Mộ Huyền Linh tính đi tính lại vẫn chỉ có bảy năm tu luyện, chưa học tới những thứ sư phụ cho là không quan trọng.
Tú Tú nghe vậy mắt sáng lên, nói nàng biết một người thông minh tuyệt đỉnh, muốn mời người kia đến. Nói xong liền chạy đi không quay đầu lại.
Mộ Huyền Linh đợi hai canh giờ, đợi đến khi trời sáng rồi, vẫn chưa thấy Tú Tú đưa người nào về.
Nàng càng nghĩ càng thấy không ổn, với bộ dáng ngốc nghếch của Tú Tú, trong mắt nàng ấy, ai mà không thông minh tuyệt đỉnh chứ.
Nàng lấy chiếc áo choàng đen từ trong túi gấm ra trước, mặc dù không thể hoàn toàn chắn nắng, nhưng có thể giảm bớt đau đớn khi bị chiếu vào. Cũng may là hiện giờ nàng đang ở trong rừng, ít nhiều cũng có chút bóng cây che mát, nếu không phải chịu nắng cả ngày, chỉ sợ nàng không chết cũng đi nửa cái mạng.
Trời ơi, Tạ Tuyết Thần thật là lòng dạ độc ác..
Mộ Huyền Linh chua xót ngồi xổm trên mặt đất vẽ vòng tròn.
"Nam công tử, chính là chỗ này!"
Trong sương mù truyền đến giọng của Tú Tú, Mộ Huyền Linh nghe vậy giật mình, vô thức ngẩng đầu lên, chợt nhớ ra mình không nhìn thấy người bên ngoài pháp trận.
Chỉ nghe được một giọng nói trong sáng ôn hòa của nam tử từ xa truyền đến.
"Linh Lung Già?"
Giọng nói thấp mà không chìm, như suối chảy qua khe núi, như gió nhẹ mưa phùng, có khả năng rất đặc biệt, cứ như có thể vỗ về an ủi hết thảy nôn nóng bất an, chỉ cần nghe giọng nói kia, đã khiến người ta liên tưởng đến, nhất định là một công tử cực tuấn tú ôn nhã, luôn mỉm cười trước, rất có cảm tình.
Mộ Huyền Linh ngơ ngác một chút mới lấy lại tinh thần, thốt lên: "Ngươi vừa nhìn đã biết là Linh Lung Già?"
Thế mà Tú Tú thật sự đưa đến một nhân vật lợi hại.
Mộ Huyền Linh nghĩ - May mà pháp khí của mình đủ mạnh, nếu bị đối phương nhìn ra mình là ma tộc bán yêu, chẳng phải là thành cá trong chậu sao.
Nam tử kia dịu dàng nói: "Thiên hạ đệ nhất khốn trận, Linh Lung Già, khốn mà không thương tổn, là trận pháp rất nhân từ."
Mộ Huyền Linh bĩu môi, thầm nghĩ, giam ta ở chỗ này khác gì nướng thịt, nhân từ chỗ nào chứ.
Nam tử tựa hồ đang tra xét bốn phía, lát sau lại nói: "Vật bày trận là một tảng đá được nhuốm máu, huyết dịch có kim quang, hẳn đối phương là một vị pháp tướng tu sĩ. Nếu pháp tướng tu sĩ muốn giết người, đâu cần dùng trận, nếu muốn bày trận, cần gì dùng máu? Có thể thấy tình trạng của vị tu sĩ này không ổn, chỉ có thể dùng hạ sách đối địch. Tú Tú, cô muốn cứu vị cô nương này e cũng không đơn giản."
Mộ Huyền Linh thẳng lưng lên, đối phương chỉ cần dăm ba câu đã nói đúng sự thật, rốt cuộc là ai?
Tú Tú vội vàng nói: "Nam công tử, huynh giúp ta đi, A Bảo cũng bị giam trong trận!"
A Bảo cũng lớn tiếng phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, Nam công tử cứu A Bảo với."
Công tử kia khẽ cười: "Cho dù không phá, sau mười hai canh giờ Lung Linh Già cũng sẽ tự giải, nóng lòng phá trận như vậy, chẳng lẽ là ma vật sợ nắng gắt?"
Hô hấp Mộ Huyền Linh ngưng lại, cảm giác nguy cơ gần kề khiến nàng rút pháp khí phòng thân ra ngay lập tức, tư thế phòng thủ.
"Cô nương không cần khẩn trương." Công tử dịu dàng nói: "Tại hạ không có ác ý."
Tất nhiên Mộ Huyền Linh không tin.
"A Bảo có trực giác bén nhạy phi thường, nếu cô là yêu ma tà ác có nghiệp sát thân nhiễm, nó sẽ không chủ động tiếp cận cô." Nam công tử chậm rãi nói: "Hiện giờ là giờ Thìn ba khắc, cô chịu nắng gắt, nhưng không lộ vẻ mặt thống khổ, chắc hẳn cũng không phải là ma tộc, chỉ là bán yêu tu luyện ma công."
Mộ Huyền Linh tự nhận là che giấu vô cùng tốt, không nghĩ tới đối phương trước mặt vậy mà hoàn toàn không có bí mật, quả nhiên như lời Tú Tú nói, là người thông minh tuyệt đỉnh..
"Ngươi đồng ý giúp ta phá trận?" Mộ Huyền Linh không nghi ngờ đối phương có khả năng phá trận.
"Nếu là bạn của A Bảo, tại hạ tất nhiên đồng ý." Nam công tử dừng một chút: "Nếu cô nương tin tại hạ."
Nam công tử cười một tiếng, nói: "Lung Linh Già lấy bát quái làm căn cơ, đi một bước, dưới chân sẽ hình thành một bát quái đồ mới, chỉ có đi đối liên tục tám lần, mới có thể giải trận này, nếu như đi nhầm một bước, thì phải đi lại từ đầu."
"Cô nương, cô đứng dậy trước, đi về hướng đông nam một bước, chính là đằng trước phía bên trái của cô."
Mộ Huyền Linh dựa vào lời Nam công tử, bước lên trên về phía bên trái một bước, sương mù dày đặc liền tuôn trào, dưới chân hóa thành Thái Cực Dương Ngư.
"Tiếp theo, đi bước Càn."
Mộ Huyền Linh bước về phía quẻ càn một bước, trận hình dưới chân lại thay đổi lần nữa, quẻ càn hóa thành Thái Cực Dương Ngư, xung quanh xuất hiện bát quái mới.
"Đi đúng rồi sao?" Mộ Huyền Linh hỏi.
Nam công tử nói: "Dù đi sai hay đúng, trận pháp đều sẽ biến hóa như thế, nên không thể biết được cách đi nào sai, vì thế mà trận này mới khó giải."
Mộ Huyền Linh hít vào một hơi, híp mắt: "Ngươi cảm thấy mình có thể phá?"
"Tại sao không thử một chút?" Nam công Tử cười: "Dù sao cô nương cũng bị giam rồi, cũng tính là nhàn rỗi không có việc gì mà."
Mộ Huyền Linh á khẩu.
"Đi quẻ Đoài."
Mộ Huyền Linh nặng nề bước mạnh một bước lên trên quẻ khác.
Nam công Tử lại nói: "Quẻ Tốn."
Mộ Huyền Linh không nói chuyện với đối phương nữa, cúi đầu đi theo từng bước Nam công tử chỉ.
"Bước cuối cùng, quả Khảm."
Mộ Huyền Linh nhíu mày, thầm nghĩ, ngươi tự tin như vậy chắc tám bước vừa rồi đã đúng, quả nhiên vừa đặt chân xuống, sương mù trước mắt lập tức biến mất không còn tăm tích.
Trước mặt là một công tử dịu dàng tuấn tú, thanh nhã xuất trần. Hắn mở quạt xếp trong tay, giúp Mộ Huyền Linh chặn một tia nắng, mỉm cười dịu dàng: "Chắc cô nương đang tự hỏi, vì sao ta có thể phá trận chỉ một lần?"