*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thái Hòa đến giờ còn nhớ rõ lúc nhìn thấy Hắc Vũ từ trong rừng sâu lao ra.
Vừa trông thấy Thái Hòa, Hắc Vũ liền buông lõng mà ngã xuống, khi đó, hắn dường như chỉ còn thoi thóp một hơi thở. Thái Hòa lập tức mang theo Hắc Vũ trở về phái Thanh Vân, chỉ ở nơi đó mới có khả năng cứu sống hắn.
Thời gian chầm chậm trôi qua, tới giờ Hắc Vũ đã hôn mê hơn năm ngày chưa tỉnh dậy.
– Thái Hòa sư huynh, huynh đi nghỉ một lúc đi, để muội trông chừng Hắc Vũ được rồi.
Thái Hòa đưa mắt lên nhìn người vừa nói, nàng chính là Triệu Nhu Nhi. Ba năm đã qua, Triệu Nhu Nhi lúc này càng thành thục hơn, vẫn nét lạnh lùng, thanh khiết đó nhưng đã trở nên nhu mì, dịu dàng hơn.
Trong ba năm này, Triệu Nhu Nhi cũng tiến bộ không ít, năng lực của nàng cũng được xếp vào số một, số hai trong những người cùng thế hệ, đó là chưa kể tới một thân phận khác của nàng, Thiên nữ!
Từ sau cuộc chạm trán với ma nhân vào ba năm trước và năng lực bộc phát của Triệu Nhu Nhi, nàng đã được các bậc tôn trưởng đinh chắc thân phận Thiên Nữ của mình, chỉ là cho tới giờ năng lực đó vẫn chưa từng diễn lộ lần thứ hai.
Cho dù vậy, các bậc tôn trưởng cũng không thất vọng, dù sao năng lực kia quá bí ẩn, không có bất cứ một ghi chép gì, có thể chỉ ở trong một số tình huống nhất định mới có thể bộc lộ.
Vốn dĩ trông chờ tuyệt đối vào một kỳ tích không biết có xuất hiện hay không cũng không phải là lựa chọn thông minh, bởi vậy, nên mọi người có kỳ vọng nhưng cũng không ép buộc ở Triệu Nhu Nhi quá nhiều. Dù sao, dựa năng lực thực tại của bản thân mình vẫn tốt hơn…
Trước kia, Thái Hòa cũng từng nghĩ sẽ gắn kết Hắc Vũ và Triệu Nhu Nhi, nhưng sau khi trãi qua hàng loạt chuyện sau này, hắn cũng đã buông bỏ suy nghĩ đó.
Hắc Vũ bây giờ đã lọt vào ma chướng nặng nề như vậy, ép uổng hắn liệu có lợi gì? Hơn ai hết, Thái Hòa là người hiểu rõ tính chấp nhất của Hắc Vũ, một khi hắn đã đưa ra quyết định, khó có gì có thể làm thay đổi quyết định của hắn.
Mà người Hắc Vũ đã chọn lại là…
Thái Hòa nuối tiếc thu hồi tầm mắt, khẽ đáp:
– Huynh không sao đâu. Triệu sư muội cũng không rảnh rỗi gì, muội cứ lo việc của mình đi.
– Muội…
Thấy Thái Hòa không có ý nghe nàng nói tiếp, Triệu Nhu Nhi nhu thuận đáp:
– Vậy được rồi, muội đi trước, nếu có cần gì huynh cứ gọi muội.
Triệu Nhu Nhi bước tới cửa phòng thì dừng bước, quay đầu lại nhìn Hắc Vũ còn nằm mê mang trên giường, cất tiếng nói:
– Hắn… nếu hắn tỉnh lại, huynh hãy báo cho muội biết, được không?
Thái Hòa không nhìn, lúc sau mới nặng nề gật đầu đáp ứng:
– Ừ.
Triệu Nhu Nhi không lộ biểu cảm đi trên đường dẫn về phòng mình, trên đường đi gặp nhiều đệ tử nhỏ khác, ai nấy vừa trông thấy bóng của nàng liền nhường bước, cúi đầu cung kính gọi:
– Triệu sư tỷ.
– Sư tỷ.
Triệu Nhu Nhi cũng chỉ khẽ gật đầu xem như chào hỏi.
Bây giờ, địa vị của Triệu Nhu Nhi trong lòng các đệ tử là rất cao, ai nói nàng bản lãnh cao cường vừa lại là Thiên Nữ đâu…
Trở về phòng, Triệu Nhu Nhi cất bước bước tới chiếc sạp bên cửa sổ ngồi xuống, đưa mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài.
Dù mọi người có ca tụng nàng như thế nào đi chăng nữa thì bản thân nàng vẫn là người rõ mình hơn ai hết.
Triệu Nhu Nhi đưa bàn tay xinh đẹp lên nhìn, trên những ngón tay thon dài, trắng nõn đang có một luồng sánh trắng lượn lờ.
Nguồn năng lượng thánh khiết này chính là năng lực của Thiên nữ!
Trong ba năm qua, nhờ vào nguồn năng lượng này, nàng mới có khả năng tiến bộ vượt bậc. Nhưng mà… cho tới bây giờ, nàng chưa tìm được cách để giải phóng nó ra lần nữa, còn năng lượng dự trữ trước kia thì đang dần cạn kiệt…
Luồng năng lượng trên bàn tay Triệu Nhu Nhi mờ dần rồi tan rã, ánh mắt nàng lại càng đăm chiêu.
…
Thịch
Thịch…
Thình thịch
Hắc Vũ dần mở mắt ra, xung quanh thật xáo động. Dường như, hắn đang nằm mơ?
“Chúng ta lại gặp nhau!”
Một âm thanh cao ngạo mang theo vẻ biếng nhát vang lên, Hắc Vũ đưa mắt nhìn về phương hướng phát ra âm thanh ấy.
Đó là một nam nhân không thấy rõ mặt cũng không rõ ràng nhân dạng. Nam nhân ấy ngồi trên ghế cao, một tay chống đầu, một tay vươn về phía trước mời gọi.