Phương Thúy Nhi chết một cách lạ lùng như vậy Diệp Vân cũng không có biết được. Đơn giản là vì thi thể của Phương Thúy Nhi đến buổi trưa mới phát hiện, mà sáng sớm hôm đó Diệp Vân được báo có người tới tìm ‘hắn’, nói là có chuyện quan trọng. Người nọ đang ở phòng tiếp khách chờ Diệp Vân.
Diệp Vân trong lòng buồn bực, là ai đến tìm mình đây? Gần đây sao mà xảy ra nhiều chuyện vậy kìa?
Khi Diệp Vân vừa tới phòng khách, thấy được người đến tìm mình mà kinh hãi.
Người tới không phải ai khác, chính là người mười năm trước đưa mình tới Thanh Sơn – Phi Kiếm! Mà Phi Kiếm lại vẫn trẻ tuổi như trước, vẻ ngoài không có bất kỳ biến hóa gì. Vẫn trẻ tuổi thanh tú như vậy. Khi Phi Kiếm thấy Diệp Vân xuất hiện ở cửa, đáy mắt lộ ra tia kinh ngạc cùng mừng rỡ.
Đệ tử đi thông báo đi ra, trong phòng tiếp khách cũng chỉ còn Diệp Vân cùng Phi Kiếm.
“Tiểu chủ, người đã trưởng thành rồi, những năm gần đây người sống tốt không?” Phi kiếm đè nén cảm khái trong lòng, rốt cuộc thốt ra được một câu. Phi Kiếm cũng không để ý đến Bạch Hổ đang híp mắt ngồi trên vai Diệp Vân, chỉ cho là Diệp Vân nuôi một con linh thú xinh xắn.
“Đúng vậy, ta đã trưởng thành, mà ngươi lại vẫn trẻ như vậy. Như ngươi thấy. Ta rất tốt”. Diệp Vân mỉm cười, “Trưởng Tôn gia thế nào?”
“Tiểu chủ ~” Sâu trong ánh mắt Phi Kiếm khi nhìn Diệp Vân hình như có chút mâu thuẫn, phải mở miệng như thế nào đây, Trưởng Tôn gia cũng chưa từng làm bất cứ chuyện gì vì đứa bé trước mắt này, hiện tại lại đến tìm ‘hắn’ để xin giúp đỡ.
“Trưởng Tôn gia đã xảy ra chuyện?” Diệp Vân thấy được mâu thuẫn nơi đáy mắt Phi Kiếm, trong lòng dâng lên một dự cảm không hay. Gia đình đó, chính là nơi đầu tiên khiến mình cảm thấy ấm áp khi đến thế giới này. Ngay cả bản thân mình cũng không hy vọng nhà đó xảy ra chuyện gì.
“Tiểu chủ, Trưởng Tôn gia cũng không có cho người được cái gì, chủ nhân còn đem người lúc còn nhỏ ném vào Thanh Sơn mặc kệ. Theo lý, người cũng không có lý do gì phải giúp chúng ta. Vì thế, lần này chủ nhân để cho ta tới đây xin người giúp đỡ, cho dù người có không ra tay tương trợ, chúng ta cũng sẽ không oán hận nửa câu”. Sắc mặt Phi Kiếm lúc này có chút trầm trọng.
“Ai nói Trưởng Tôn gia không cho ta cái gì?” Diệp Vân nhàn nhạt nở nụ cười. Sinh mệnh lần thứ hai này không phải là Trưởng Tôn gia cho nàng sao? Hơn nữa khi đến thế giới này Trưởng Tôn gia còn cho nàng một thứ vô cùng quý giá, đó chính là — ấm áp.
“Tiểu chủ?” Phi Kiếm có chút kinh ngạc nhìn Diệp Vân đang cười. Đứa nhỏ trước mắt này cũng không giống như đang châm chọc hay là khách sáo, mà là ngữ khí chân thành
“Nói đi, có phải Trưởng Tôn gia gặp phải phiền phức gì hay không?” Trong lòng Diệp Vân hiểu rõ, Phi Kiếm đến đây xin mình giúp đỡ còn nói cho dù mình không ra tay tương trợ cũng không oán giận nửa câu, vậy chứng tỏ lần này Trưởng Tôn gia thực sự là gặp phải phiền toái. Nếu không cũng sẽ không lên tận Thanh Sơn cầu mình giúp đỡ.
“Này, tốt nhất vẫn là tiểu chủ quay về nhà một lần đi. Mẫu thân người bệnh nặng đã lâu, vẫn luôn muốn gặp người. Phỏng chừng không kéo dài được nữa”. Phi Kiếm cũng không nói rõ là chuyện gì, mà bảo Diệp Vân quay về một chuyến liền rõ. Ngay khi Diệp Vân rời đi không lâu, Liễu Yên Yên bởi vì con gái rời đi vẫn không có tin tức, lâu ngày nhớ nhung cuối cùng sinh bệnh, hơn nữa bệnh liền không chữa khỏi.
“Cái gì?” Diệp Vân vừa nghe thất kinh, vị nữ tử ôn nhu dịu dàng kia bị bệnh nặng không dậy nổi sao?
“Dạ, tiểu chủ quay về gặp mặt phu nhân lần cuối đi”. Sắc mặt Phi Kiếm cũng không hề tốt.
“Được, chúng ta khởi hành ngay lập tức. Ta đi nói cho sư phó một tiếng”. Diệp Vân trong lòng lo lắng, vị nữ tử dịu dàng kia, bất luận thế nào mình cũng không muốn để cho nàng như vậy. Sau khi bảo Phi Kiếm ở lại phòng khác chờ một lúc, Diệp Vân xoay người đi ra ngoài cửa tiến về phía phòng Thanh Dịch.
Diệp Vân tìm thấy sư phó cũng nói đại khái tình huống, chỉ nói là trong nhà có người bệnh nặng cũng không có nói ra thân phận của mình.
Thanh Dịch lão đầu kia ánh mắt quái dị nhìn Diệp Vân vô cùng khó chịu: “Tiểu tử, ngươi còn có người nhà? Ta còn tưởng rằng ngươi là nhảy ra từ tảng đá chứ”.
Khóe miệng Diệp Vân co quắp: “Hiện tại có thứ gì đó ẩn nấp trong Thanh Sơn, Phi Nhi lại trúng độc trong người, theo lý đệ tử không nên ở lúc này rời đi, nhưng mà mẫu thân lại bị bệnh nặng muốn gặp mặt ta lần cuối ta nhất định phải trở về”.
“Biết rồi, tiểu tử, ngươi đi đi, nơi này có ta a. Còn có chưởng môn cùng các trưởng lão nữa”. Thanh Dịch an ủi, “Ngươi an tâm đi, mọi chuyện tốt hơn rồi quay về, không cần nóng vội”.
“Dạ”. Diệp Vân trầm trọng gật gật đầu, bỗng nhiên ôm Bạch Hổ đang híp mắt ngủ trên vai xuống.
“Chủ nhân?” Bạch Hổ mắt buồn ngủ mông lung nhìn Diệp Vân không rõ Diệp Vân muốn làm gì.
“Bạch Hổ, ngươi ở lại quan sát. Có tình huống khác thường gì thì hãy cấp báo cho sư phó. Không có việc gì thì đi ra ngoài đi dạo một chút, đi thăm dò điều tra”. Diệp Vân dặn dò .
“A? Chủ nhân người muốn đi đâu? Đừng bỏ ta lại mà”. Bạch Hổ vừa nghe vậy liền sốt ruột, giãy khỏi tay Diệp Vân rồi nhào vào trong lòng Diệp Vân.
“Ta có chuyện phải xử lý, không thể dẫn ngươi đi cùng. Con người nhìn thấy ngươi sẽ bị rối loạn, Thanh Sơn hiện tại chính là lúc cần dùng đến ngươi, ngươi thay ta coi chừng cho tốt”. Diệp Vân dỗ Bạch Hổ.
Bạch Hổ ngơ ngẩn: “Chủ nhân, người muốn xuống núi?”
“Ừ, ngươi ngoan ngoãn chờ ta trở lại”. Diệp Vân đem Bạch Hổ ôm xuống, “Trong khoảng thời gian ta không có ở đây ngươi hãy nghe lời sư phó, không được đến quảng trường dùng pháp thuật thổi bay váy của các nữ đệ tử, không được ném người của ta, hiểu chưa?”
Bạch Hổ bất mãn run run tai, hữu khí vô lực đồng ý.
Thanh Dịch ở một bên nhìn, nghe được câu cuối của Diệp Vân thiếu chút nữa thổ huyết. Một người một hổ này thật đúng là cực phẩm .
Nhận lấy Truyền Âm Phù Thanh Dịch đưa, Diệp Vân cáo biệt Thanh Dịch cùng Bạch Hổ liền chuẩn bị rời đi, Diệp Vân cũng không muốn báo cho Phi Nhi biết, nha đầu kia mà biết lại không quan tâm đến thân thể của mình mà theo tới gây ra chuyện phiền toái. Không nói đến thân thể của nàng không cho phép, lần này quay về sẽ phải lấy chân thân thật để gặp người nhà Trưởng Tôn gia.
Diệp Vân mang theo Phi Kiếm ngự kiếm phi hành rời khỏi Thanh Sơn bay trên cao, công lực của Diệp Vân lúc này đã có thể ngự kiếm bay trên tầng mây, đã không còn phải lo lắng sẽ quấy nhiễu đến dân chúng trên mặt đất.
Phi kiếm có chút không được tự nhiên nhẹ nhàng ôm thắt lưng Diệp Vân, nhưng trong lòng cảm thán tiểu chủ lúc này so với ngày xưa thật khác xa. Đứa nhỏ trầm ổn năm đó đã thực sự trưởng thành. Đã có thể ngự kiếm phi hành à nhanh như vậy .
“Là ở nơi đó đúng không?” Bay một lúc, Diệp Vân ngự kiếm trôi lơ lửng trên bầu trời, chỉ vào một tòa nhà lớn trong kinh thành Nhiêu Thiên quốc hỏi.
Phi Kiếm trong lòng kinh ngạc, tiểu chủ rời đi đã lâu như vậy, hơn nữa chỉ có một lần như vậy thôi mà nhớ được Trưởng Tôn gia.
“Đúng vậy, tiểu chủ. Hiện tại xuống đó ngay chỉ sợ không được tiện cho lắm a”. Phi kiếm khó xử trả lời. Đúng vậy, đang ban ngày mà hai người nghênh ngang hạ xuống đấy, không làm cho rối loạn mới là lạ.
Diệp Vân khẽ nhíu mày, xem ra chỉ có thể hạ xuống ngoài thành rồi đi vào. Nghĩ tới đây, Diệp Vân ngự kiếm bay ra ngoài thành một đoạn, ở một nơi hẻo lánh không một bóng người liền hạ xuống.
Diệp Vân cùng Phi Kiếm đi bộ về phía trước, dọc theo đường đi Diệp Vân đi vội không hề nói lời nào, đơn giản là trong lòng nàng đang nhớ tới nữ tử ôn nhu – Liễu Yên Yên, không biết bây giờ nàng thế nào rồi.
Đi hơn nửa canh giờ, mới đến một trấn nhỏ, Phi Kiếm đi thuê một cỗ xe ngựa, hai liền hướng về phía trong thành mà đi.
Vừa tới cửa thành, lại xảy ra chuyện.
Cửa thành người người ra vào, hai bên đầy ắp người, mà ở giữa để thừa lại một con đường trống trải, có binh lính duy trì trật tự không cho dân chúng đi qua.
Diệp Vân cùng Phi Kiếm xuống xe ngựa đến gần, liền nghe thấy có dân chúng đang kháng nghị, có cầu tình, có chửi bới .
“Dựa vào cái gì không cho chúng ta vào thành?”
“Quan lão gia a, mau cho chúng ta vào thành đi, hôm nay vợ ta sẽ sinh a”.
“Dựa vào cái gì mà ngăn đường vào của chúng ta? Dựa vào cái gì để cho bọn họ qua?”
“Thái tử điện hạ cũng không có hoành hành như vậy, vì sao chỉ là con của thái phó thôi mà bá đạo như vậy?”
“Có chuyện gì vậy?” Diệp Vân quay đầu lại hỏi Phi Kiếm.
“Đây chính là nguyên nhân gọi chủ nhân về”. Phi kiếm có chút bất đắc dĩ nói .
Hả? Diệp Vân nghi hoặc khó hiểu. Cái này thì có quan hệ gì với mình chứ?
“Nhìn kìa, bên kia. Người cưỡi ngựa kia là con trai Thái Phó, còn trong xe chính là con gái của Thái Phó. Hoàng thượng hiện tại rất là tin tưởng Thái Phó, thậm chí chẳng phân biệt được trắng đen. Thái Phó thỉnh cầu hoàng thượng lập con gái mình làm thái tử phi. Nhưng mà thái tử chết sống không chịu, cũng nói đã có hôn ước cùng với tiểu chủ. Nhưng bởi vì tiểu chủ người không ở nhà, Thái Phó vẫn luôn gây sự, bắt thái tử điện hạ phải giải trừ hôn ước, sau đó lập nữ nhi của mình làm thái tử phi”. Phi Kiếm đè thấp tiếng nói nói bên tai Diệp Vân.
“Lúc nào thì ta có hôn ước với hắn?” Diệp Vân nghi hoặc hỏi.
“Ngay khi tiểu chủ vừa rời đi, thánh chỉ liền ban xuống”. Phi Kiếm giải thích.
“A ~” Diệp Vân nhàn nhạt đáp một câu sau đó nhìn theo ánh mắt Phi Kiếm, liền thấy trên con ngựa cao to kia có một thiếu niên vênh váo tự đắc ngồi trên, bên cạnh là một chiếc xe ngựa xa hoa vô cùng, tùy tùng phía sau đông nghìn nghịt. Khí thế quả thật làm cho người líu lưỡi. Nhưng trong lòng có chút cười khổ, năm đó đứa bé kia nói thưởng ình chính là thưởng như vậy sao, lập mình làm thái tử phi?
“Hủy bỏ thì hủy bỏ, có vấn đề gì chứ?” Diệp Vân tùy ý nói một câu. Mười năm trước tuy là mình có cứu đứa bé kia, sau này mình cùng với hắn căn bản cũng không có giao thiệp gì nữa, hủy bỏ cũng là chuyện tốt.
“Vấn đề chính là làm thế nào thái tử điện hạ cũng không chịu hủy bỏ a”. Phi Kiếm thở dài, “Vì thế hiện tại Thái Phó nhằm vào Thừa Tướng khắp nơi, nếu cứ tiếp tục như vậy, nhất định sẽ áp dụng thủ đoạn hèn hạ nào đó để đồi phó với Thừa Tướng”.
Diệp Vân nhíu mày, có chút khó hiểu sao mà tên thái tử kia lại chấp nhất như vậy
“Dựa vào cái gì mà ngăn đường đi của chúng ta? Chẳng qua hắn cũng chỉ là con của Thái Phó, không phải thái tử cũng không phải hoàng thượng”. Nam nhân trung niên đứng bên cạnh Diệp Vân nhỏ giọng nói thầm .
“Cẩu nô tài to gan, ngươi nói cái gì? !” Không ngờ, lời này lại bị thiếu niên ngồi trên lưng ngựa kia nghe được, thiếu niên giận tím mặt, vung roi trong tay đánh mạnh về phía này.