Một đám người vây đánh mảnh vỡ Thiên Đạo, chỉ riêng công kích của Phạn Hải tôn giả và La Sát đạo quân đã khiến nó nuốt không trôi.
Mảnh vỡ thu lại ánh sáng rồi lập tức trở nên tối đen. Nó rất giỏi giả vờ yếu thế, định tới gần Phạn Hải tôn giả. Đệ tử Phạn Môn đồng lòng hỗ trợ ngăn cản những tu sĩ khác. Các tu sĩ vừa mới đoàn kết ngay lập tức đã xung đột tranh giành mảnh vỡ.
Sau khi ánh sáng mờ nhạt, mảnh vỡ Thiên Đạo giả vờ trên người toàn là vết thương. Phạn Hải tôn giả đã từng có hai mảnh vỡ, theo trực giác của gã thì cái mảnh vỡ này không giống hai cái cũ.
Rất nguy hiểm.
Đối mặt với mảnh vỡ gần trong gang tấc, gã không chạm tay vào mà ngăn cản công kích của La Sát đạo quân, cố gắng để cho một đạo quân khác thừa dịp lợi dụng. Ngay lúc đối phương chạm vào mảnh vỡ, lòng bàn tay bị một góc của mảnh vỡ quẹt bị thương, máu thịt lập tức kéo dài như dây diều, bị rút ra khỏi cơ thể một cách điên cuồng.
Máu thịt của tiên nhân chứa năng lượng đặc biệt, máu thịt bị hút ra theo chuyển động của mảnh vỡ quấn tu sĩ bên cạnh thành con nhộng.
“Trảm!”
Phạn Hải tôn giả rút đao chém tơ máu.
Cùng lúc đó, La Sát Đạo quân dùng chân khí làm vỡ tơ máu trên người, thứ mà bọn họ huỷ diệt chính là máu thịt của vị đạo quân kia. Gã ngã xuống đất, tuy vẫn còn sống nhưng đã biến thành một lão già gầy yếu khiến người khác kinh hãi.
Lợi dụng tơ máu, mảnh vỡ Thiên Đạo thành công thoát khỏi một đám tu sĩ phiền phức.
“Đồ đâu?”
“Có phải nó đã ra ngoài rồi không?”
“Không thể nào.”
Mọi ánh mắt đều tập trung về khe hở trên trời, nơi đó tia lửa điện vẫn còn đang xếp hàng dài, trật tự chui ra bên ngoài.
Nếu như bây giờ có ai dám chen ngang, tụi nó sẽ liều mạng với người đó.
Đám tu sĩ dời mắt, xem ra mảnh vỡ Thiên Đạo vẫn còn ở trong tiểu thế giới.
Phạn Hải tôn giả nhìn tia lửa điện một lúc lâu, sát khí lạnh lùng khiến nhiệt độ xung quanh giảm xuống.
“Ngươi có thể đi chém mấy cái luồng điện kia.” La Sát đạo quân nói: “Ta tuyệt đối không cản.”
Thái độ của La Sát rất lạnh nhạt nhưng ai cũng nghe thấy sự trào phúng bên trong. Phạn Hải tôn giả cũng không có bản lĩnh trộm sét, cùng lắm thì chỉ có thể chém đứt nửa đoạn. Thế nhưng nó chỉ là lượt thiên lôi đầu tiên, cường độ yếu đi một chút không ảnh hưởng gì đến người độ kiếp.
…
Tại Lôi Trì.
Đỗ Thánh Lan rời khỏi tiểu thế giới, nhìn thấy con rối đang canh ở ngoài thì cố gắng bắt chuyện: “Mảnh vỡ Thiên Đạo muốn trốn ra ngoài.”
Con rối thờ ơ.
Đỗ Thánh Lan nhíu mày, ban đầu hắn tưởng U Lan tôn giả để lại con rối là đề phòng mảnh vỡ Thiên Đạo chạy trốn, bây giờ xem ra hắn đã nghĩ quá đơn giản.
Hắn đang định nói thêm vài câu với con rối thì bầu trời đột nhiên sáng lên, lôi kiếp đã chui ra hơn một nửa. Hắn biết mình không thể trì hoãn nữa: “Gặp lại sau nha, ta đi độ kiếp trước.”
Cuối cùng gương mặt của con rối cũng thay đổi, tròng đen chuyển động.
Nó còn chưa kịp nhìn Đỗ Thánh Lan thì hắn đã hoá thành một tia chớp, chuẩn bị chạy đến giới bích. Rời khỏi tiểu thế giới, linh áp đè nặng lên người hắn. Trên thượng giới, người ngoài có thể nhúng tay vào độ kiếp của người khác, việc này rất bất lợi, thế nhưng Đỗ Thánh Lan còn chưa kịp bay thì một giọng nói máy móc vang lên từ sau lưng: “Ta khuyên ngươi đừng đi.”
Đỗ Thánh Lan dừng lại đột ngột.
Đường đến Lôi Trì đã bị con rối dùng lá chắn phong toả, chỉ vào mà không thể ra, theo một ý nghĩa nào đó thì y như tiểu thế giới.
Con rối không có lý do để nói dối. Sau mấy chữ ngắn ngủi của con rối, Đỗ Thánh Lan suy nghĩ không biết bên ngoài lá chắn có cao thủ của Phạn Môn canh chừng hay không. Càng nghĩ càng có khả năng, Phạn Hải tôn giả có rất nhiều kế độc, có khi trước đó gã đã bảo đệ tử ra ngoài thông báo những người khác âm thầm ôm cây đợi thỏ.
Trong lúc do dự, lôi kiếp đã chui hết ra ngoài. Sét của người khác thì từ trên trời giáng xuống, còn lượt thiên kiếp đầu tiên của Đỗ Thánh Lan thì lại bổ ngang.
Tia lửa loé lên, thiên lôi bay qua Lôi Trì cuốn theo vài tia lửa điện, khí thế hãi hùng.
Lúc trước chui ra chui vào, lôi kiếp bị hao tổn một chút sức mạnh. Linh áp tuy mạnh nhưng ở trước mặt thiên lôi vẫn bị yếu đi, Đỗ Thánh Lan tạm thời bình an vượt qua lượt thiên kiếp thứ nhất.
Sắc mặt hắn rất nghiêm trọng, không thoải mái một tí nào.
Còn tám lần lôi kiếp nữa, hắn chỉ nắm chắc vượt qua được một nửa.
Lượt thiên kiếp thứ hai trở về khí thế ban đầu, ngưng tụ trên trời, ánh sáng rực rỡ, cười nhạo người phàm không biết lượng sức mình.
Phi Thăng Kiếp chứng đạo, ban đầu là màu đỏ tím nhưng bây giờ đã gần như biến thành màu đỏ sẫm. Đỗ Thánh Lan cầm một cọng lông minh điểu, lần trước lên tiên giới Cửu Nô lén đưa cho hắn, nói rằng gặp nguy hiểm thì đốt cọng lông chim này.
Cửu Nô am hiểu pháp tắc hư thực, xử lý mai phục bên ngoài rất dễ dàng, Đỗ Thánh Lan muốn xin mẹ nuôi bắt quỷ tu đến đây.
Đỗ Thánh Lan đang định hành động thì một tấm thẻ bài đột nhiên bay đến. Trước khi thiên kiếp đánh xuống, con rối biến mất, sau đó một cây cầu đột nhiên xuất hiện phía trên Lôi Trì.
Chỉ có thẻ bài mới có thể rời khỏi tiểu thế giới, mà muốn đi vào thì phải bước lên cầu do con rối biến thành. Đỗ Thánh Lan chợt hiểu ra, đứng xa xa cố gắng chống cự lượt thiên kiếp thứ hai.
Lần này thiên lôi vô cùng ngang ngược, trụ màu tím sẫm từ trên cao đập xuống, Đỗ Thánh Lan như nghe thấy tiếng giao long rống giận. Bản thân lôi kiếp tạo ra dị tượng, có thể tưởng tượng được cường độ của nó. Trên vai và gáy xuất hiện vài vết thương, hơn nữa có linh áp chèn ép nên tốc độ phục hồi khá chậm.
Đỗ Thánh Lan đứng yên, lặng lẽ chờ đợi lượt thiên kiếp thứ ba.
Thời gian ngưng tụ của thiên kiếp càng ngày càng ngắn, lúc lao xuống kết giới của con rối bị sóng âm chấn động rung lên. Miệng vết thương trước đó trở nên nghiêm trọng, máu nhỏ xuống từ kẽ tay không biết là chảy từ bả vai hay là lúc cầm kiếm chém sét bị điện quang làm bị thương.
Chỉ mới gánh lượt thiên kiếp thứ ba mà Đỗ Thánh Lan đã thê thảm rồi.
Lúc lượt thiên kiếp thứ tư ngưng tụ thì Đỗ Thánh Lan đột nhiên chạy lên cầu. Sét trên trời như cảm nhận được điều gì đó, đẩy nhanh quá trình phóng to. Nhìn thấy sét sắp đánh xuống, Đỗ Thánh Lan nhún người nhảy lên, vọt tới cuối cầu rồi vào tiểu thế giới.
Không biết có phải do con rối sắp xếp hay không, lần này hắn bị đưa thẳng đến khe hở của tiểu thế giới.
Đỗ Thánh Lan vừa đứng vững thì nghe thấy tiếng đánh nhau vang lên.
Mảnh vỡ Thiên Đạo và các tu sĩ đang đại chiến cách đó không xa. Đỗ Thánh Lan nuốt vài viên thuốc, ngạc nhiên hỏi: “Sao chỉ có mấy người các ngươi thế?”
Đỗ Thánh Lan vừa dứt lời thì nhìn thấy cây trên núi đã trụi lá. Lúc hắn rời khỏi tiểu thế giới, thời gian bên trong tiểu thế giới trôi qua rất nhanh. Đáng tiếc là thiên kiếp không bị tốc độ thời gian ảnh hưởng, nếu không thì… Mỗi lần vào tiểu thế giới, thiên kiếp chậm hơn hắn nửa nhịp, hắn sẽ có nhiều thời gian nghỉ ngơi.
Nói là mấy người nhưng trên thực tế có khoảng ba mươi tu sĩ. Họ không biết mảnh vỡ Thiên Đạo chạy đến nơi nào trong tiểu thế giới, đa số các thành chủ đều vội vàng tìm kiếm. Vì tránh mảnh vỡ Thiên Đạo lén chạy ra ngoài, mọi người đều phái người canh chừng ở khe hở.
Trong ba mươi tu sĩ này có người của La Sát đạo quân, trong lúc chiến đấu tách ra một tia linh hồn kể rõ tình huống cho Đỗ Thánh Lan.
“Thì ra là thế.” Đỗ Thánh Lan lau vết máu trên môi, khoát tay nói: “Các ngươi cứ làm đi, một lát nữa ta sẽ ra ngoài.”
Khe hở loé lên kiếp quang, tia lửa điện liên tục xếp hàng chui vào y hệt như lúc trước.
Mảnh vỡ Thiên Đạo suýt nữa phát điên, nó ngủ đông ở đây nửa tháng, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội. Hôm nay tu sĩ canh chừng khe hở chỉ có thực lực bình thường, vốn là cơ hội chạy trốn rất tốt nhưng kết quả là khe hở lại bị chặn.
Mảnh vỡ Thiên Đạo mạo hiểm bộc phát ánh sáng, một phần xuyên qua giữa các tu sĩ, một phần xông về phía Đỗ Thánh Lan.
Đỗ Thánh Lan đoán được hành động của nó nên kịp thời trốn phía sau lôi kiếp vừa vào tiểu thế giới.
Lôi kiếp bị suy yếu sẽ ảnh hưởng đến lợi ích tu sĩ nhận được, nhưng với điều kiện là phải còn sống. Bên ngoài có mai phục và linh áp, bên trong tiểu thế giới chỉ có thể phát huy một nửa thực lực. Thiên kiếp yếu đi, hắn có thể có cơ hội vượt qua an toàn.
Đương nhiên lôi kiếp cũng không thể quá yếu. Đỗ Thánh Lan bấm ngón tay, tiến gần lôi kiếp. Trước khi hoàn thành ngưng tụ, lôi kiếp sẽ không đánh người độ kiếp. Hắn mở to mắt nhìn ánh sáng vàng hoà tan lôi kiếp, âm thầm dự đoán cường độ, khi cảm thấy đã đến lúc thì bẻ gãy thẻ bài rời đi.
Các tu sĩ đứng xung quanh nhìn thấy cảnh này, cơ mặt co giật liên hồi.
Mẹ kiếp.
Đỗ Thánh Lan đang khống chế lôi kiếp à?
Đỗ Thánh Lan có thể trả lời như đinh đóng cột rằng hắn muốn độ kiếp, nhưng phải đạt được trình độ từ đủ tiêu chuẩn trở lên.
Người độ kiếp biến mất, thiên lôi vừa chui vào được một nửa lại chui ra ngoài, lúc ra lúc vào hao tổn một chút tia lửa điện, số lượng vừa đủ, không ít cũng không nhiều.
Cuối cùng nó cũng biến thành loại bản thân nó ghét nhất, bị Đỗ Thánh Lan mài thành tình sét trong mộng.
Hy vọng chạy trốn lần thứ hai của mảnh vỡ Thiên Đạo biến mất. Nó chấp nhận có thêm một vết thương, lao ra khỏi vòng vây. Sau khi Đỗ Thánh Lan rời khỏi không lâu, những tu sĩ bị thương cũng chuẩn bị rời đi, người dân trong thành tới thay thế bọn họ.
Trong các tu sĩ, có một tên đệ tử của Phạn Môn quay về vùng đất hoang.
Không lâu sau đó, thành Phụng Thiên càn quét ba toà thành, thành Phật Đà và thành Phần Thiên ở gần nhất bị diệt sạch. Còn riêng thành Bà Sa, bởi vì Đỗ Thanh Quang không rời khỏi thành, chỉ phái vài người dân đi kiểm tra tình hình nên không gặp nạn.
Thành Tiêu Kim cũng tránh được đại nạn. Lúc vừa vào tiểu thế giới, La Sát đạo quân treo thông báo tìm tiểu sư đệ, bà lão nghĩ hai người có quan hệ sâu xa nên không tấn công, song thành Thiên Nhạc phụ thuộc thành Tiêu Kim thì không may mắn như vậy, họ bị thành Phụng Thiên một lưới bắt gọn.
Mỗi lần diệt một thành, thực lực có thể sử dụng trong tiểu thế giới sẽ tăng theo.
Bà lão cũng như vậy, thực lực sẽ tăng trưởng không có giới hạn. Sau khi diệt thành, dân trong thành không chịu đầu hàng sẽ bị bà lão nuốt vào bụng. Bà lão đã thật sự trở thành cổ vương luôn rồi.
Bây giờ các tu sĩ bị diệt thành chỉ có thể trú ở cánh đồng hoang, bàn bạc ‘kế hoạch phục quốc’.
“Mảnh vỡ Thiên Đạo khó đối phó, chúng ta phải trông cậy vào cơ duyên cuối cùng.”
Có thể cơ duyên này sẽ giúp bọn họ khống chế mảnh vỡ Thiên Đạo.
Mang danh cựu thành chủ, những người như Phạn Hải tôn giả không thể rời thành trì đã mất quá xa, nếu không sẽ bị xem là bỏ thành mà chạy. Bây giờ gã đang lâm vào hoàn cảnh khốn khó y hệt Đỗ Thánh Lan, đi quá xa sẽ khiến thực lực tuột xuống thê thảm.
Nghe thấy môn đồ báo cáo Đỗ Thánh Lan vừa vào tiểu thế giới, Phạn Hải tôn giả bỗng nhiên cười: “Ta nhớ ngươi sắp độ Tam Cửu Kiếp.”
Môn đồ gật đầu.
“Mấy ngày nay ngươi cứ tập trung tu luyện, đến lúc Đỗ Thánh Lan lại vào tiểu thế giới thì ngươi lập tức phóng hơi thở bắt đầu độ kiếp.”
Tiểu thế giới chỉ có một khe hở, Tam Cửu Kiếp chắc chắn mạnh hơn lôi kiếp chứng đạo. Hai loại lôi kiếp cùng đánh xuống, tia sét của Đỗ Thánh Lan nhất định sẽ bị hấp thu chôn vùi.
Ở Lôi Trì.
Đỗ Thánh Lan vượt qua mấy tia sét, còn lại ba tia cuối cùng.
Đỗ Thánh Lan ngẩng đầu nhìn ánh sáng màu tím mãnh liệt trên bầu trời, không vội vàng vào tiểu thế giới mà hỏi con rối: “Vì sao ngươi lại giúp ta?”
Con rối trả lời dứt khoát: “Bởi vì ngươi thống trị năm thành.”
Thống trị năm thành?
Chuyện xảy ra khi nào?
Con rối không quan tâm câu hỏi của hắn, lạnh nhạt nói: “Chờ ngươi trở thành quốc chủ, ta sẽ là con dân của ngươi.”
Đỗ Thánh Lan nghe vậy thái độ thay đổi, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, chậm rãi nói: “Không hổ danh là ngươi.”
Chữ ‘ngươi’ này không chỉ con rối mà là U Lan tôn giả.
Hắn hơi đau đầu, tại sao hắn lại quên vị đại đế này không làm việc theo lẽ thường này nhỉ, hắn từng lấy được tâm pháp U Lan trên đống đá vụn ở ngoài cấm địa. U Lan tôn giả thích đặt cơ duyên trước mặt mọi người, là một kỳ tài chơi trò ‘khoảng tối dưới chân đèn’ rất giỏi.
Cơ duyên thật của tiểu thế giới có lẽ là quyền sở hữu con rối cấp chuẩn đế.
Cổ họng Đỗ Thánh Lan rung rung. Con rối có thể tính được nhân quả, rất phù hợp với dự đoán cơ duyên trước kia.
“Cấp chuẩn đế…”
Có con rối này, giẫm đạp Phạn Môn không còn là giấc mơ nữa.
Lúc lượt thiên kiếp thứ bảy hạ xuống, cơ thể Đỗ Thánh Lan hơi run, một nửa là bị thương, một nửa là tự nhiên tim đập nhanh. Hắn luôn tin rằng chỉ cần đi theo con đường này sẽ có cơ hội báo thù cho các tiền bối. Thế nhưng Phạn Hải tôn giả sống thêm một ngày, lòng hắn sẽ hơi khó chịu.
Người quá cố canh giữ Tháp Lâu không được ngủ yên, kẻ phản bội thì vẫn được nhiều người ủng hộ.
Đỗ Thánh Lan siết chặt kiếm, một lúc sau vang lên một tiếng cười khinh bỉ. Hắn chủ động bay tới đón lấy lôi kiếp, ánh bạc vút qua, kiếm vung thành hình trăng rằm, trụ điện màu tím sẫm bị chém ngang. Lúc Trảm Nguyệt Kiếm được sử dụng, Đỗ Thánh Lan ngả người về phía sau, rõ ràng hắn cũng bị thương nặng.
Đỗ Thánh Lan cố gắng dùng chân khí ngã xuống cây cầu.
Lúc Đỗ Thánh Lan rơi xuống, hình như nghe thấy tiếng lôi kiếp đang ngưng tụ trên không trung rít lên: Ngươi đừng chạy!
Nghe thấy thế, Đỗ Thánh Lan không chút dao động, hắn nghĩ bản thân bị thương nặng gây ra ảo giác nên dứt khoát bẻ gãy thẻ bài.
Trong tiểu thế giới.
Đệ tử Phạn Môn ôm cây đợi thỏ nửa tháng cảm thấy có hơi thở dao động, trong mắt toát lên sự vui mừng. Gã cố gắng kiềm chế kích động, âm thầm để hơi thở tản ra, chuẩn bị nghênh đón lôi kiếp.
Khi hơi thở gã tăng vọt, Đỗ Thánh Lan đang chữa trị vết thương đột nhiên nhìn sang.
Tu sĩ được La Sát đạo quân phái tới cũng là người nhạy bén, đi về phía đệ tử Phạn Môn.
Nhưng hôm nay Phạn Môn đã chuẩn bị sẵn sàng, ngay sau đó có bốn, năm người che chắn cho tên tu sĩ kia. Một lát nữa, lôi kiếp đánh xuống có thể phá huỷ một cái lôi kiếp của Đỗ Thánh Lan.
Trong các đệ tử Phạn Môn có người cười ha hả: “Thằng nhóc ngạo mạn, ngươi cũng có ngày hôm nay.”
Đỗ Thánh Lan nheo mắt.
Ngoài việc giết chết tên độ kiếp của Phạn Môn, cách duy nhất phá giải thế trận này chính là rời tiểu thế giới, nhưng lượt thiên kiếp thứ tám mới chui vào được một chút, vẫn chưa bay đến chèn ép.
Lượt thiên kiếp thứ tám mạnh mẽ lạ thường, nếu hắn rời khỏi tiểu thế giới đối kháng với thiên kiếp có cường độ này, tỷ lệ tử vong là một phần ba.
Đệ tử Phạn Môn thưởng thức Đỗ Thánh Lan giãy giụa, cảm thấy rất khoái trá.
Thế nhưng niềm vui của gã không thể kéo dài quá lâu, Đỗ Thánh Lan đứng im tại chỗ, không có xu hướng bẻ gãy thẻ bài.
Đệ tử Phạn Môn nghĩ rằng không đi cũng tốt, lát nữa gã sẽ ăn miếng trả miếng, huỷ đi tương lai của một vị thiên tài.
Đệ tử Phạn Môn sắp độ Tam Cửu Kiếp hàng thật giá thật, Đỗ Thánh Lan từng nhìn thấy Phạn Hải tôn giả độ kiếp, từ lúc chuẩn bị đến lúc đánh xuống cần một thời gian. Chỉ cần trong thời gian này giết gã là được.
Hắn càng điềm tĩnh, đệ tử Phạn Môn càng hoảng sợ.
Thật ra Đỗ Thánh Lan không có cách nào phá giải thế trận này, song hắn tin Cố Nhai Mộc sẽ có cách. Bản thân hắn đã từng vào tiểu thế giới, Cố Nhai Mộc nhận được tin tức, không có lý do gì không làm.
“Cho dù La Sát đạo quân thuấn di cũng không đến kịp.” Đệ tử Phạn Môn cười khẩy, nói xong thì sức mạnh cũng dần tăng lên.
Bây giờ gã chỉ cần đợi lôi kiếp đánh xuống.
Vèo —
Tiếng xé gió vang lên, nụ cười của gã trở nên cứng đờ. Đệ tử cảm thấy phần bụng hơi lạnh, vừa cúi đầu thì nhìn thấy cơ thể bị một mũi tên đâm xuyên.
Đây không phải là vết thương nguy hiểm đến tính mạng, mười mấy mũi tên liên tiếp tiếp theo mới thật sự là bùa đoạt mạng. Mười mấy tên cung binh đã mai phục từ trước trên vách núi ló đầu ra, giương cung nhắm ngay mấy tên đệ tử Phạn Môn, mỗi mũi tên đều mang theo sức mạnh xuyên núi vỡ đá.
Đỗ Thánh Lan từng nhìn thấy các cung binh này, đây là đám dân quái vật của thành Phụng Thiên.
Bọn chúng không phải tu sĩ, hơi thở rất khó nhận biết, rất thích hợp để đánh lén.
Đệ tử Phạn Môn bị bắn thành cái sàng, lượt thiên kiếp thứ tám của Đỗ Thánh Lan cũng chui vào hơn một nửa.
Thừa dịp hỗn loạn, Đỗ Thánh Lan nhìn người của La Sát đạo quân mời đến hỗ trợ, chỉ lên tia sét: “Giúp ta tước cái đầu.”
“…..”
Người tới hỗ trợ vung tay chém xuống, tia sét bị chém đứt một đoạn kiếp nhỏ.
Cản trở lôi kiếp đánh xuống, một đoạn kiếp nhỏ bị chặt đứt phát nổ. Đây chính là trời phạt nhưng vụ nổ này không ảnh hưởng quá nhiều đến tu sĩ ở cảnh giới đạo quân, đối kháng rất thoải mái.
Đỗ Thánh Lan thấy thế nhúc nhích cổ họng, không tự tay chém lôi kiếp quả là đúng đắn.
“Đã đến lúc rồi, cám ơn đạo hữu nha, tạm biệt.” Đỗ Thánh Lan bẻ gãy thẻ bài rời đi.
Trên bầu trời bên ngoài, sau khi trải qua một phen giãy giụa, thiên lôi bị ép ra ngoài thêm một lần nữa. Lôi kiếp bị suy yếu lao xuống rất nhanh, muốn bỏ qua sự oán khí vô hình này cũng rất khó.
Độ kiếp phải dựa vào bản lĩnh của mình, Đỗ Thánh Lan không chút xấu hổ, bình tĩnh đợt lôi kiếp rơi xuống.
Bị lôi quang màu tím bao phủ, Đỗ Thánh Lan bỗng cảm thấy tia sét này như đang tách ra. Nó không giống thiên lôi bình thường dung hợp đạo tắc huỷ diệt và tân sinh một cách hoàn hảo, trái lại là hai nguồn sức mạnh trái dấu. Lôi kiếp lần này không khó vượt qua như trong tưởng tượng, chỉ cần chém tia sét, sau đó phá hỏng tính ổn định bên ngoài, tia lửa điện tự nhiên sẽ tách ra một lần nữa.
Một sự lựa chọn khó khăn.
Phải chém lôi kiếp màu tím đạo tắc huỷ diệt hay là huyết lôi đạo tắc tân sinh.
Đỗ Thánh Lan có cảm giác đây là hai con đường khác nhau. Chọn vế trước, hắn sẽ tu sát đạo, chọn vế sau, hắn sẽ bước lên con đường chữa trị.
“Ta vốn không nên do dự. Ta muốn mảnh vỡ đi vá trời thì phải lựa chọn con đường chữa trị.”
Con rối để ý sang bên này, chọn thì chọn thôi, tại sao phải nói thành tiếng. Nói thì cũng được, nhưng nói lớn như vậy làm gì?
Nói cho ai nghe?
Dĩ nhiên là Đỗ Thánh Lan nói cho ông trời nghe, tỏ vẻ chân thành từ tận đáy lòng. Bây giờ hắn đã sử dụng Tôi Thể Pháp thành thạo hơn trước, nếu dùng đúng chỗ thì chữa trị cũng có thể biến thành công cụ giết người.
…
Lúc Đỗ Thánh Lan đang ra ra vào vào tiểu thế giới để độ kiếp, bà lão đang chinh chiến thiên hạ, bây giờ chỉ còn lại hai thành trì là thành Tiêu Kim và thành Bà Sa. Về phần thành Cực Ác bị hai toà thành này chia làm hai, hai thành này bị diệt thì dĩ nhiên thành Cực Ác cũng thuộc về thành Phụng Thiên.
Mặc dù La Sát đạo quân là sư huynh đệ với Đỗ Thánh Lan, Cố Nhai Mộc cũng khẳng định việc này nhưng bà lão vẫn không buông tha cho toà thành này.
“Ta sẽ cho bọn họ một cơ hội, chỉ cần đầu hàng là có thể thuộc về thành Phụng Thiên ta mà không có thương vong.” Bà lão nhìn sang Cố Nhai Mộc: “Nguyện làm kiếm của thiên tử, chuyện thành chủ không nỡ làm thì để ta làm.”
Cố Nhai Mộc: “Ờ.”
Bà lão: “Thành chủ không ở đây, ta mở rộng lãnh thổ, ngươi làm sứ thần đến phía nam đàm phán đi.”
Lúc Đỗ Thánh Lan rời khỏi tiểu thế giới đã từng muốn truyền ngôi cho Cố Nhai Mộc, đáng tiếc là thất bại bởi vì yêu cầu có ít nhất một nửa người dân đồng ý mới được.
“Ờ.”
Bà lão: “Vì tình yêu.”
Cố Nhai Mộc không cảm xúc: “Vì dâng hiến.”
Bà lão nhét chén vào tay y: “Trước đây ta dựa vào niềm tin này mới chiếm được thành trì, nó sẽ phù hộ ngươi.”
Cố Nhai Mộc cất chén, bước lên hành trình xuống phía nam như bà lão ngày trước. Trên đường đi, y nhìn hoàng hôn mà thở dài khe khẽ.
“Khi nào ngươi mới về…”
Y không thể sống thêm một ngày nào nữa.
Kể từ khi bầu trời xuất hiện khe hở, chênh lệch dòng chảy thời gian trong và ngoài tiểu thế giới đã nhỏ hơn trước.
Khí thế lượt thiên kiếp thứ chín của Đỗ Thánh Lan rất mạnh, thậm chí kiếp quang còn lấn át phạm vi bố trí kết giới của con rối. Rất nhiều tiên nhân dự đoán người đứng bên trong độ kiếp là ai, vừa mạnh vừa yếu.
Mạnh là chỉ lôi quang gần như trải dài hai miền nam bắc tiên giới, dị tượng mênh mông.
Yếu là vì với tiên nhân có cảnh giới từ chân quân trở lên, sức mạnh của lôi kiếp này không đáng nhắc tới.
Lượt thiên kiếp cuối cùng của Phi Thăng Kiếp, Đỗ Thánh Lan không định làm nó suy yếu. Lúc trước hắn ra sức khống chế sức mạnh của lôi kiếp, mục đích chính là giữ thể lực đối phó với lôi kiếp cuối cùng quan trọng nhất.
Trong tiếng nổ oanh liệt, Đỗ Thánh Lan hết lần này đến lần khác cầm kiếm đón sét, sau đó hộc máu rồi tiếp tục chém sét. Tuy hô hấp hỗn loạn nhưng hắn vẫn lẩm bẩm: “Nếu như ngay cả một tia lôi kiếp cũng không độ được, sau này ta vá trời như thế nào…”
Con rối không hiểu đã hộc máu còn ráng nói có ý nghĩa gì.
Lôi kiếp sẽ không vì mấy câu khen ngợi mà yếu đi, cả người Đỗ Thánh Lan đều là máu, lúc một tia lửa điện cuối cùng rời khỏi, may mắn chứng đạo thành công thì hắn đã nằm sấp xuống đất, tóc dính máu dán trên gò má. Đỗ Thánh Lan thở thoi thóp, khó khăn nói: “Vá trời…”
Trên bầu trời xuất hiện vầng sáng màu trắng sữa, lúc trước sét đánh độc ác cỡ nào thì sau khi độ kiếp, linh khí hoá mưa trải rộng đến cỡ đó.
Nước mưa không rơi vào người hắn mà hoá thành sương, dịu dàng bao bọc cơ thể bị thương. Đỗ Thánh Lan đau đớn gập người, như con thú nhỏ nức nở nghẹn ngào. Hơi nước càng hiền hoà giống như một người mẹ hiền.
Con rối: “…..”
Thì ra lời nói thật sự có tác dụng.
Tu sĩ bình thường nói toác mồm cũng vô dụng, Đỗ Thánh Lan thì kiên trì lặp đi lặp lại rằng hắn từng vá trời, có lẽ thành ý này có thể cảm động trời xanh.
Bây giờ lợi ích xuất hiện, Thiên Đạo không tính toán chuyện hắn chui ra chui vào tiểu thế giới, hơn nữa còn cho hắn ưu đãi.
Sau khi hưởng thụ linh khí hoá mưa chữa trị vết thương, Đỗ Thánh Lan đứng dậy ngẩng đầu nhìn trời.
Con rối không nhịn được, lần đầu tiên chủ động nói chuyện: “Ngươi đang nhìn cái gì?”
“Chờ dị tượng.”
Đỗ Thánh Lan đã vượt qua Phi Thăng Kiếp, không còn bị linh áp quấy nhiễu, bây giờ hắn cảm thấy rất thoải mái.
Nếu có dị tượng thì sau khi độ kiếp xong sẽ xuất hiện, rõ ràng Đỗ Thánh Lan đang thỉnh cầu, có đôi khi da mặt dày cũng có lợi. Trong lúc Đỗ Thánh Lan ngốc nghếch ngẩng đầu, tử khí đông lai trong ba ngàn dặm đều hội tụ vào một người.
Đỗ Thánh Lan yên tĩnh đắm mình trong tử khí, ngồi xếp bằng hít sâu thở ra. Kinh mạch trong cơ thể ngày càng mạnh mẽ, sau nửa canh giờ, tử khí tan biến, hắn đứng dậy nói: “Ta có thể vào tiểu thế giới không?”
Con rối ném cho một cái thẻ bài: “Lần cuối cùng.”
Tu sĩ trông coi khe hở lại đổi người.
Mỗi tu sĩ đều nhìn Đỗ Thánh Lan với ánh mắt cực kỳ phức tạp, lúc này không có lôi kiếp chặn khe hở, xem ra đã phi thăng thành công.
Đỗ Thánh Lan không nói gì mà đi về phía nam, quái vật cung binh canh chừng trên núi đi theo hắn.
Phương hướng này chính là đến thành Tiêu Kim, Đỗ Thánh Lan quyết định đến gặp đại sư huynh, bàn bạc chuyện sáp nhập thành Phụng Thiên.
Con rối nói hắn đã chiếm được năm toà thành, chắc là tính cả thành Phúc Nhạc và thành Phụng Thiên. Trực giác nói cho Đỗ Thánh Lan biết thành Bà Sa của Đỗ Thanh Quang vẫn còn, ngày đó bao vây mảnh vỡ Thiên Đạo cũng không nhìn thấy ông ta.
La Sát Môn luôn bao che khuyết điểm, La Sát đạo quân sẽ không vì một cái danh ảo mà từ chối hắn. Chỉ cần chiếm được thành Bà Sa, hắn sẽ có quyền điều khiển con rối.
Đỗ Thánh Lan đi rất nhanh, hơn nữa có cung binh đi theo nên có thể nói là không gặp trở ngại.
Đến lúc mặt trời lặn thì hắn đã đến thành Tiêu Kim.
Cửa thành cao lớn vàng rực chói loá dưới ánh chiều tà, hai bên cửa thành có khảm hai đồng tiền vàng.
Đỗ Thánh Lan không vội vào thành mà xoay người nhìn mặt trời lặn dần xuống phía tây, hắn hỏi cung binh đứng sau lưng: “Đây có giống ngày tận thế của Phạn Môn không?”
Quái vật không hiểu ý của hắn, cầm cung đứng im.
Một mình Đỗ Thánh Lan thưởng thức cảnh này, không bao lâu sau, cửa thành thành Tiêu Kim đột nhiên mở ra, một giọng nói hùng hồn vang lên: “Tiểu sư đệ.”
Đỗ Thánh Lan xoay người lại, mỉm cười nói: “Đại sư huynh.”
Bên cạnh La Sát đạo quân có một bóng người cao lớn, người đó chính là Cố Nhai Mộc.
Hai người nhìn nhau, Đỗ Thánh Lan khó hiểu hỏi: “Sao ngươi…”
Biết hắn định hỏi gì, Cố Nhai Mộc vốn đang ở thành Phụng Thiên lấy ra một cái chén mẻ: “Ta phụng lệnh nữ đế đến đây làm sứ giả hoà bình.”