Thiên Ma

Chương 26: Trình Lạc Y





Tiếng xột xoạt trong rừng càng lúc càng gần, Đoàn Dật Phong cùng hai đệ tử Hương Sơn Cốc đều cảnh giác nhìn về phía phát ra thanh âm kia.
“Đừng động thủ”. Diệp Vân nhàn nhạt nở nụ cười, ngăn lại cử động của mọi người. Con sâu róm tinh pháp lực thấp kia sao lại có mặt ở nơi này? Nàng ta cũng không thể nào chịu được công kích của bất kỳ người nào a.
Xột xoạt xột xoạt, thanh âm càng ngày càng gần, một đôi tay nhỏ bé gầy gò vén lá cây ra, sau đó là khuôn mặt nhỏ nhắn xấu xí kia lộ ra, khi nàng thấy được bốn người trước mắt thì bước lui về phía sau.
“Yêu! Là một tiểu yêu tinh”. Bạch Tố Trinh khẽ nhíu mày, một tiểu yêu tinh pháp lực thấp như vậy, một kiếm là có thể giết nàng ta. Nhưng mà sao Diệp sư huynh lại ngăn không cho ra tay?
“Sâu róm tinh, sao ngươi lại ở nơi này?” Diệp Vân mỉm cười đi lên phía trước, sao tên hồ ly cùng một chỗ với nàng lúc trước không thấy đi cùng. Cảnh Nhược Lan cùng Bạch Tố Trinh thấy Diệp Vân tỏ ra một bộ quen biết với tiểu yêu tinh kia thì kinh ngạc vô cùng, chỉ có Đoàn Dật Phong vẻ mặt không hề có bất kỳ biểu cảm gì.
“Là ngươi”. Sâu róm tinh sau khi thấy được Diệp Vân thì thoáng thở phào một cái, nếu gặp phải mấy tên nhân sĩ tự xưng là chính đạo luôn miệng muốn diệt trừ yêu ma, sợ là hôm nay sẽ bỏ mạng ở nơi này mất.
“Hồ ly sao lại không ở cùng với ngươi? Một mình ngươi ở nơi này rất nguy hiểm”. Diệp Vân đánh giá nha đầu xấu xí trước mắt, trên người cực kỳ chật vật, toàn thân cũng đã bẩn hề hề. Dáng vẻ cũng đã vô cùng mệt mỏi, giống như lâu lắm rồi không được nghỉ ngơi.
“Đừng có mở miệng ra lại hồ ly tinh rồi sâu róm tinh, ta có tên!” Sâu róm tinh hừ lạnh một tiếng. Đoàn Dật Phong ánh mắt băng lãnh quét nhìn về phía nàng, nàng vô ý thức lui về phía sau một chút, yếu ớt nói, “Ta còn có việc, đi trước, các ngươi cứ làm việc của mình đi”.
“Đứng lại, yêu tinh!” Cảnh Nhược Lan khẽ quát một tiếng đem bảo kiếm trong tay chĩa về phía sâu róm tinh, kẻ trước mắt này chính là yêu tinh! Mặc kệ nàng ta có phải là tiểu cô nương hay không, tóm lại chính là kẻ mà con người cần tiêu diệt – yêu tinh! Bạch Tố Trinh không hề động, chỉ híp mắt lại nhìn về phía tiểu yêu tinh trước mắt.
“Không được động vào nàng!” Diệp Vân khẽ quát một tiếng.
“Nhưng mà, Diệp sư huynh, nàng ta là yêu tinh! Yêu tinh thì phải tiêu diệt!” Cảnh Nhược Lan nhíu mày nghiêm túc mà có chút tức giận nói. Dứt lời liền đâm thanh kiếm sắc bén về phía sâu róm tinh.
Sâu róm tinh cả kinh, lui về sau đi, hai mắt nhắm nghiền.

“Ta nói dừng tay!” Ngay khi, sâu róm tinh nghĩ sẽ chịu đau đớn lại không thấy gì cả, trước mắt chính là vẻ mặt băng lãnh của Diệp Vân cùng vẻ mặt kinh ngạc của Cảnh Nhược Lan. Thanh kiếm của Cảnh Nhược Lan bị Diệp Vân nắm chặt trong tay, không thể nào động đậy được. Đoàn Dật Phong vẫn không hề có biểu cảm gì như trước, chỉ là yên lặng đứng một bên. Mà Bạch Tố Trinh cũng không nói lời nào đứng bên cạnh.
“Diệp sư huynh?” Cảnh Nhược Lan có chút oan ức cùng khó hiểu.
“Ai bảo ngươi là yêu tinh thì phải giết?” Diệp Vân lạnh lùng cười rộ lên, “Nếu như ta nói đệ tử Hương Sơn Cốc các ngươi đều đáng chết, ta thấy đệ tử Hương Sơn Cốc các ngươi sẽ liền giết! Có phải ngươi cũng cho đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa* hay không?”
*Thiên kinh địa nghĩa: đạo lý hiển nhiên.
“Diệp sư huynh ~~” Cảnh Nhược Lan nơi đáy mắt ngoại trừ kinh ngạc còn hàm chứa nước mắt. Nàng không rõ, nam tử vốn ôn nhu này sao lúc này lại có thể nói ra lời nói khủng bố khiến người ta khiếp sợ như vậy. Quả thực là không thể nói lý! Con người sao có thể so sánh cùng yêu tinh chứ?
Sâu róm tinh trợn to mắt nhìn một màn trước mắt, có chút ngây ngốc. Tính cách cùng khẩu khí của người này, rất giống với một người quen trước đây của mình a.
“Không được ra tay với nàng, bất kể là lúc này hay là sau này. Nếu như để ta biết, ta nhất định sẽ không khách khí”. Diệp Vân trong nháy mắt trở nên lạnh lùng, nhẹ nhàng hất kiếm trong tay ra. Nhưng mà sự ‘nhẹ nhàng’ này cũng đủ để khí huyết trong lồng ngực Cảnh Nhược Lan sôi trào, bước chân cũng lảo đảo. Bạch Tố Trinh mau chóng tiến lên đỡ lấy Cảnh Nhược Lan.
“Bạch sư tỷ ~~” Cảnh Nhược Lan trong mắt nước mắt lưng tròng, ủy khuất nhìn Bạch Tố Trinh, hi vọng Bạch Tố Trinh có thể nói vài lời công bằng. Vị sư huynh phái Thanh Sơn này sao lại có thể không phân rõ phải trái như vậy. Nhưng mà Bạch Tố Trinh lại nhẹ nhàng lắc đầu sau đó cũng không nói gì, chỉ là đỡ Cảnh Nhược Lan ngồi xuống một bên.
“Ngươi tên là gì?” Diệp Vân quay đầu nhìn sâu róm tinh lại mỉm cười hỏi.
“Trình Lạc Y”. Sâu róm tinh nhìn Diệp Vân nghiêm túc trả lời, nàng hiểu rõ người trước mặt này khác hoàn toàn với mọi người. Cùng với những kẻ nhân sĩ ra vẻ chính nghĩa hoàn toàn là ở hai thế giới khác nhau. Thật may, thật may, cuối cùng cũng có người tốt.
“Trình Lạc Y?” Diệp Vân nghe được tên này thì giật mình, thật khéo, trước đây mình cũng có quen một người có tên giống vậy.
“Cám ơn ngươi đã cứu ta. Ngươi, không giống bọn họ”. Trình Lạc Y trên khuôn mặt xấu xí kia lộ ra tươi cười. Mà chỉ trong nháy mắt, khuôn mặt vốn dĩ xấu xí kia bỗng nhiên nở rộ, xán lạn như hoa, đẹp không sao tả xiết. Diệp Vân trừng mắt nhìn, lại nhìn chăm chú nhìn, trước mắt lại vẫn là khuôn mặt xấu xí ban đầu. Vừa tựa hồ như là ảo giác vậy.
“Sao ngươi lại một mình xuất hiện ở nơi này? Yêu tinh pháp lực yếu như ngươi xuất hiện nơi này rất nguy hiểm”. Diệp Vân cũng chẳng biết tại sao, mình lại để ý đến tiểu cô nương xấu xí trước mặt này như vậy, chính mình cũng không hiểu vì sao.
“Mạc Ly bị thương rất nặng, gần đây có một khe núi có một quả
” Trình Lạc Y nói được một nửa liền ngậm miệng lại, lắc lắc đầu hắc hắc cười khan, “Không có gì, các ngươi đang vội làm gì thì làm đi”.
Mạc Ly? Diệp Vân hơi nhíu mày, có lẽ đây là tên hồ ly tinh ở cũng một chỗ với nàng kia đi. Nàng vì hắn mà một mình mạo hiểm đến nơi này tìm thuốc sao?
“Hắn đối với ngươi rất quan trọng? Cho dù mất mạng cũng không hối tiếc sao?” Diệp Vân tiến lại gần sâu róm tinh chăm chú hỏi.
“Đúng!” Trình Lạc Y trả lời nói năng có khí phách.
“Ha hả ~” Diệp Vân cười, cười ôn nhu. Bất kể ngươi là kẻ mạnh hay yếu, đê tiện hay là đại nghĩa, trong lòng cũng đều có một nơi mềm yếu nhất, có người mà mình quan tâm nhất.
“Diệp Vân, đi thôi”. Đoàn Dật Phong lúc này nhàn nhạt mở miệng.
“Ừ”. Diệp Vân xoay người muốn rời đi, phất phất tay bảo người phía sau, “Bảo trọng, tự mình cẩn thận”.
“Diệp Vân, Really you?” Khi mọi người đều đang muốn rời đi, bỗng nhiên phía sau truyền đến thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu, trong giọng nói chứa đựng sự thăm dò.
Diệp Vân con ngươi trong nháy mắt phóng đại, chợt xoay người lại nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Trình Lạc Y. Nhìn người bỗng nhiên quay lại - Diệp Vân, Trình Lạc Y con ngươi cũng dần dần phóng đại, môi nhẹ nhàng run rẩy lên, lại không nói thành lời.
“Trình Lạc Y? ! Trình Lạc Y?” Diệp Vân lời nói có chút không được rõ. Thật sự là Trình Lạc Y? Là Trình Lạc Y mà mình quen biết trước khi xuyên qua sao? ! ! Vừa rồi nàng ta nói chính là tiếng Anh! Không có chuyện trùng hợp như vậy đi?

Đoàn Dật Phong trong mắt đã tràn đầy kinh ngạc, hắn chưa bao giờ thấy Diệp Vân kích động như vậy, không bình tĩnh như vậy. Cũng bởi vì yêu tinh kia đã nói ra một câu khó hiểu như vậy sao? Mà Cảnh Nhược Lan lại càng nhíu mày, Diệp sư huynh sao lại có thể quen biết với một yêu tinh thấp kém như vậy? Chẳng lẽ là đồng tình với tiểu yêu tinh này sao? Bạch Tố Trinh vẫn cúi đầu, không thể nào nhìn ra được cảm xúc của nàng lúc này.
Trình Lạc Y đảo cặp mắt tròn nhìn ba người phía sau Diệp Vân, không nói gì thêm, nhưng mà ánh mắt phức tạp kia cũng đã nói lên tất cả. Không chỉ Diệp Vân kinh ngạc vạn phần, Trình Lạc Y trong lòng lại càng kinh ngạc cùng khiếp sợ hơn, thật sự là Diệp Vân mà mình quen biết kia sao? Cô ấy cũng xuyên qua? Đây thực sự là quá trùng hợp rồi? Có phải ông trời đang trêu đùa mình không a. Nhưng mà suy nghĩ một chút, mình cũng có thể xuyên việt, người khác xuyên việt thì có gì kỳ quái chứ.
“Đoàn sư huynh, các ngươi đi trước đi, lát nữa ta sẽ đuổi theo sau”. Diệp Vân hơi nghiêng đầu nhàn nhạt nói với Đoàn Dật Phong.
“Được”. Đoàn Dật Phong cũng chỉ hở hững phun ra một câu như vậy sau đó tự mình ngự kiếm phi hành. Bạch Tố Trinh đẩy đẩy Cảnh Nhược Lan đang sững sờ kia, ý bảo nàng cũng nhanh chóng ngự kiếm phi hành. Cảnh Nhược Lan há miệng, muốn nói cái gì đó, Bạch Tố Trinh cho nàng một ánh mắt cảnh cáo, Cảnh Nhược Lan hậm hực ngậm miệng lại, không tình nguyện ngự kiếm mang theo Bạch Tố Trinh bay lên trời. Đoàn Dật Phong ánh mắt hơi liếc liếc Diệp Vân cùng Trình Lạc Y, sau đó ngự kiếm phóng lên cao.
Đợi đến khi ba người đều đã đi xa, Diệp Vân bỗng nhiên tiến lên kích động nắm lấy bả vai gầy yếu của Trình Lạc Y: “Sao cậu cũng ở đây? Thái nhi đâu? Thái nhi thế nào ?”
“Dựa vào (= đéo đỡ được ^^!)! Sao cậu lại biến thành gay thế này? Như thế nào lại biến thành nam vậy? Hóa trang ? Đừng lay nữa , sắp bị cậu lay chết rồi”. Trình Lạc Y cũng không còn cảm giác lo sợ như vừa rồi nữa, mà lên tiếng hô to gọi nhỏ Diệp Vân.
“Mình đang hỏi cậu Thái nhi đâu? Nó thế nào rồi?” Diệp Vân đã dừng lay người cô nhưng vẫn truy hỏi đến cùng .
“Đồ đáng chết nhà cậu, chỉ biết Thái nhi Thái nhi! Mình cũng bị cậu hại thành cái dạng này rồi, cậu có còn lương tâm hay không vậy? !” Trình Lạc Y tức giận dùng sức cầm lấy bàn tay của Diệp Vân đang nắm bả vai của mình, “Có một khoảng thời gian cô ấy suy sút, mấy ngày không ăn không uống, thiếu chút nữa đã chết, về sau đọc được thư của cậu mà đã tỉnh lại, sau đó điều hành tốt Diệp gia”. Trình Lạc Y trong lòng rất khó hiểu, bức thư cho Diệp Thái rốt cuộc đã viết gì vậy, có thể làm ột người hoàn toàn không còn ý niệm sống sót tỉnh táo lại.
Diệp Vân ngơ ngẩn buông tay ra, thật không? Đứa nhỏ kia không có việc gì. Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
“Cậu đúng là kẻ điên, biến thái!” Trình Lạc Y không khách khí mắng, “Chính em ruột mình ra tay giết mình, cậu lại còn lo lắng cho cô ta như vậy, mặc dù không phải do tự tay cô ta ra tay. Cậu đúng là không tự trọng a?”
“Nó không có việc gì là tốt rồi. Trải qua chuyện này, mình nghĩ nó sẽ tỉnh ngộ hơn rất nhiều, sẽ trưởng thành”. Diệp Vân vẻ mặt dần bình tĩnh, như trút được gánh nặng cười cười.
“Cậu đúng là bệnh tâm thần, cái giá để khiến cô ấy tỉnh ngộ có phải là quá lớn rồi hay không? Dùng chính tính mạng của mình như vậy”. Trình Lạc Y khinh thường phản bác.
“Không sao cả a”. Diệp Vân cười khẽ, “Tất cả đều là phù vân(mây bay) mà thôi. Nó đã hiểu ra cái gì là trân quý nhất là tốt rồi”.
Đáng tiếc a, hiểu được cũng đã chậm. Trình Lạc Y ở trong lòng cảm thán, con người luôn luôn đến khi mất đi mới biết đó chính là thứ mà mình trân quý nhất, quý trọng nhất. Mà bên kẻ điên bên cạnh mình đây, đã dùng một phương thức quyết tuyệt mà ngoan độc như vậy để khiến cho em gái mình hiểu ra. Rốt cuộc là vì sao? Cũng bởi vì Diệp Thái cái gì cũng kém cô ấy, từ lúc sinh ra đã sống dưới cái bóng của Diệp Vân, cho nên cô ấy đã vì Diệp Thái mà trừ bỏ đi cái bóng ma này? Người điên! Mười phần là người điên!
“Cậu, làm sao sẽ ~~” Diệp Vân nói xong khó hiểu đánh giá Trình Lạc Y, thực sự là quá xấu xí, trước đây Trình Lạc Y dù sao cũng là một nữ luật sư xinh đẹp, hăng hái, hấp dẫn ánh mắt bao người. Làm việc thẳng thắn lưu loát, khí thế bức người, cho nên đã đại diện ình, trở thành luật sư tư nhân của Diệp gia.
“Cậu còn không biết xấu hổ hỏi vậy!” Trình Lạc Y bỗng nhiên phát điên, “Cậu có biết hay không, cái tên tình nhân của em gái cậu kia, không đạt được mục đích, kết quả thê thảm muốn chết, sau đó oán hận phát tiết lên người mình. Ám sát mình. Kết quả khi mình tỉnh lại phát hiện đã nhập hồn vào trong tiểu yêu tinh này. Pháp lực thấp kém thì cũng thôi đi, nhưng mà vóc người này, diện mạo này
! ! !”
“Là xấu xí một chút”. Diệp Vân có chút buồn cười nhìn yêu tinh trước mắt, từ sau khi đến thế giới này tâm tình mới có thể được thả lỏng như vậy.
“Cậu bồi thường thế nào ình đây?” Trình Lạc Y phát điên nhào tới trên người Diệp Vân, “Có vật gì tốt, giao toàn bộ ra đây, còn có, mang mình đi tìm Chu quả”.
“Được rồi, được rồi, là lỗi của mình, lỗi của mình”. Diệp Vân tâm tình giờ phút này vô cùng tốt, ngoại trừ biết được Thái nhi hiện tại rất tốt ra, lại còn gặp một người cũng xuyên việt qua, hơn nữa lại còn là người mà mình quen biết. Chờ một chút, Chu quả? Chu quả là cái gì?
“Chu quả là cái gì?” Diệp Vân ngồi dậy, chợt nhớ tới cái gì, “Có phải cậu đi tìm nó về cho hồ ly tinh kia phải không ?”
Trình Lạc Y khóe miệng co quắp, đảo cặp mắt trắng dã không nói gì coi như ngầm thừa nhận.
“Dùng để chữa thương ?” Diệp Vân dĩ nhiên là nghĩ tới điểm ấy.
“Còn có tác dụng tăng tiến công lực”. Trình Lạc Y tức giận vô lại nói, “Nói chung, cậu phải bồi thường ình”.

“Có điều, bây giờ mình còn có chuyện quan trọng trong người a”. Diệp Vân nhớ lại nhiệm vụ mà mình đang làm, “Chờ mình làm xong việc sẽ đến giúp cậu?”
“Phải bao lâu?” Trình Lạc Y trừng lớn mắt nhìn Diệp Vân.
“Không quá năm ngày”. Diệp Vân tính toán ngày một chút.
“Được, mình ở đây chờ cậu”. Trình Lạc Y gật gật đầu. Trình Lạc Y vừa rồi cũng đã tính toán thời gian một chút, thời gian thế nào cho kịp.
“Cậu cũng thật là nhếch nhác. Cái này cho cậu”. Diệp Vân ha hả cười, lấy ra một bộ y phục từ trong túi, thức ăn, nước, chăn đều để lại cho Trình Lạc Y.
“Coi như cậu còn có lương tâm”. Trình Lạc Y bĩu môi không khách khí nhận lấy.
“Lá bùa này mình cũng đã truyền pháp lực vào, khi có nguy hiểm cậu chỉ cần đọc chú ngữ là được. Rất đơn giản, để mình dạy cậu”. Diệp Vân lấy một lá bùa từ trong túi ra đưa cho Trình Lạc Y, theo thứ tự làm pháp thuật thủy cùng hỏa.
“Ha, cậu thực đúng là rất có lương tâm”. Trình Lạc Y cười híp mắt nhận lấy bùa chú.
“Mình tạo kết giới cho cậu, cậu cố gắng đừng ra ngoài”. Diệp Vân hai tay đặt trước ngực, trên tay làm ra một dấu ấn phức tạp, trong nháy mắt trên mặt đất chỗ quanh hai người xuất hiện một vòng tròn có ánh sáng nhạt.
“Cậu thực sự là rất rất có lương tâm”. Trình Lạc Y hắc hắc cười rộ lên.
“Được rồi, mình phải đi, chờ chuyện của mình xong xuôi mình sẽ đưa cậu đi tìm Chu quả”. Diệp Vân đồng ý .
“Ừ, cậu đi đi, mình ở đây chờ cậu”. Trình Lạc Y gật gật đầu ngoan ngoãn ngồi ở trong vòng không hề động đậy.
Diệp Vân ngự kiếm bay lên trời, trong chớp mắt chỉ còn là chấm đen biến mất trong không khí, biến mất khỏi tầm mắt Trình Lạc Y . Trình Lạc Y khóe miệng co quắp trong lòng nói thầm, vì sao Diệp Vân xuyên việt liền trở thành một mỹ thiếu niên như vậy, pháp lực cao cường, còn mình thì lại trở thành một yêu quái xấu xí. Chờ một chút! Quên hỏi cô ấy, sao lại biến thành nam nhân vậy? Là hóa trang thành như vậy hay là xuyên việt trở thành nam nhân?
Diệp Vân ngự kiếm phi hành không bao lâu liền đuổi kịp mấy người Đoàn Dật Phong, mấy người bọn họ cũng đều thả chậm tốc độ chờ Diệp Vân. Thấy Diệp Vân đi lên, tất cả mọi người cũng không có hỏi cái gì, chỉ là tăng nhanh tốc độ bay về phía trước đi.
Dọc theo đường đi, mấy người cũng không nói gì nhiều, bầu không khí có chút xấu hổ. Cảnh Nhược Lan mỗi lần nhìn Diệp Vân ánh mắt cũng có một chút ai oán. Thực sự không rõ vì sao vị sư huynh vốn dĩ ôn nhu hiền lành này khi gặp phải sâu róm tinh kia lại biến thành như vậy. Bạch Tố Trinh dọc theo đường đi lại làm như không hề có chuyện gì. Cứ như vậy mà thẳng tiến về phía Vô Hải Vực, càng đến gần Vô Hải Vực người lại càng thưa thớt.
“Bạch sư tỷ, kia có phải là hoang đảo mà chưởng môn cùng sư phó đã nói phải không?” Cảnh Nhược Lan dù sao tuổi tác vẫn còn nhỏ, ngây thơ hồn nhiên, khi thấy có một hoang đảo đập vào mắt liền cao hứng là thốt lên, quên mất cảm giác không vui lúc trước.
“Ừ, đúng vậy, chính là nơi đó”. Bạch Tố Trinh khẽ gật đầu.
Đó chính là nơi mà thần thú sẽ xuất thế? Diệp Vân hơi nhíu mày nhìn đảo nhỏ kia.
Sẽ là thần thú gì đây?
Chu tước? Huyền Vũ? Bạch Hổ? Hay là Thanh Long?