, chúng nó rít lên như tiếng gió.

Mặt trời đột nhiên tối sầm, Âm Khuyển đang dẫn sư tử Tuyết Hoa đi tìm cơ duyên ngẩng đầu lên: “Là Yểm.”

Yểm đang ăn cửa vào bí cảnh.

Bây giờ chạy tới đã không còn kịp nữa, Âm Khuyển bảo sư tử Tuyết Hoa thu nhỏ rồi ngậm nó chạy đến nơi yếu nhất ở bí cảnh, thừa dịp con đường bên ngoài bị phá hỏng, năng lượng bên trong hỗn loạn, Âm Khuyển vươn móng xé rách hàng rào không gian, mang theo sư tử Tuyết Hoa nhảy ra ngoài.

Phía dưới bí cảnh là một khu vực cao ngàn trượng, Âm Khuyển phải ngậm sư tử Tuyết Hoa nhảy sang một ngọn núi khác, phía trước xuất hiện một bóng người đeo kiếm trên lưng, dường như đã đợi rất lâu. Ở phía sau nó là một bóng người khác, chính là Trúc Mặc.

Hai tu sĩ độ kiếp kỳ, lúc này bên cạnh Âm Khuyển lại không có binh nhân.

Biết rằng người tới không có ý tốt, Âm Khuyển phóng đại cơ thể lên mấy chục lần, khí đen ngưng tụ ra thân thể cường tráng, Âm Khuyển bước vào trạng thái chiến đấu. Một cọng lông chó trên người nó hoá thành sương đen bao bọc sư tử Tuyết Hoa bay về phía đỉnh núi đối diện, còn nó thì lao đến Đỗ Thanh Quang.

Móng vuốt sắc bén và Hàn Lâm Kiếm va vào nhau, mũi kiếm bị khí đen quấn lấy như một miếng bánh quế, trong nháy mắt mũi kiếm xuất hiện một lỗ thủng.

“Quả nhiên ngươi rất mạnh.” Đỗ Thanh Quang lạnh nhạt nói: “Nhưng hôm nay ta nhất định phải lấy được giới nguyên trong người ngươi.”

Ở phía ngược lại, Trúc Mặc vung kiếm lên.

Sư tử Tuyết Hoa đứng trên ngọn núi kia không nhìn thấy rõ, kiếm quang lạnh thấu xương đan xen trên không trung, kiếm khí chấn động mặt biển hất cao bọt sóng mấy ngàn thước dưới vách núi, khi nước biển màu xanh lam đập vào vách núi thì cùng lúc đó trên không trung rơi xuống chất lỏng màu đen.

Mũi kiếm bắt lấy thời cơ đè mạnh vào xương ức Âm Khuyển, máu đen từ nơi xương gãy chảy ra ngoài không ngừng.

Đỗ Thanh Quang đã thành công cấy ghép nửa đoạn tiên căn, thực lực càng ngày càng mạnh.

Trảm Nguyệt 13 Kiếm của Trúc Mặc từ sau lưng bay tới.

Từ lúc Âm Khuyển bị thương tốc độ giảm sút, cuối cùng sư tử Tuyết Hoa cũng nhìn thấy sương máu màu đen trong không khí. Nó lo đến mức nghẹn ngào, không ngừng nhảy lên cố gắng xin người trên trời dừng tay.

Đỗ Thanh Quang cũng không ngờ năng lực phòng ngự của Âm Khuyển lại mạnh như thế, bị hai tia kiếm khí gây thương tích mà vẫn có thể liên tục thi triển lĩnh vực chú thuật. Thế tiến công ngày càng mạnh, chú ngữ trong miệng Âm Khuyển như thả diều, nguyền rủa hoá thành sợi bông quấn lấy hai người.

Trên người Đỗ Thanh Quang và Trúc Mặc bị cuốn vô số tơ đen, khi Âm Khuyển thi lực thì quần áo trên người bọn họ bắt đầu dính máu lấm tấm. Đỗ Thanh Quang nheo mắt, trực tiếp dùng tay nắm lấy tơ đen, trong nháy mắt lòng bàn tay đã lộ xương. Kiếm khí lạnh lẽo theo tơ đen vọt tới, tử khí trên người Âm Khuyển và kiếm khí đối kháng trong vô hình.

Áp lực bên phía Trúc Mặc được giảm bớt, gã quát lên: “Trảm Nguyệt!”

Một kiếm này không nổi bật như Đỗ Thánh Lan nhưng nó vẫn là viên mãn kiếm, phá không phá vọng, mũi kiếm xuyên qua tơ đen nhắm ngay bụng Âm Khuyển chém xuống. Âm Khuyển kêu rên một tiếng đau đớn, máu đen phun ra như suối.

Tơ đen trong không khí gãy vụn, Đỗ Thanh Quang bay tới lấy ra giới nguyên trong bụng Âm Khuyển.

Âm Khuyển nhanh chóng rơi xuống, sư tử Tuyết Hoa nhảy xuống vách núi muốn đón lấy Âm Khuyển. Sức nặng tựa ngàn cân nện lên lưng, sư tử Tuyết Hoa nghe thấy cả tiếng xương gãy.

Đương nhiên Trúc Mặc sẽ không để lại tai hoạ ngầm cho Trảm Nguyệt Sơn, gã vung kiếm định lao xuống dưới thì một cái bóng màu trắng đột nhiên xuất hiện ôm sư tử Tuyết Hoa và Âm Khuyển bay lên không trung.

Chín cái đuôi như cá lội giữa không trung, Thiên Cơ đạo nhân than thở: “Hà cớ gì phải đuổi tận giết tuyệt.”

Sư tử Tuyết Hoa đỏ mắt khàn cả giọng: “Đồ lừa đảo.”

Hồ ly cười hỏi: “Ta giống lừa đảo chỗ nào?”

Sư tử Tuyết Hoa không biết phải nói thế nào, nhưng vừa rồi nó có cảm giác rất mãnh liệt rằng người này là đồ lừa đảo.

“Thiên Cơ, ngươi giả vờ làm người tốt làm gì?” Trúc Mặc cầm kiếm lạnh lùng nói: “Chẳng phải ngươi lừa bọn họ trong bí cảnh có cơ duyên, binh nhân không vào được bí cảnh nên chúng ta mới có cơ hội thành công.

Hồ ly cười tít mắt: “Ta chỉ nhận lời giúp các ngươi lấy giới nguyên chứ không có nói để Minh Đô đổi chủ.”

Trúc Mặc giơ tay lên, nhìn thấy kiếm sắp đâm tới thì hồ ly bình tĩnh nói: “Hoà thượng Ngũ Uẩn đang trên đường tới Minh Đô, hai vị vẫn nên tranh thủ tới Minh Đô thì hơn, tới trễ sẽ không kịp nữa đâu.”

Hoà thượng Ngũ Uẩn tuyệt đối sẽ không chấp nhận mở thời đại hoàng kim. Đỗ Thanh Quang liếc con hồ ly gian trá này, thu hồi trường kiếm: “Hai ta cùng đến Minh Đô.”

Minh Đô.

Cửa thành vừa mở, mùi máu tươi thu hút không ít ánh mắt, khi nhìn thấy Âm Khuyển không rõ sống chết trên lưng hồ ly thì có người hét lên.

“Vương! Là Vương!”

Lần đầu tiên Đỗ Thanh Quang không thu uy áp độ kiếp kỳ, ông ta và Trúc Mặc đi trên phố Minh Đô, không ai dám cản.

Ban lãnh đạo Minh Đô nhận được tin nhanh chóng chạy tới, lão giả nhìn Âm Khuyển đang không ngừng chảy máu nằm trên lưng con hồ ly, ánh mắt run lên, căng thẳng chạy tới. Đỗ Thanh Quang lạnh nhạt nói: “Nó vẫn chưa chết.”

Hồ ly mỉm cười: “Chúng tôi muốn đến giới bích một chuyến. Bản thân Minh Đô thuộc về hỗn loạn, có lẽ các ngươi cũng không ủng hộ chính sách trật tự của Âm Khuyển.” Mỗi một câu của hồ ly đều rất mê hoặc: “Ta có thể trả lại Vương cho các ngươi nhưng đại đạo lên trời, ai cũng đừng hòng ngăn cản.”

Nam tử âm nhu vuốt ve rắn độc lạnh lùng nói: “Minh Đô không chấp nhận uy hiếp.”

Một cái đuôi của hồ ly chỉ Âm Khuyển trên lưng: “Vương của các ngươi đã lập trật tự thất bại, người thắng đương nhiên có quyền yêu cầu.”

Hơi thở phật quang từ xa bay đến, Đỗ Thanh Quang không nói gì mà trực tiếp dùng kiếm mở đường.

Lúc này Yểm đã ăn hết cửa vào bí cảnh cũng vào cửa thành, có nửa đoạn tiên căn tương đương thực lực cũng tăng mạnh, nó muốn gi.ết chết Âm Khuyển đang bị thương nặng. Ban lãnh đạo Minh Đô muốn bảo vệ Vương nên không còn thời gian đi đối phó với hai đại độ kiếp kỳ nữa.

Ở cách đó không xa, mục đồng bị ép trở thành minh tử đang thưởng thức kịch hay, hồ ly đột nhiên nhìn về phía mục đồng khiến nó hơi ngẩn ra.

Đuôi hồ ly lắc lư tránh né sư tử Tuyết Hoa liều mạng cắn tới, móng vuốt nhẹ nhàng đặt lên cái trán sư tử.

Sư tử Tuyết Hoa như bị dính thuật định thân, không thể động đậy.

Hồ ly: “Tình cảnh hiện tại của tiểu chủ nhân nhà ngươi còn thảm hơn cha ngươi đó.”

Sư tử Tuyết Hoa run run.

“Thảm nhất thời dù sao cũng đỡ hơn thảm cả đời.” Hồ ly nhìn Minh Đô trong lớp sương máu: “Có được có mất, giữa được và mất, ông trời sẽ để lại một con đường sống.”

Giới bích.

Cửu Nô lo lắng Đỗ Thánh Lan gặp chuyện bất trắc nên nàng vào bí cảnh truy bắt Thực Hồn đạo quân. Lúc trước đường vào bí cảnh bị Yểm cắn nuốt, nàng không về được, các lãnh đạo khác của Minh Đô bị giữ chân, thế lực duy nhất trấn thủ nơi này chính là Tháp Lâu.

Lúc Đỗ Thanh Quang lấy ra giới nguyên thì trong nháy mắt, Tháp Lâu bộc phát ánh sáng mãnh liệt.

“Khí vận –” Bạch quang âm u tụ lại trong tay Đỗ Thanh Quang rồi biến thành một sợi xích rất dài quấn xung quanh Tháp Lâu: “Khoá.”

Chữ cuối cùng vừa ra, Tháp Lâu bị khí vận vô tận quấn quanh, khí vận tạo ra lá chắn bảo vệ Tháp Lâu không bị tổn thương, những thần niệm trong Tháp Lâu muốn tự bạo bị quy tắc vô hình hạn chế.

Những khí vận này đều là Tư Châu rút trộm của tứ đại gia tộc suốt mấy trăm năm qua, sau này bị Đỗ Thanh Quang chơi một vố, khí vận rơi vào trong tay ông ta. Một phần dùng để giết tiên, phần còn lại được dùng hết vào thời khắc này.

Giới nguyên bay vào giới bích, ở nơi ánh sáng mạnh nhất, giới bích vốn kiên cố bắt đầu trở nên mỏng manh.

Đỗ Thanh Quang liếc Trúc Mặc một cái, hai thanh kiếm đồng thời bay về phía giới bích. Một chuỗi phật châu từ trên trời bay tới, một phần sức mạnh của kiếm bị ngăn cản nhưng một phần khác vẫn tiếp tục phá vỡ giới bích.

Bên ngoài đã vang lên tiếng nổ ầm ầm của lôi kiếp, Đỗ Thanh Quang đợi thiên kiếp đã lâu, cuối cùng bây giờ nó cũng tới!

Trúc Mặc tập trung tinh thần, chuẩn bị lát nữa độ kiếp.

Hoà thượng Ngũ Uẩn đến chậm một bước, lần đầu tiên hoà thượng giận dữ, không ngờ Đỗ Thanh Quang có thể vượt qua Tháp Lâu và Âm Khuyển để phá vỡ giới bích.

Bên ngoài giới bích, Đỗ Thanh Quang lấy thực lực không gì sánh được cứ một kiếm đánh một thiên kiếp, chớp mắt đã vượt qua bốn lượt thiên kiếp.

“Ngũ Uẩn, mấy ngàn năm trước người mở ra thời đại hoàng kim chính là Phạn Hải tôn giả, ta không giống thằng ngu kia, ta chỉ dùng một nửa giới nguyên.” Đỗ Thanh Quang đợi lượt thiên kiếp thứ năm đánh xuống rồi mới nói tiếp: “Bản chất của giới bích là trận pháp, thông đạo cũng chưa mở ra hoàn toàn, cho dù kẻ địch xâm lấn cũng sẽ bị hạn chế thực lực.”

Trên bầu trời, một tia lôi kiếp mang theo hơi thở huỷ thiên diệt địa nện xuống, Đỗ Thanh Quang không dùng bất kỳ pháp bảo nào mà chỉ dùng kiếm trong tay nghênh đón lôi kiếp.

Kiếp quang hiện, lôi kiếp diệt.

Đỗ Thanh Quang tóc dài bay bay, trên đỉnh đầu lại là một tia lôi kiếp đang nén hơi thở huỷ diệt, ông ta lạnh nhạt nói: “Minh Đô là một thông đạo di động, theo tính toán của ta thì nó đã không di chuyển từ rất lâu rồi. Bây giờ cửa vào nối thẳng đến thượng giới, sau này cùng lắm là một số tiên nhân cấp thấp có thể hạ giới tự do.”

Đỗ Thánh Lan có thể bước qua giới bích chính là nhờ tiên vận truyền thẳng đến thượng giới, trên thực tế thì giới bích là một vùng không gian hư vô cực kỳ rộng lớn, bên ngoài không gian mới là đại thế giới. Quy tắc Thiên Đạo sẽ tuân theo ý chí vũ trụ tự động dẫn dắt người phi thăng đến một thế giới cao hơn.

Nhưng từ sau khi cái lối đi Minh Đô này bất động, không gian bắt đầu lùi lại, khe hở còn không bằng 1% ngày xưa, thượng giới và hạ giới như cách nhau một bức tường.

Hoà thượng Ngũ Uẩn nhắm mắt: “Đường phi thăng thật sự quan trọng tới mức phải lấy đại lục Cửu Xuyên làm đá kê chân sao? Đỗ thí chủ, thượng giới chưa chắc đã tốt như ngươi nghĩ.”

Đỗ Thanh Quang không nói gì, thứ ông ta theo đuổi là sức mạnh, gặp thần giết thần gặp Phật giết Phật.



Thượng giới.

Bọn họ đi trong địa đạo, sắp chui ra ngoài thì bị người khác phát hiện. Mặt đất chấn động rồi nứt ra, tiên lực kh.ủng bố liên tục đánh xuống đất. Trên khoé môi Đỗ Thánh Lan vẫn còn dính máu, lúc này mặt trắng đến doạ người.

Ngũ sư huynh để lại rất nhiều bảo vật, Cố Nhai Mộc lấy ra một cái áo giáp gắn vào sau lưng Đỗ Thánh Lan, mấy thứ còn lại đều bị y ném ra bên ngoài. Khoảnh khắc bảo vật bị ném ra, y mang theo Đỗ Thánh Lan chạy về phía trước ngàn mét rồi chui ra mặt đất.

Phía sau không biết là loại bảo vật nào nổ, dư âm và sóng lửa đánh tới. Nếu không có áo giáp, có lẽ Đỗ Thánh Lan đã chết rồi. Cố Nhai Mộc biến thành người, cơ thể hơi chao đảo một tí.

Đỗ Thánh Lan lo lắng: “Ngươi thế nào rồi?”

Cố Nhai Mộc khó khăn lắc đầu, hiển nhiên vụ nổ không thể phát ra năng lượng lớn hơn. Sợ rằng mùi rồng sẽ thu hút nhiều người hơn, thậm chí là yêu thú, Cố Nhai Mộc đành phải đeo một món pháp bảo che giấu khí tức.

Phía sau có tiên nhân chạy xuyên qua vụ nổ bay về phía bên này, con chó giấy tự bạo thêm một đoạn nhỏ tiên căn, ngăn cản tiên nhân tới gần.

Đỗ Thánh Lan bảo Cố Nhai Mộc biến thành tiểu ngân long rồi ôm y bỏ chạy.

Cố Nhai Mộc đã sắp đứng không vững thì bỗng nhiên lấy đi áo giáp của Đỗ Thánh Lan rồi mặc lên người: “Cõng ta.”

Làm như vậy thì dù có người công kích, chiêu thức đều sẽ đánh lên áo giáp trước, tiện thể xuyên qua người Cố Nhai Mộc luôn. Thân rồng gánh hết, Đỗ Thánh Lan bị ảnh hưởng không quá nhiều.

Cố Nhai Mộc: “Đừng lãng phí thời gian, đi mau.”

Sức mạnh của tu sĩ có thể hình dung bằng hai chữ thần lực, cõng một người không vất vả gì. Đỗ Thánh Lan vừa cõng Cố Nhai Mộc vừa vác lôi kiếp màu máu, cũng may cái lôi kiếp này không nặng gì lắm.

Hắn chạy rất nhanh, cuối cùng cũng nhìn thấy giới bích ở xa xa. Trăm trượng, mười trượng… Hắn liều mạng chạy về phía trước, lá chắn toả ra ánh sáng nhàn nhạt cách hắn càng ngày càng gần. Rốt cuộc Đỗ Thánh Lan cũng chạy tới trước giới bích, phía sau là vô số tiên nhân đang truy đuổi.

Gia tốc, bứt phá, giới bích nghiêm khắc đẩy Đỗ Thánh Lan ra ngoài.

Đỗ Thánh Lan cố gắng đứng vững.

Cũng trong lúc này, con chó giấy độc ác nói: “Tiên căn của ta chỉ còn lại một đoạn nhỏ, tiên vận đang trôi nhanh, chút hơi thở này không đủ để giới bích phân biệt, ngươi không qua được.”

Nhưng rất nhanh sau đó con chó giấy bật cười những tiếng rất khó nghe, như được an ủi lại như không cam lòng: “Nếu ngươi nhanh hơn tí nữa, nói không chừng có thể qua được.”

Hiện tại Ngọc Diện Đao rất mâu thuẫn, nó muốn Đỗ Thánh Lan chết nhưng cũng muốn trả thù Phạn Hải tôn giả, bất luận là bên nào gặp xui xẻo nó đều vui vẻ, và cả tuyệt vọng nữa.

Tiên nhân ở phía sau dừng bước.

Trong mắt bọn họ, Đỗ Thánh Lan đã không còn đường lui, trên thực tế thì hắn cũng thật sự không còn đường lui. Nhìn đám người thượng giới tiên phong đạo cốt, Đỗ Thánh Lan cười phá lên: “Cùng lắm thì cùng tự bạo với tia sét này.”

Bây giờ người đuổi theo đa số là đệ tử Phạn Môn.

Điều bọn họ cần làm là kéo dài thời gian, chờ tới khi sư tôn thoát khỏi La Sát đạo quân tới đây, hoặc là bọn họ có thể không cần phải kéo dài thời gian, nhìn đối phương sắp ngất xỉu rồi. Lôi kiếp không biết bị mê hoặc kiểu gì mà chịu đi cùng kẻ trộm, một khi người khởi xướng ngất xỉu thì lôi kiếp có thể trở lại bình thường rồi.

Đỗ Thánh Lan biết bọn họ đang có ý đồ gì nhưng không hành động ngay, hắn là người chưa đến đường cùng tuyệt đối không buông tay.

Trong tình thế nguy hiểm, giới bích sau lưng đột nhiên bắn ra một vệt sáng chói loà, sau đó xuất hiện một vết thương nhỏ.

Đỗ Thánh Lan vô thức tới gần, cảm nhận được lực hút nhưng mà miệng vết thương quá nhỏ, không đủ để đi vào. Sau đó miệng vết thương này đột nhiên mở rộng, dường như có thể nghe được tiếng người nói chuyện.

“Mấy ngàn năm trước người mở ra thời đại hoàng kim chính là Phạn Hải tôn giả, ta không giống thằng ngu kia, ta chỉ dùng một nửa giới nguyên…”

Âm thanh cách giới bích truyền đến, câu nói tiếp theo chìm trong tiếng sấm, cả một vùng không gian chấn động kịch liệt. Đỗ Thánh Lan lùi về sau một bước, các tiên nhân ở phía sau muốn đánh hội đồng cũng nhíu mày.

Miệng vết thương trên giới bích vẫn đang mở rộng, linh khí trong thiên địa tụ hội, Đỗ Thánh Lan hấp thu một ít, chân khí trong cơ thể bắt đầu khôi phục. Sau một khắc, ánh sáng trên giới bích bung ra dữ dội, có người phá tường bước ra, người đến mặc thanh y đeo trường kiếm, toàn thân đều là kiếm khí kinh trời.

Bốn mắt nhìn nhau, Đỗ Thánh Lan chớp mắt.

Lúc Đỗ Thanh Quang nhìn thấy Đỗ Thánh Lan, lần đầu tiên sắc mặt thay đổi, ngay cả nếp nhăn trên khoé mắt cũng hơi động đậy.

Ông ta nhìn thấy vô số tiên nhân đang chĩa đao kiếm về phía Đỗ Thánh Lan, mà Đỗ Thánh Lan thì tay trái xách con chó, phía sau cõng một người, trên vai còn vác một trụ lôi kiếp màu máu. Cuối cùng, ánh mắt đều tập trung lên trụ lôi kiếp đỏ như máu lạ lùng kia.

“Lôi kiếp.” Đỗ Thánh Lan chủ động giải thích: “Không sai, chính là của cái thằng ngu trong miệng ngươi.”

Hắn nhìn khe hở trên giới bích, đối mặt với con đường sống đột nhiên xuất hiện này, hắn hít sâu một hơi, lần đầu tiên gọi một tiếng hết sức tình cảm: “Cha.”