Thiên Lục Vũ Trụ

Chương 41: 41




Nhà họ Triệu.
Lúc này Triệu Lâm ngồi trên ghế, sắc mặt bình tĩnh, nhưng lại khiến cho những người xung quanh nơm nớp lo sợ.
Mấy ngày hôm nay, Triệu Lâm tính khí thất thường, mọi người chỉ cần hơi vô ý một chút là sẽ lập tức bị trừng phạt.
“Điều tra thế nào rồi?” Ông ta nhìn mấy người trước mắt, trầm giọng hỏi.
“Thập nhất trưởng lão.”
Một người đàn ông trung niên bên dưới lập tức lên tiếng, cung kính trả lời: “Mấy người Lý Hạo, Lý Phong mấy ngày nay vẫn luôn ở trong nhà họ Lý, không đi ra ngoài, thế nên chúng ta không điều tra được gì cả.”
“Phế vật! Tất cả đều là phế vật!” Triệu Lâm lập tức nổi giận.
Ầm!
Khí thế trên người ông ta bùng nổ, không chút kiêng kỵ gì mà phóng thích uy thế Tiên Thiên cảnh.
Mấy người phía dưới không chịu nổi, thân thể quỳ sát xuống đất.

Trên mặt bọn họ đều là vẻ sợ hãi, thân thể run rẩy, chỉ sợ Triệu Lâm tức giận sẽ giết bọn họ.
Dựa vào địa vị của Triệu Lâm ở nhà họ Triệu thì cho dù có giết bọn họ thì cũng không phải chịu bất cứ trừng phạt nào.
“Đại ca, đám người Lý Hạo trốn ở trong nhà không ra cũng là chuyện bình thường, không cần làm khó bọn họ.” Đúng lúc này, một người đàn ông cường tráng đi vào đại điện, nhìn về phía Triệu Lâm, nói.
Nhìn kỹ gương mặt của anh ta thì rất giống Triệu Lâm, chỉ là tuổi đời không lớn, nhiều nhất cũng chỉ hai mươi mấy tuổi.

“Hừ!”
Triệu Lâm thu lại uy thế trên người, tức giận nói: “Cút hết ra ngoài cho ta, tiếp tục điều tra!”
“Vâng!”
Mấy người đang quỳ dưới nhất như được đại xá, nhanh chóng rời đi.
“Tiểu Võ, hai đứa cháu trai của đệ đều đã chết rồi! Chết hết rồi! Thế nhưng ta vẫn không biết rốt cuộc hung thủ là ai!” Triệu Lâm nhìn người đàn ông trước mặt, âm trầm nói.
Đối tượng nghi ngờ lớn nhất của ông ta tất nhiên là Lý Hạo, nhưng Lý Phong cũng có khả năng rất lớn, thậm chí cả ba người Lý Tâm Nhã cũng rất hiềm nghi.
Thế nên, ông ta không có ý định buông tha cho bọn họ.
“Đại ca, chờ thêm một thời gian nữa thì chúng ta chắc chắn sẽ biết thôi.” Triệu Võ an ủi: “Không chỉ riêng kẻ gi ết chết Thiên Vũ, Thiên Cường, mà chúng ta sẽ nghiền nát luôn cả nhà họ Lý!”
Nghe thấy em trai nói như vậy, vẻ âm trầm trên mặt Triệu Lâm cũng tiêu tán đi rất nhiều.
“Tiểu Võ, mọi chuyện chuẩn bị thế nào rồi?” Triệu Lâm nhìn về phía Triệu Võ, dò hỏi.
Triệu Võ là em trai của ông ta, hai người hơn kém mười mấy tuổi.

Thiên phú của Triệu Võ kém hơn Triệu Lâm một chút, nhưng bây giờ cũng đã đột phá tới Tiên Thiên cảnh sơ kỳ rồi.
Nhưng bình thường Triệu Võ không ở trong gia tộc, mà thích ra ngoài rèn luyện.
“Đại ca, huynh yên tâm! Nhà họ Lý bây giờ cũng chỉ có một mình Lý Hữu Huyền là Đan Nguyên cảnh, nhưng tuổi thọ của ông ta đã sắp tới cực hạn rồi.

Dưới tình huống như vậy, chỉ cần không phải là kẻ ngốc thì sẽ không có người nào đứng về phía nhà họ Lý đâu, thực lực của chúng ta sẽ không ngừng tăng lên.” Triệu Võ tự tin nói.
“Đệ chuẩn bị tới quận Thanh Vô một chuyến.” Anh ta nói tiếp.
“Quận Thanh Vô?” Triệu Lâm nhìn về phía Triệu Võ, gương mặt tỏ vẻ nghi hoặc.
“Lúc trước ra ngoài rèn luyện đệ có quen một người ở quận Thanh Vô, gia tộc của người đó cũng là gia tộc Đan Nguyên cảnh, đệ tới xem có thể mượn chút sức lực không.” Triệu Võ nói.
“Ừm.” Triệu Lâm nghe thế thì gật đầu: “Chuyện này đệ cứ xem mà làm.”
Hủy diệt nhà họ Lý chính là mục tiêu lớn nhất của nhà họ Triệu!
...
Bầu trời trong xanh, mây trắng bồng bềnh.

Lúc này đã là buổi trưa, ánh nắng chói chang, vạn vật như tràn đầy sức sống.
Trên đại lộ rộng lớn, thỉnh thoảng mới có mấy bóng người qua lại.
Đại lục Hắc U rất lớn, khoảng cách giữa các quận thành cũng rất xa, còn bị núi non rừng rậm ngăn cách.

Mà lúc này, Lý Phong chỉ là một trong những bóng người lác đác trên đường.
Nhưng mà bây giờ cho dù có gặp được người quen thì cũng không ai có thể nhận ra hắn cả.
Lý Phong mặc một chiếc áo da thú, trên mặt còn có hai “vết sẹo”, lưng đeo một thanh chiến đao.
Nhà họ Triệu và nhà họ Trịnh như hổ rình mồi, Lý Phong không thể nào trắng trợn đi nghênh ngang ngoài đường được, thế nên hắn phải hóa trang một chút.
Hắn bây giờ hoàn toàn là một người hai mươi mấy tuổi đã lang bạt giang hồ lâu năm, nếu không nhìn kỹ thì khó mà nhận ra được.
“Phải mất một tuần mới tới được quận Thanh Vô.” Lý Phong âm thầm tính toán thời gian.
Trên thực tế, lần trước Chu Dao đến thì có cường giả Tiên Thiên cảnh đi cùng nên tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều.
Còn hắn là một Luyện thể cảnh, đi một mình sẽ chậm hơn không ít.
“Không cần nóng vội, vừa đi vừa quan sát xung quanh xem.”
Đây cũng là lần đầu Lý Phong một mình đi xa nhà như vậy, cũng nhìn thấy được rất nhiều thứ hay ho.
Mặc dù thời gian đúng là không ngắn, nhưng Lý Phong vừa đi vừa tu luyện, chẳng mấy chốc đã trôi qua bảy ngày.
...
Bên trong một ngọn núi khổng lồ, Lý Phong nhanh chóng đi về phía trước.
“Thần Văn quả nhiên vô cùng huyền ảo, cho dù ta hoàn toàn nắm giữ được 108 Thần Văn cơ bản thì vẫn không thể nào chế tác ra được một ngọc bài Thần Văn chân chính.”
Lý Phong vừa đi vừa nghĩ.
“Hơn nữa, chế tác ngọc bài Thần Văn tiêu hao quá nhiều tài nguyên!”
Lúc hắn rời khỏi nhà họ Lý cũng đã đổi lấy rất nhiều linh dược chế tác Thần Văn, nhưng mà chỉ trong mấy ngày đã tiêu hao không ít rồi.
Muốn trở thành Thần Văn sư thì phải tiêu hao số lượng tài nguyên khổng lồ, nếu là lúc trước khi tiến vào dược viên thì Lý Phong thực sự là không dám tiêu xài như thế.
Hiện giờ tài nguyên của hắn rất nhiều, nhưng vẫn rất đau lòng trước tốc độ tiêu hao như vậy.
“Nhưng ta cũng tiến bộ hơn rất nhiều, thiên phú của ta đối với Thần Văn rất mạnh, không bao lâu sau nói không chừng có thể chân chính chế tạo ra được một Thần Văn hoàn chỉnh!” Lý Phong vô cùng chờ mong.

Sau khi quen thuộc 108 Thần Văn cơ sở, trong khoảng ba tháng chế tạo ra được Ngọc bài Thần Văn cơ sở thứ nhất thì thiên phú đã có thể xem là ưu tú rồi! Mà hắn hiện giờ mới chỉ chưa đến mười ngày.
“Hả?”
Hắn đang suy nghĩ thì bỗng nhiên lại nhìn về phía xa.
“Nơi đó chính là quận Thanh Vô?”
Từ phía ngọn núi có thể nhìn thấy được một tòa thành trì rộng lớn ở phía xa xa!
Quận Thanh Vô mặc dù không có cường giả phía trên Đan Nguyên cảnh, nhưng lại có tận mười vị cường giả Đan Nguyên cảnh! Sức chiến đấu tuyệt đối vượt qua quận Hoang Lâm!
Nơi này là núi Thanh Lan, là một trong những ngọn núi nổi tiếng nhất của quận Thanh Vô, cũng là ngọn núi từ quận Hoang Lâm đ ến quận Thanh Vô nhất định phải đi qua.
“Gào!”
Trên núi thỉnh thoảng lại truyền đến những tiếng gầm nhẹ.

Ở trên núi Thanh Lan có một ít hung thú, nhưng thực lực của những hung thú đó không tính là quá mạnh, con mạnh nhất cũng không vượt qua Luyện thể cảnh tầng thứ bảy.
“Tiếp tục đi về phía trước, sau khi tới quận Thanh Vô thì sẽ tiếp tục điều tra khu vực hiện trên bản đồ kia.”
Lý Phong không hề dừng bước, thân ảnh nhanh chóng tiến về thành trì phía trước.
Nhưng hắn chưa đi được bao xa thì đã ngừng lại, ánh mắt nhìn về một phía.
Đó là một hòn đá cao khoảng một mét, hắn có thể nhạy bén cảm nhận được bên dưới hòn đá đó có một tia linh lực tản ra.