“Chủ nhân”. Vô Danh nhìn Diệp Vân chờ đợi Diệp Vân quyết định.
“Ra ngoài xem xem”. Diệp Vân đứng dậy thản nhiên nói, nếu đã có người để lộ tin tức, vậy thì cũng không cần phải che giấu nữa.
Khi đám Lạc Tâm Hồn cũng ra ngoài, tất cả mọi người đứng trong đại sảnh của khách sạn, mới phát hiện người trong khách sạn đều đã ra phòng khách chật như nêm cối. Mèo yêu ngáp dài, vừa thấy Diệp Vân xuống lầu liền dán chặt vào cánh tay của Diệp Vân.
“Phu quân, chàng thật là xấu xa, đêm qua cũng không chờ người ta”. Mộng Tuyết nhõng nhẽo.
“Đồ háo sắc nhà ngươi!” Bạch Hổ hừ lạnh một tiếng sau đó liền bay tới một bên vai khác của Diệp Vân.
“Lại muốn đánh nhau có phải hay không?” Mộng Tuyết đe dọa vươn móng vuốt ra.
“Ta sợ ngươi à”. Bạch Hổ cũng không khách khí vươn móng vuốt.
“Câm miệng cho ta”. Diệp Vân mặc dù nói rất nhẹ, nhưng trong giọng nói ẩn chứa tức giận khiến một hổ một mèo đều nghe rõ ràng. Liền đều ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
“Thành chủ đại nhân đến!” Một tiếng chói tai vang lên ngoài cửa khách sạn. Sau đó, một mùi hương say lòng người nhẹ nhàng xông vào. Ngoài cửa xuất hiện một nữ tử xinh đẹp, trên người mặc một bộ quần áo mỏng manh đỏ chót, khoác một chiếc áo choàng đỏ thẫm, trên cổ tay cùng cổ chân đều mang theo trang sức. Một đôi mắt to xinh đẹp như làn nước thu thủy, trong mắt hàm chứa trêu đùa nhìn người. Khi nàng ta thấy rõ ràng những người trước mặt, không thể tin nổi mà trừng lớn con ngươi. Không ngờ lại có nam tử tuấn mỹ như vậy! Mà lại còn nhiều nữa chứ. Xà tinh nuốt một ngụm nước bọt, đều là cực phẩm nha. Tất cả đều là mỹ nam tử, a, còn có thêm thiếu niên tuấn mỹ, hừm phun, lại còn là thiếu niên nhân loại tuấn mỹ! Quá hiếm thấy.
“Các vị từ đâu tới đây?” Xà tinh lắc lư dáng người yểu điệu như không xương kia đi tới gần mọi người, tiếng nói như hớp hồn người, “Lại muốn đi tới đâu? Nếu như không vội, sao không đến quý phủ của ta nghỉ ngơi một láy rồi hãy lên đường?”
“Đừng chọc giận nàng ta. Xà yêu này có vẻ như đã có tu vi tám trăn năm tu hành, chúng ta không phải là đối thủ của nàng”. Lúc này, tiếng nói của Mạc Ly vang lên trong đầu mọi người, “Đây chính là lý do vì sao nàng ta thu thập nhiều mỹ nam rồi còn đắc tội với nhiều yêu quái khác mà vẫn tiêu dao khoái hoạt làm một thành chủ. Lần này chỉ có thể dùng trí”.
“Dì, sao dì vẫn không thay đổi gì hết vậy?” Bỗng nhiên Mộng Tuyết nhíu mày lên tiếng.
“A! Tiểu Tuyết Tuyết, sao cháu lại ở chỗ này?” Xà tinh lắc lư thân thể không xương tới bên người Mộng Tuyết, vươn tay ôm lấy khuôn mặt của Mộng Tuyết, hung hăng hôn…
Mọi người thấy Mộng Tuyết cùng xà tinh như vậy liền ngây ngẩn cả người. Một xà một mèo sao lại có thể là thân thích? Không phải là tử địch sao? Mà nhìn vẻ mừng rỡ của xà tinh cũng không phải là giả vờ.
“A, đừng đụng cháu. Dì là yêu mà ở đâu cũng hôn được”, Mộng Tuyết vội vàng đẩy xà tinh ra.
“Tiểu Tuyết Tuyết, cháu đừng có tuyệt tình vậy chứ, ta là dì của cháu a”. Xà tinh một bộ tủi thân, nhõng nhẽo.
“Đúng là dì vẫn chẳng thay đổi, khó trách phụ thân cháu lại …”, Mộng Tuyết đang chuẩn bị nói tiếp câu sau, lại bị xà tinh chặn miệng. Xà tinh cười mị hoặc: “Mấy vị này là muốn đi đâu đây? Tiểu Tuyết à? Người này là gì của cháu vậy?” Xà tinh bình tĩnh nhìn Diệp Vân, tất nhiên cũng đã nhìn thấy Mộng Tuyết đang kéo tay Diệp Vân.
“Phu quân của cháu, cháu nói cho dì biết, dì đừng có mà động tới hắn”. Mộng Tuyết vung móng vuốt hừ lạnh.
“Làm sao có thể chứ, người của Tiểu Tuyết nhà ta, sao ta có thể động tới hắn chứ?” Đôi mắt xinh đẹp của xà tinh liếc nhìn Lạc Tâm Hồn cùng Đoàn Dật Phong, cổ họng hơi giật giật, rõ ràng là đang nuốt nước miếng.
“Bọn họ cũng không được, đều là bằng hữu của phu quân cháu!” Mộng Tuyết vừa thấy động tác như vậy của xà tinh liền vội lên tiếng cảnh báo, “Được rồi, chúng cháu phải đi rồi. Dì bảo tiểu yêu của mình tránh ra đi”.
“Đừng như vậy, Tiểu Tuyết Tuyết, hiếm khi cháu lại đến địa bàn của dì, dù sao cũng để dì làm tròn trách nhiệm của một chủ nhà đi”. Xà tinh uốn éo thân thể mền nhũn không xương của mình đi tới bên cạnh Lạc Tâm Hồn, liếc mắt đưa tình nhìn Lạc Tâm Hồn, “Cháu không cho dì động, vậy thì cũng có thể nhìn một chút chứ. Ở lại nghỉ ngơi một ngày đi, ngày mai ta sẽ phái người đưa mọi người đi”. Không đợi Mộng Tuyết trả lời, xà tinh lập tức xoay người nói với tiểu yêu kia: “Về thành, chuẩn bị yến hội, khuya hôm nay ta muốn chiêu đã Tiểu Tuyết cùng phu quân của nàng thật tốt”. Sau đó xoay người phong tình vạn chủng nhìn mọi người, cười nói, “Dạ yến này chính là chuẩn bị ọi người nha”.
Điệu bộ này quá là rõ ràng, đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi!
Mộng Tuyết tự nhiên cũng nhìn thấu điểm ấy: “Được rồi, thì đêm nay, vậy ngày mai dì phải phái Phi Vũ thú hộ tống bọn cháu đi”.
“Đó là đương nhiên rồi, Tiểu Tuyết Tuyết của ta, không tin ta sao?” Đôi con ngươi trong veo như nước của xà tinh kia nổi lên một chút tủi thân.
Mộng Tuyết bĩu môi, kéo cánh tay Diệp Vân không nhịn được nói: “Đi thôi, nhanh lên một chút, nhanh lên một chút”.
“Ha hả, Tiểu Tuyết Tuyết, đêm nay nhất định sẽ khiến cho cháu hài lòng”. Dáng vẻ kiều mỵ kia của xà tinh khiến cả người Mộng Tuyết không được tự nhiên.
Mọi người không nói gì, đi theo phía sau Diệp Vân cùng Mộng Tuyết. Bên ngoài khách sạn có mấy chiếc xe yêu khổng lồ mà xa hoa.
“Ngay cả cái này dì cũng đã chuẩn bị xong?” Mộng Tuyết nhíu mày,
“Đó là đương nhiên”. Xà tinh nhẹ nhàng lướt tới bên người Đoàn Dật Phong, “Người đẹp, ngồi cùng một chiếc với ta, được không?”
Đoạn Dật Phong vẻ mặt lạnh lùng, không để ý đến xà tinh, cùng Mạc Ly leo lên một chiếc xe phía sau.
“Phun, không hiểu phong tình”. Xà tinh chợt vươn đầu lưỡi nho nhỏ ra, liếm liếm đôi môi đỏ mọng trơn bóng của mình, vừa mới chuẩn bị đi tới bên cạnh Lạc Tâm Hồn, Lạc Tâm Hồn cũng là vẻ mặt lạnh lùng, quay đầu đi theo Đoàn Dật Phong lên một chiếc xe.
Đáy mắt xà tinh hiện lên một chút âm lãnh, sau đó quay đầu nhìn về phía Vô Danh phía sau.
Diệp Vân liếc nhìn xà tinh, liền vươn tay kéo lấy Vô Danh, cùng Mộng Tuyết lên một chiếc xe.
Xà tinh một mình đứng ngoài cửa khách sạn, trong mắt nổi lên lạnh lùng. Đừng lo, bây giờ đối với mình lạnh lùng như thế, nàng cũng có cách khiến cho những mỹ nhân này đều nhiệt tình như lửa. Xà tinh cũng lên một chiếc xe, sau đó lũ yêu chậm rãi bám theo quay về thành.
“Phu quân, ta nói cho chàng biết, dì ta đưa cho chàng bất kỳ vật gì chàng cũng đừng ăn, bất kể là đồ uống gì chàng cũng đừng uống, nhất định phải nhớ đấy”. Trên xe, Mộng Tuyết không yên lòng dặn dò một lần nữa.
“Thức ăn, nước uống đều có vấn đề?” Diệp Vân dĩ nhiên cũng đã nghĩ tới điểm này.
“Xuân dược”. Vô Danh bỗng nhiên cúi đầu chen lời.
“Đúng, trong thành của nàng ta không có cái gì nhiều, nhiều nhất chính là mỹ nam cùng xuân dược”. Mộng Tuyết ngắt lời.
“Ngươi là mèo yêu, nàng là xà tinh, sao các ngươi lại là thân thích được?” Diệp Vân nghi ngờ hỏi.
“Hi, lúc trước nàng ta kết bái với mẫu thân ta. Về sau mẫu thân mất, nàng ấy nói thích cha ta, muốn cha ta tái giá. Cha ta đâu chịu đâu. Cự tuyệt, nàng ấy đau lòng rời đi. Khi đó ta còn nhỏ. Về sau nàng liền trở thành một thành chủ. Ngày ngày trải qua một cuộc sống thối nát. Từng đến thăm chúng ta mấy lần, nhưng mà phụ thân đều không muốn gặp nàng ấy”. Mộng Tuyết hồi tưởng.
“Cũng là do phụ thân ngươi cự tuyệt nàng ta, cho nên nàng ta mới sống một cuộc sống như vậy đi”. Diệp Vân suy đoán.
“Dừng! Mới không phải. Xà bản tính dâm tà rồi”. Mộng Tuyết hừ lạnh khinh thường nói, “Nếu chàng biết nàng ta đã góp nhặt bao nhiêu mỹ nam, chàng liền hiểu”.
Không bao lâu, xe yêu ngừng lại. Mọi người xuống xe, xà tinh đi ở phía trước, Mộng Tuyết ôm cánh tay Diệp Vân đi ở phía sau.
“Hoan nghênh thành chủ thân ái trở về”. Vừa bước vào cửa thành, bỗng nhiên hai bên chạy ra một đám tiểu yêu, mỗi người dung mạo thanh tú, chỉnh tề mà có trật tự đứng ở hai bên, đồng thời lên tiếng hô.
Tất cả mọi người đều bị gọi ra ngoài thành. Cách xưng hô ‘thành chủ thân ái’ này cũng thực là thú vị?
Mộng Tuyết lại trợn trắng mắt xem thường, chỉ biết là sẽ như vậy mà, vì thế nên cha mới kiên quyết không đến đây thăm nàng ta.
Trên cửa thành hoa lệ điểm xuyết những vật phẩm trang sức bằng bạc, hoàn toàn giống như những nhà giàu mới nổi vậy. Bước vào cửa, xà tinh nhẹ nhàng vươn bàn tay mình ra, lập tức có một tiểu yêu thanh tú bước tới đỡ lấy tay xà tinh, ngoài ra còn có tiểu yêu đi tới cởi áo choàng của nàng xuống.
“Đi, dẫn khách quý của ta đi nghỉ ngơi. Chuẩn bị tiệc tối cho thật tốt”. Xà tinh liếc mắt đưa tình với Lạc Tâm Hồn rồi ra lệnh cho tiểu yêu bên cạnh.
“Dì, không được ra tay với phu quân cùng bằng hữu của phu quân cháu, dì đã đồng ý rồi”. Mộng Tuyết đi lên không quên nhấn mạnh thêm một lần nữa.
“Ừ ừ”. Xà tinh cười híp mắt gật đầu đáp ứng.
“Khách nhân tôn quý, xin mời đi bên này”. Một tiểu yêu thanh tú cung kính đi tới trước đám Diệp Vân nói.
Đợi khi đoàn người Diệp Vân biến mất khỏi hành lang, sắc mặt xà tinh bỗng trở nên lạnh lùng, nhấc chân một cước liền đá bay tiểu yêu đang đổi giày ình, lạnh giọng hỏi: “Ô Nha tinh mấy hôm trước ta bắt được dạy dỗ thế nào rồi? Mấy ngày nay? Đã học được ngoan ngoãn tí nào chưa?”
“Bẩm báo thành chủ thân ái, kia, tên Ô Nha tinh kia bị tra tấn thế nào cũng không chịu thua”. Tiểu yêu kinh sợ đáp lời.
“Phế vật, cho các ngươi thêm ba ngày nữa, nếu vẫn không dạy dỗ tốt được, các ngươi liền vào Vạn Nghị Quật đi”. Xà tinh căm giận bỏ lại hai câu liền xoay người đi về phía phòng ngủ. Nàng chưa bao giờ ép buộc ai cả, đều muốn người khác tự nguyện tới hầu hạ nàng. Nhưng nếu không tuân theo thì nàng sẽ không từ thủ đoạn làm cho đối phương khuất phục.
Tiểu yêu tinh dẫn đám Diệp Vân tới một viện nhỏ yên lặng liền rời đi.
“Diệp Vân, ngươi cảm thấy xà tinh này sẽ ngoan ngoãn thả chúng ta đi sao?” Lúc này, Đoàn Dật Phong bỗng nhiên lạnh lùng mở miệng hỏi.
“Rất rõ ràng, sẽ không”. Diệp Vân nhún vai vẻ mặt đương nhiên nói.
“Cái gì?” Mộng Tuyết biến sắc, “Nàng ấy đang gạt ta?”
“Chính ngươi cũng đã nói, bản chất xà là dâm”, Diệp Vân ngồi xuống ghế đá đặt trong sân, nghiêng đầu nhìn Lạc Tâm Hồn, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười quỷ dị, “Các ngươi nói xem xà tinh này coi trọng ai?”
Nhất thời, mọi người đều trầm mặc.
“Không bằng, coi trọng ai, chúng ta liền để người đó ở lại được không?” Diệp Vân quan sát biểu tình trên mặt Lạc Tâm Hồn, rốt cuộc khi Diệp Vân nói ra những lời này, nơi đáy mắt Lạc Tâm Hồn hiện lên một tia sáng không rõ.
Mạc Ly trầm mặc một lát mới buồn bã nói: “Người có thể uy hiếp tới xà tinh này cũng chỉ có thành chủ Băng Tuyết thành”.
“Ngươi cũng biết chuyện giữa bọn họ?” Diệp Vân hiếu kỳ hỏi.
“Ngẫu nhiên biết được mà thôi”. Mạc Ly nhíu mày có chút khó xử, “Lần này thật sự là có chút phiền toái”.
Diệp Vân trong lòng vẫn đang suy nghĩ đến một chuyện khác, diện mạo của thành chủ Băng Tuyết thành kia quả thực là xấu xí trong xấu xí. Mà xà tinh này thiên kiều bá mị, sao lại có thể thích một yêu quái xấu xí như vậy? Xem ra, phẩm vị của yêu tinh khó mà nói được.
“Nàng dám!” Mộng Tuyết chợt nhíu mày, “Nàng dám đụng đến người của ta, ta tuyệt đối sẽ không tha cho nàng ta, ta nói cho phụ thân!”
“Nàng ta sẽ không cho ngươi cơ hội”. Lúc này, Lạc Tâm Hồn nhàn nhạt mở miệng.
“Có ý gì” Mộng Tuyết nao nao.
Nha đầu ngốc a. Diệp Vân nở nụ cười, “Nàng ta thích phụ thân ngươi, đúng không?”
Mộng Tuyết gật đầu.
“Nhưng người phụ thân ngươi thích lại là mẫu thân ngươi. Nữ nhân cướp đi người mà nàng yêu thì nàng ấy có thích không? Chỉ có cừu hận. Mà ngươi, lại là đứa nhỏ do nữ nhân nàng ta ghét nhất sinh ra. Nàng ta hận không thể giết ngươi, chỉ là vì vướng với mặt mũi phụ thân ngươi cho nên mới đối tốt với ngươi như vậy?” Diệp Vân mỉm cười giúp Mộng Tuyết phân tích người, càng nói sắc mặt Mộng Tuyết càng thêm khó coi. “Mà mấy lần nàng ta đi thăm ngươi đều là ở Băng Tuyết thành, không có cơ hội ra tay với ngươi. Hiện tại ngươi tự động đưa tới cửa tới, giết ngươi, là có thể gạt bỏ vướng bận lớn nhất của phụ thân ngươi với mẫu thân ngươi”.
“Không… Sẽ không ~”, Tiếng nói Mộng Tuyết càng lúc càng nhỏ, ngay cả lời của nàng cũng đã không còn sức thuyết phục.
“Vì thế, làm sao bây giờ?” Lạc Tâm Hồn nhàn nhạt mở miệng hỏi.
“Buổi tối gây ra hỗn loạn rồi chạy”. Diệp Vân bất đắc dĩ trả lời, “Ta và ngươi cản ở phía sau, Đoàn sư huynh cùng Mạc Ly mang Mộng Tuyết cùng Vô Danh đi trước”.
“Gây ra hỗn loạn thế nào?” Mộng Tuyết mở to hai mắt nghi hoặc hỏi Diệp Vân.
“Ở đây, xà tinh quan tâm nhất cái gì?”. Diệp Vân cười hỏi lại Mộng Tuyết.
“Đương nhiên là đám nam sủng của nàng ta”. Mộng Tuyết trả lời ngay.
“Những người được thu thập về đều thuận theo nàng ta sao?” Diệp Vân hỏi lại.
“Đương nhiên sẽ không. Nàng ta thích cảm giác chinh phục, những mỹ nam bắt về mà không tuân theo nàng, nàng ta sẽ nhốt vào hậu viện dạy dỗ”. Mộng Tuyết vô cùng rõ ràng.
“Buổi tối, chúng ta đi thả những yêu quái bị giam này ra. Các ngươi thừa dịp chạy loạn ra khỏi thành”. Diệp Vân đưa ra quyết định cuối cùng.
“Ta đi với chàng”. Mộng Tuyết một hơi liền cự tuyệt.
“Ngươi muốn ta bị xà tinh bắt lại chà đạp hàng đêm?” Diệp Vân lạnh giọng hỏi lại.
“Được rồi, ta ra khỏi thành trước chờ mọi người”. Mộng Tuyết lập tức liền sửa lại…
“Còn có chuyện gì không?” Diệp Vân đứng dậy duỗi lưng một cái. Trong lòng không buồn bực đó là giả dối, không ngờ mình tới Thanh Sơn bí cảnh học nhiều thứ như vậy nhưng vẫn không đánh lại một xà tinh ở yêu giới!
Không ai lên tiếng, đều chấp nhận chủ ý của Diệp Vân.
Bóng đêm phủ xuống, trong thành đèn đuốc sáng trưng, tiếng nhạc vang lên réo rắt.
Trong đại điện, xà tinh ngồi trên vị trí cao nhất, trong lòng ôm một tiểu yêu nhu nhược mà tuấn mỹ, mỉm cười bảo đám người Diệp Vân ngồi xuống.
“Không nên uống”. Vô Danh ngồi bên cạnh Diệp Vân bỗng nhiên cúi đầu nói nhỏ vào tai nàng.
Diệp Vân nhàn nhạt nở nụ cười, đương nhiên biết thức ăn cùng rượu trên yến hội đêm nay có vấn đề.
Tiểu yêu chơi nhạc bắt đầu đánh đàn, một đám nữ yêu xinh đẹp ăn mặc mỏng manh thướt tha bước vào đại đường. Nhất thời, kỹ thuật nhảy điêu luyện khiến người ta say mê.
“Thành chủ đại nhân, đa tạ ngài đã chiêu đãi một bữa tiệc thịnh soạn như vậy”. Diệp Vân nâng chén đứng dậy kính xà tinh. Xà tinh vui mừng cũng nâng chén, nhìn Diệp Vân uống chén rượu kia.
Một chén tiếp một chén, rượu quá ba mươi lần, Diệp Vân bắt đầu có chút mê muội.
“Thành chủ đại nhân, ta, ta xin phép ra ngoài đi nhà xí một chút”. Diệp Vân lời nói líu vào nhau có phần không được rõ.
“Đương nhiên, ngươi, mau đưa phu quân của Tiểu Tuyết đi nhà xí”. Nơi đáy mắt xà tinh hiện lên ý cười thực hiện được.
Diệp Vân đi theo tiểu yêu ra khỏi đại điện hướng về phía yên tĩnh khác mà đi.
“Chính là ở phía trước kia. Tiểu nhân ở chỗ này chờ ngài”. Tiểu yêu đứng lại sau đó cung kính nói với Diệp Vân.
“Chính là chỗ đó sao?” Diệp Vân liếc nhìn căn phòng cách đó không xa, giơ tay lên giữ trán lảo đảo bước vài bước, mắt thấy sắp ngã sấp xuống. Tiểu yêu đứng bêm cạnh vội vàng tiến lên mấy bước, đỡ Diệp Vân, cẩn thận từng li từng tí dò hỏi: “Công tử ngài cẩn thận dưới chân, công tử? Ngài… Có khỏe không?”
“Buông ~~ buông ra, ta lại không uống say… Say, chính ta ~~ chính ta tự đi!” Diệp Vân ngoái đầu lại trừng mắt với tiểu yêu, tay hơi dùng sức đã đẩy hắn ra.
Dưới ánh sáng lờ mờ, khuôn mặt mang theo giận dữ cùng xấu hổ kia liếc mát nhìn tiểu yêu, khiến hắn xương cốt hắn như mềm nhũn, trái tim nhỏ bé không ngừng nhảy lên bùm bùm.
Diệp Vân thất tha thất thểu tiếp tục đi về phía trước, tiểu yêu kia tựa như mất hồn đi theo phía sau nàng.
“Cửa đâu? Tại sao không có cửa? !” Diệp Vân đứng ngoài cửa gào thét, đột nhiên nở nụ cười, ngón tay bỗng nhiên chỉ lên bầu trời đêm đen: “Thì ra là ở chỗ này đây!”
“Công tử, ngài cẩn thận!” Tiểu yêu đứng bên bụi hoa ven ươờng vội xông đến phía sau Diệp Vân.
Nhìn bị người mà mình đỡ với đôi mắt sáng như sao đêm đen chậm rãi khép lại, mềm yếu ngã vào trong lòng mình, trong mắt tiểu yêu hiện lên một tia không đành lòng, yên lặng trong chốc lát, sau đó nói với phía sau: “Đem vị công tử này đỡ đến hậu viện đi, chăm sóc cẩn thận”.
Hai xà yêu ăn mặc hở hang lắc lắc eo thon của mình không biết từ nơi nào xông ra, xà yêu hồng y vươn tay sờ soạng mặt Diệp Vân một cái, hì hì cười nói: “Vị công tử này, bộ dạng thật là tuấn tú”.
“Không chỉ như vậy, nhìn làn da trơn mềm này xem”. Xà yêu lục y thè lưoi rắn cũng sờ sượng mặt Diệp Vân, khuôn mặt cười đến dâm tà vô cùng.
“Được rồi được rồi, quản tốt cái tay các ngươi, còn không mau đưa người đến hậu viện trông nom chăm sóc”. Tiểu yêu dẫn đường cho Diệp Vân kia trầm mặt trách cứ: “Cẩn thận chút, đừng có mà tựa như con thiêu thân, đây chính là người mà thành chủ đại nhân đã chỉ định muốn, cẩn thận cái mạng nhỏ của các người đấy”.
“Dạ, Thù tổng quản”. Hai xà yêu kia không biết nghĩ tới điều gì, cả người đều run run lên, không còn dám làm càn nữa, thu lại ta ý trong mắt sau đó cẩn thận từng li từng tí đỡ lấy Diệp Vân, quy quy củ củ nâng người đi về phía hậu viện.
Diệp Vân âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi bàn tay trắng nõn lạnh lẽo của xà yêu chạm vào mặt, thiếu chút nữa khiến nàng không nhịn được mà làm hỏng việc, thật muốn một cước đạp bay hai con yêu đó ra ngoài.
Bảy quẹo tám rẽ đi qua không biết bao nhiêu con đường, hai con xà yêu kia liền dừng bước, két một tiếng đẩy cửa ra, một mùi hương phát ngấy xông vào chóp mũi, Diệp Vân không vui hơi nhíu nhíu mày.
Hai con tiểu xà yêu kia đỡ Diệp Vân vào cửa, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, nhìn Diệp Vân hai má hồng hồng, mày hơi nhíu lại, xà yêu hồng y chua xót than thở: “Nam nhân cực phẩm như vậy, xem ra, là không tới phiên chúng ta?”
“Đẹp nữa thì cũng thế nào, thành chủ đại nhân sớm muộn gì cũng chơi chán, đến lúc đó, hừ..”. Xà yêu lục y kia nhìn Diệp Vân hừ hừ hai tiếng, xé ánh mắt lưu luyến trên mặt Diệp Vân một lúc rồi kéo xà yêu hồng y kia: “Đi, có nhìn nữa cũng không thành của ngươi, chúng ta vẫn là đi chơi với tiểu Ô Nha kia đi”.
“Thế nào, con quạ đen kia vẫn không chịu cúi đầu sao?” Cuối cùng xà yêu hồng y kia cũng rời mắt khỏi khuôn mặt Diệp Vân, kéo xà yêu lục y kia đi về phía cửa, “Sao ngươi không nói sớm, chúng ta đi mau, đừng để cho tiểu tiện nhân Hương Vân kia giành trước”.
Nghe tiếng cửa bị đóng lại, cách một tiếng khóa, tiếng nói ngoài cửa cũng càng lúc càng xa, Diệp Vân chậm rãi mở mắt ra. Lọt vào trong tầm mắt, là một mảng lớn màu hồng, giường màu hồng nhạ, rèm màu hồng nhạt, thảm hồng nhạt, khăn trải bàn hồng nhạt, Diệp Vân chà xát cả người da gà nổi lên cùng cảm giác ghê tởm, quay đầu nhìn lại, quả nhiên, ngay cả ga trải giường cùng chăn cũng màu hồng phấn, cũng nhịn không được mà lên tiếng mắng nhỏ: “Bà già tâm lý biến thái!”
Rón ra rón rén tiến tới cạnh cửa, Diệp Vân nghiêng tai lắng nghe chốc lát, xác nhận bên ngoài tạm thời không có người đến đây mới bấm đốt ngón tay niệm khẩu quyết, ở trên tay ngưng kết ra một mảnh băng hơi mỏng manh, đem linh lực bám vào trên mảnh băng kia, sau đó liền nhẹ nhàng đưa đến gần chiếc khóa cửa kia. Ồ ồ, nháy mắt khóa cửa liền bị cắt rời, Diệp Vân đúng lúc phóng ra một bọc nước tiếp được chiếc khóa bị rơi xuống kia, lặng yên không một tiếng động mở cửa! Chạy ra ngoài. Đứng ở trong đình viện, nhìn dãy phòng ở giống nhau như đúc kia, Diệp Vân có chút ngẩn ra. Này… cái này nàng nên xuống tay từ chỗ nào đây.
“Cút, cút ngay cho ta, không được chạm vào ta, cút!”
Một giọng nam bén nhọn phá vỡ bầu trời đêm yên tĩnh, Diệp Vân nhướng nhướng mày, vỗ tay một cái liền quyết định, liền bắt đầu từ bên kia đi.
“A, tiểu quạ đen, vẫn còn mạnh miệng được sao, tỷ tỷ ta lại càng thích chạm vào ngươi đấy, thế nào?” Một nữ tử mặc bộ quần áo màu vàng che miệng cười hì hì, trong tay nắm một cây roi màu đen, đàu roi màu đèn kia không ngừng lướt qua thân thể nam nhân để trần kia. Hai xà yêu vừa đỡ Diệp Vân đướng ở bên cạnh, trong mắt vô cùng hưng phấn nhìn một màn trước mắt.
Ga giường màu hồng nhạt dưới thân nam tử kia đã bị ướt đẫm mồ hôi, hắn trừng lớn mắt liều mạng thở hổn hển, da thịt trên người hiện lên màu hồng nhạt không bình thường, trên khuôn mặt tuấn mỹ kia tràn đầy căm hận cùng kiềm chế. Tứ chi của nam tử bị một quầng sáng màu xanh bọc lấy, khiến hắn không thể nào cử động được, chỉ có thể ngoan ngoãn tùy ý người khác định đoạt.
“Trông ngươi kìa, khổ cực như vậy, vì sao còn muốn chịu đựng chứ”. Xà yêu lục y kia cúi thấp người xuống kề sát vào nam tử, cười híp mắt thấp giọng dụ dỗ “Chỉ cần ngươi nguyện ý cam tâm tình nguyện phụng dưỡng thành chủ đại nhân, ngươi sẽ không bao giờ phải chịu đựng nỗi thống khổ như vạy”.
“Phi!” Nam tử hung hăng nhổ nước bọt vào mặt xà yêu lục y kia, nghiến răng nghiến lợi gầm hét lên: “Ta có người ta yêu, giống như dâm xà vô liêm xỉ kia, muốn ta khuất phục, không bằng giết ta đi”.
Xà yêu lục y cũng không hề tức giận, hì hì cười sờ soạng khuôn mặt nam tử, chậc chậc lắc lắc đầu “Thật đúng là mầm móng si tình, tỷ tỷ thật đúng là muốn nhìn một cái, tiểu yêu tinh khiến ngươi tâm tâm niệm niệm nhớ thương kia, có dáng vẻ như thế nào”. Nữ tử áo vàng kia đẩy xà yêu lục y ra, chiếm lấy vị trí của nàng rồi phao một cái mị nhãn, “Tiểu quạ đen, tiểu yêu tinh của ngươi có thể đẹp như tỷ sao, nếu như ngươi đi theo tỷ tỷ, sau này thành chủ chán ngấy ngươi, tỷ tỷ nhất định bảo vệ ngươi a”.
Diệp Vân nhìn qua hai lỗ nhỏ đâm trên cửa sổ thấy một màn dâm loạn trong phòng, ckhinh thường hừ một tiếng, lười nhìn nữa, nhấc chân “Bịch” một tiếng, đạp cửa xông vào.
“Ai..”. Xà yêu hồng y đứng cạnh cửa, vừa mới quay đầu lại hô lên một tiếng, cổ họng liền trở nên mắc nghẹn, chớp mắt, liền bị đánh rơi vào góc phòng.
Diệp Vân cũng không cho xà yêu lục y cùng nữ tử áo vàng kia cơ hội lên tiếng, quăng lên đầu mỗi người một quả bóng nước, tay nhanh chóng kết ấn, tức khắc nước liền ngưng kết thành băng, trên đầu mỗi yêu tinh có một khối băng, “phốc một tiếng” liền ngã lăn trên mặt đất.
Đầu ngón tay bắn ra một đạo pháp quyết đánh tan quầng sáng màu xanh trên tứ chi nam tử kia, lại quăng vào miệng hắn một viên thuốc, Diệp Vân xé rấm rèm bên giường quăng lên người nam tử kia, xoay người sang chỗ khác thản nhiên nói: “Ta muốn giải thoát ọi người trong hậu viện này, ngươi biết đường đi không?”
Nam tử ngơ ngẩn nhìn Diệp Vân, bỗng trong mắt bắn ta tia sáng vui mừng, té nhào tới bên chân Diệp Vân, ôm chân của nàng la lớn: “Ta nhận ra ngươi, ngươi là bằng hữu của da lông ngắn trùng đúng không?”
Da lông ngắn trùng? Diệp Vân nhíu nhíu mày, thân hình nhoáng một cái, tránh thoát khỏi nam nhân có vẻ không được bình thường này.
“Ta biết ngươi là người Thanh Sơn, ta biết ngươi rất lợi hại, ngươi đi cứu nàng đi, không phải nàng là bằng hữu của ngươi sao?” Nam tử lại nhào tới, nghẹn ngào cầu xin: “Nàng bị huyền sói bắt đi, còn bị đả thương, cửu mệnh mèo yêu hận nàng như vậy, nếu không nhanh cứu nàng ra, nàng sẽ không toàn mạng mất”.
Da lông ngắn trùng? Huyền sói? Cửu mệnh mèo yêu? Diệp Vân liếc nhìn nam tử đang túm lấy vạt áo mình, nóng nảy như sắp khóc đên nơi, giơ tay lên sờ sờ cằm, ừm… Nha đầu chết tiệt kia, khi nào thì thu phục được một yêu tinh cuồng dại như vậy rồi.
“Trước mặc quần áo vào đi”. Lấy một bộ quần áo từ trong túi đựng đồ ra, Diệp Vân cả người lại nhoáng lên một cái, đứng cách nam tử kia xa một chút, thấy đối phương lại muốn nhào về phía mình liền lạnh giọng quát hắn: “Muốn cứu Lạc Y thì câm miệng cho ta!”
Nam tử lập tức dừng tay lại, mặc quần áo gọn gàng, ngoan ngoãn đứng trước mặt Diệp Vân.
“Tên!”
“Liễu Tương Quân”.
“Nhiệm vụ trước mắt là, làm cho hậu viện này hỗn loạn lên, ngươi, dẫn đường!”
“Dạ!” Liễu Tương Quân vội vàng đáp lời, ưỡn ngực thẳng lưng đi ra ngoài cửa, vừa mới bước ra cửa, đột nhiên lại dừng bước. Khiến Diệp Vân đi phía sau thiếu chút nữa thì đụng vào, không vui trừng mắt nhìn Liễu Tương Quân một cái: “Đi đi!”
“Ta, ta …”, Liễu Tương Quân cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: “Sau khi ta bị bắt tới đây, bị nhốt không được ra khỏi cửa phòng, ta ~~ ta không biết đường”.
Trong mắt Diệp Vân hiện lên tia xem thường liếc nhìn Ô Nha tinh ben cạnh, thần thái như vậy, vậy mà còn dám xông tới yêu giới, còn muốn cứu Lạc Y từ trong tay huyền sói, thật đúng là người không biết không sợ!
Liễu Tương Quân cắn cắn môi, chợt ngẩng đầu nhìn Diệp Vân: “Ta có thể dẫn dắt mọi người rời đi sự chú ý, ngươi nhân cơ hội đó mà rời khỏi đây, chỉ cần ngươi đừng quên đi cứu da lông ngắn trùng, cho dù phải hi sinh tính mạng này, ta cũng sẽ kéo dài thời gian cho đến khi các người rời khỏi đây mới thôi!”
Nhìn trong mắt Ô Nha tinh tràn đầy kiên nghị, nơi mềm mại trong đáy lòng Diệp Vân như bị nhẹ nhàng chạm vào, lạnh lùng bỏ lại hai chữ: “Đuổi kịp”. Nói xong, Diệp Vân xoay người tùy ý chọn một căn phòng trong đó.
Quay về đại điện của xà yêu, bên trong ca múa vui mừng. Híp mắt nhìn mấy vị mỹ nam tử hai má bắt đầu phiếm hồng, xà yêu cười đến vô cùng quyến rũ. Uống đi, thỏa thích uống đi, không bao lâu nữa, các ngươi đều là của ta.
Mộng Tuyết không ngừng nhìn ra ngoài cửa, cũng đã gần nửa canh giờ rồi, sao một chút động tĩnh cũng không thấy, không phải là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đó chứ? Càng nghĩ, trong lòng lại càng thêm thấp thỏm, muốn xông ra tìm Diệp Vân, lại lại nghĩ tới lời căn dặn của Diệp Vân, không dám vọng động.
Lạc Tâm Hồn nhẹ nhàng gẩy gẩy Thanh Long đang giả làm vật trang sức bám trên cổ tay, trực tiếp dùng thần thức nói: “Đi, đi tìm nàng”.
“Chủ nhân, ‘nàng’ là ai vậy?” Giọng nói tràn đầy hiếu kỳ cùng vô tội vang lên trong đầu Lạc Tâm Hồn: ” Chủ nhân, người không nói ‘nàng’ là ai làm sao mà ta biết được, người phải nói cho ta biết trước ‘nàng’ là ai, ta mới có thể giúp người đi tìm nàng nha. Có điều, chủ nhân, từ khi nào mà người lại coi trọng nữ nhân khác rồi? A, không, ta nói sai , ở đây đều là yêu, là những nữ yêu khác, yêu cũng là do mẹ sinh ra, người cũng là do mẹ sinh ra, nhưng mẹ yêu cùng với mẹ người không , “
Lạc Tâm Hồn kéo Thanh Long xuống, thản nhiên nói: “Năm táo! Lần này tuyệt đối thực sự cho ngươi”.
“Ai nha, chủ nhân người đối với Thanh Long thật là tốt, ta nhất định sẽ trông nom Tiểu Vân Vân thật tốt, bất kể là người hay yêu, chỉ cần là tới gần Tiểu Vân Vân, Thanh Long nhất định sẽ giúp chủ nhân đuổi bọn họ đi!”, Thanh Long lập tức ngừng lải nhải, nịnh nọt nói: “Chủ nhân, người chuẩn bị táo chờ ta nha, người không được nuốt lời đâu đấy”.
“Còn lắm lời thêm nữa, bớt một táo!” Lạc Tâm Hồn búng ngón tay, bắn Thanh Long về phía góc phòng, mắt thấy sẽ bẹp một tiếng dán vào tường, Thanh Long liền đưa đuôi ra ngăn, thân thể uốn éo một độ cong quỷ dị, bỗng nhiên ngừng lại ở giữa không trung, lấy chân vỗ vỗ lồng ngực, Thanh Long ngây ngô cười, bay ra khỏi đại điện không một tiếng động. Đoàn Dật Phong bất vẻ mặt ung dung thản nhiên nhìn Lạc Tâm Hồn, ra lệnh cho Thủy Kỳ Lân đang giấu bên trong tay áo, “Đi theoThanh Long kia”.
Thủy Kỳ Lân có chút không tình nguyện hừ một tiếng, chậm rì rì bò ra khỏi tay áo, cũng từ góc tường mà chạy ra khỏi đại điện.
Vô Danh vươn tay nhẹ nhàng kéo góc áo Mạc Ly, Mạc Ly hơi quay đầu lại cho hắn một nụ cười trấn an, đúng lúc ca múa đến đoạn kết, Mạc Ly nhấc tay nhẹ nhàng vỗ bàn tay, hướng về phía xà yêu ngồi trên cao kia nói: ” này ca, này vũ, này này, này người, ta sợ là cả đời đều không quên được”.
Xà yêu ném một cái mỵ nhãn về phía Mạc Ly: “Ngươi thích thì hãy ở lại, muốn nhìn bao lâu, liền có thể nhìn bấy lâu”.
Mạc Ly vẻ mặt tiếc nuối thở dài: “Đáng tiếc, chúng tôi còn có chuyện quan trọng trong người lập tức phải rời đi, chỉ có thể đợi lần sau có cơ hội, lại tới quấy rầy thành chủ”.
Xà yêu sờ soạng thiếu niên tuấn mỹ nằm trong lòng kia, hướng về phía Mạc Ly cười nói: “Các ngươi có chuyện quan trọng gì, nói cho ta một chút, có lẽ, ta có thể giúp một chút đâu”.
“Ý tốt của thành chủ, ta xin nhận tấm lòng, chỉ là, “
Mạc Ly mới nói được một nửa, bỗng từ ngoài đại điện truyền đến tiếng gào khóc thảm thiết cùng tiếng kêu sợ hãi: “Thành chủ, không xong, không xong, thành chủ”.
“Cút!” Bỗng chốc trên mặt xà yêu che phủ một tầng sương lạnh, ngón tay nhỏ dài như ngọc vung lên, một cỗ kình khí nổi lên thổi bay tiểu yêu đang thất tha thất thểu chạy vào ra khỏi ngoài điện. Xà yêu lại đưa mắt nhìn lại, sương lạnh trên mặt vừa rồi tựa nhưu là ảo giác lúc này không còn thấy bóng dáng, dịu dàng hướng về phía Mạc Ly nói: “Chỉ là cái gì?”
“Thành chủ đại nhân!” Lại một tiểu yêu thất tha thất thểu chạy tiến vào, khá sáng suốt thừa lúc xà yêu chưa phát hỏa, nói ra mục đích mình chạy tới đây: “Cháy, hậu viện cháy, sủng vậy của đại nhân, đều chạy “.
“Chạy!” Xà yêu xoát một cái đứng lên, ánh mắt băng lãnh nhìn về phương hướng hậu viện
Mạc Ly cũng đứng lên theo, vẻ mặt thân thiết hướng về xà yêu nói: “Thành chủ đại nhân, có chuyện gì cần chúng tôi giúp hay không?”
“Chẳng qua chỉ là một việc nhỏ mà thôi”. Xà yêu cười quyến rũ với Mạc Ly, ánh mắt xinh đẹp như tơ quét về phía mọi người: “Các vị cứ ngồi đây tạm, ta đi một lát sẽ quay lại”.
“Dì!” Mộng Tuyết nghe thấy hậu viện bị cháy, liền nghĩ đến nhất định là Diệp Vân làm, thấy xà yêu muốn đến hậu viện, thân thể hành động còn nhanh hơn suy nghĩ, chợt đứng lên rời khỏi chỗ đi tới trước mặt xà yêu.
“Tiểu Tuyết Tuyết, ngoan, dì có việc phải làm, cháu cùng bằng hữu cứ ở lại tiếp tục uống rượu đi”. Xà yêu giơ tay lên sờ sờ đầu Mộng Tuyết, mềm giọng dụ dỗ nói: “Cháu muốn cái gì thì cứ ra lệnh cho người hầu, dì lập tức sẽ quay lại cùng cháu!”
“Dì!” Mộng Tuyết túm lấy xà yêu đang muốn bước ra ngoài, trong lòng gấp như thiêu như đốt, muốn kéo xà yêu lại không cho nàng đi, nhưng nỗi không tìm được cớ gì. Đành phải túm lấy tay xà yêu không buông tay.
“Tiểu Tuyết Tuyết lo lắng cho dì sao?” Xà yêu lật tay lại cầm lấy tay Mộng Tuyết, vỗ vỗ tay nàng: “Đừng lo lắng, người có thể gây thương tổn cho dì tại yêu giới này, còn chưa có được vài người đâu”.
Mộng Tuyết túm chặt tay xà yêu nói không nên lời, nàng căn bản không phải lo lắng cho nàng ta có được không, chính vì nàng biết tại yêu giới này cũng không có mấy người có thể gây thương tổn cho người dì này của mình, cho nên mới lo lắng cho Diệp Vân.
Từ trước đến nay có cái gì thì nói cái đó – Mộng Tuyết, lúc này lại phát hiện mình không thể nói gì được, không thể nói, kìm nén đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng, giữa trán chảy mồ hôi.
Nhìn khuôn mặt tràn đầy lo lắng trước mắt, đáy lòng xà tinh cũng mềm nhũn, trong mắt lại toát ra vài phần nhu tình chân thật, nhẹ nhàng rút tay khỏi tay Mộng Tuyết, hôn lên trán nàng một cái, cười nói: “Ngoan, cháu cứ ngồi chơi đi, dì sẽ lập tức quay lại với cháu”. Xà yêu dẫn theo một đám tiểu yêu chậm rãi ra khỏi cửa điện.
Mộng Tuyết cũng không nhịn nổi nữa, lo lắng hướng về phía mấy nam nhân hoặc ngồi hoặc đứng nhàn nhã đằng kia: “Các ngươi nghĩ cách đi chứ, mau nghĩ ra cách nào đi, nếu như để nàng ta bắt gặp …”
“Xuỵt!”
Đôi môi đỏ mọng bị một ngón tay tinh tế thon dài che lại, hơi thở ấm áp phun bên tai ngưa ngứa, Mộng Tuyết cảm nhận được vòng ôm ấp áp bên người, bỗng chốc lo lắng trên mặt ném đến chân trời, đổi thành một bộ tiểu nữ nhi e thẹn, xoay người dùng đôi bàn tay trắng như phấn đánh vào Diệp Vân không biết trở lại khi nào, nói: “Phu quân, chàng thật là xấu xa, cố ý hù dọa người ta”.
Vốn lười biếng nằm úp sấp ở một bên – Bạch Hổ thấy thế liền lao tới, cứng rắn chen vào giữa Mộng Tuyết cùng Diệp Vân, tức giận hướng Mộng Tuyết quát “Đồ háo sắc, cách chủ nhân xa một chút”.
“Ngươi là đồ đoạn tụ, cách phu quân của ta xa một chút” Mộng Tuyết đang dựa vào trong lòng Diệp Vân, khuôn mặt hồng hào thẹn thùng, bị Bạch Hổ chen vào giữa liền đổi sắc mặt, tức khắc mày liễu dựng lên, muốn nhào tới.
“Được rồi được rồi, lúc nào rồi con thế, đều yên lặng cho ta”. Diệp Vân xoay mạng người một cái, đem Bạch Hổ ném đến trên vai, kéo Mộng Tuyết tới bên cạnh, nháy mắt với bốn nam nhân đã đứng lên kia, liền dẫn đầu đi ra khỏi đại điện.
“Công tử, các vị muốn đi đâu vậy?” Tiểu yêu bị xà yêu giao cho việc ở lại hầu hạ kiêm giám thị chạy nhanh tới ngăn chặn đám người Diệp Vân. Buồn cười, nếu để cho đám mỹ nam này chạy mất, không biết thành chủ đại nhân sẽ ném hắn đến nơi nào đâu.
“Chúng ta đi nhìn xem một chút, có cái gì có thể giúp thành chủ đại nhân”. Diệp Vân mở to mắt nói dối, mặt không đổi sắc nói: “Nói như thế nào, thành chủ đại nhân cũng là dì của Tuyết Tuyết, trong nhà dì xảy ra chuyện, tiểu bối chúng ta sao có thể ngồi xem mặc kệ chứ”.
“Các công tử không cần lo lắng”. Tiểu yêu kiêu ngạo ưỡn cao ngực: “Tại yêu giới đây còn không có mấy yêu có thể sánh được với thành chủ của chúng ta, chẳng qua chỉ là đám sủng vật gây chuyện, rất nhanh thành chủ sẽ quay lại, vẫn là mời các vị công tử ngồi xuống, tiếp tục thưởng thức ca múa đi”.
“Dì pháp lực cao cường, đó là tự nhiên”. Diệp Vân bất mãn nhăn mày lại một chút, tay áo vung lên, đẩy tiểu yêu kia sang bên cạnh: “Nhưng tiểu bối chúng ta cũng nào có thể vì vậy mà ngồi đây uống rượu mua vui, vậy thì quá vô lễ rồi”.
“Đúng vậy, chúng ta là đi giúp dì, cũng không phải là hại dì, ngươi ầm ĩ cái gì nữa hả”. Mộng Tuyết rút roi quấn ở bên hông ra, hung hăng quật về phía đám tiểu yêu đang muốn tiến tới ngăn cản bọn họ, nổi giận nói: “Ngươi còn dám ngăn chúng ta, có tin ta đánh ngươi thành hai nửa hay không”.
Trong điện, chúng tiểu yêu nhìn theo đám mỹ nam nối đuôi nhau ra khỏi điện hai mặt nhìn nhau, ai cũng không dám tiến lên ngăn cản. Tiểu yêu bị Mộng Tuyết đánh cho bất tỉnh kia hơn nửa ngày mới tỉnh lại, nhìn đại điện đã không còn một bóng người vội đến giậm chân, khàn cả giọng hét lớn: “Người đâu, người đâu, bọn họ đi đâu rồi, sao các ngươi không cản bọn họ lại!”
***
Xích Viêm thành ban đêm, ngoại trừ phủ thành chủ đèn đuốc sáng trưng, nơi nơi im ắng , ngoại trừ thị vệ tuần tra thỉnh thoảng đi lại, thì không hề thấy bóng dáng yêu nào nữa. Lúc này, đám Diệp Vân ra ngoài liền thấy đều là những tuấn nam mỹ nữ đáng chú ý, cứ nghênh ngang như vậy đi đến cửa thành.
“Ta có lệnh bài lúc trước dì cho, có thể tự do ra vào Xích Viêm thành”. Mộng Tuyết lấy một khối lệnh bài to bằng khoảng bàn tay trong người, đưa cho Diệp Vân
Nhìn nhìn lệnh bài trong tay, lại liếc nhìn tường thành cao vút trong mây kia, Diệp Vân sờ sờ cằm, kéo Bạch Hổ từ trên vai xuống: “Bạch Hổ, biến lớn, chở chúng ta qua đó”.
“Có thể không kinh động vệ binh, chúng ta vẫn là đừng kinh động bọn họ”. Quăng trả lệnh bài cho Mông Tuyết, Diệp Vân kéo theo Vô Danh lên leng Bạch Hổ.
Thanh Long cùng Thủy Kỳ Lân cũng đã sớm trở về không đợi chủ nhân ra lệnh, cũng đều biến thành lớn, mang theo chủ nhân nhà mình lặng yên không một tiếng động bay ra khỏi thành. Mộng Tuyết vội vàng đuổi theo Diệp Vân, rước lấy mấy tiếng rầm rì bất mãn của Bạch Hổ, mãi đến khi Diệp Vân trấn an nó mấy câu, Bạch Hổ lúc này mới không cam tâm bay ra khỏi thành.
“Hô, cuối cùng cũng ra được”. Mộng Tuyết nhìn Xích Viêm thành khổng lồ phía sau vỗ vỗ ngực.
Liếc nhìn ngọn lửa nhiễm đỏ một mảnh trời kia, Mạc Ly quay đầu nhìn Diệp Vân nói: “Chỉ mong xà yêu có thể bị giữ chân trong chốc lát, không phát hiện chúng ta chạy mất”.
“Ta thả toàn bộ tiểu sủng vật của nàng ta ra, đốt tất cả các phòng, còn bỏ thêm chút chất xúc tác, không mất mấy canh giờ, sợ là nàng ta cũng chưa xong”. Diệp Vân hắc hắc cười mấy tiếng, ngồi trên leng Bạch Hổ nhìn màn đêm tối như mực phía trước bĩu môi, “Không biết phía trước còn có cái gì, đêm nay chúng ta phải dừng chân ở đâu cho phải đây”.
“Buổi tối chúng ta đành phải vất vả đi đường suốt đêm đi, tránh cho xà yêu kia đuổi kịp mà phiền phức”. Mạc Ly hơi nhíu nhíu mày, có chút bất đắc dĩ thở dài. Lạc Tâm Hồn liếc mắt Diệp Vân, thu hồi Thanh Long, không nói tiếng nào đi vào trong màn đêm phía trước.
Đoàn Dật Phong lạnh mặt đi tới trước mặt Diệp Vân, xách Vô Danh vẫn dán trên người Diệp Vân kéo xuống, vứt lên trên lưng Thủy Kỳ Lân, không nhanh không chậm đuổi kịp cước bộ Lạc Tâm Hồn.
“Tướng công, người ta thực là mệt mỏi quá a, chúng ta cứ để cho Bạch Hổ chở như vậy đi, có được không!” Mộng Tuyết bám lấy cánh tay Diệp Vân, giọng nói mềm nhũn làm nũng nói.
“Nữ nhân háo sắc, ngươi không có chân à!” Bạch Hổ bất mãn rống lên hai tiếng, giậm chân tính hất Mộng Tuyết xuống, nhưng mèo yêu giảo hoạt này ôm chặt lấy tay Diệp Vân, dù có lắc lư thế nào, cũng không thể hất Mộng Tuyết xuống được.
Thanh Long ngồi xổm trên vai Lạc Tâm Hồn hô to: “Này, Bạch Hổ, ngươi còn cọ xát ở đó làm gì đấy, còn không đi nhanh một chút”.
“Ai cần ngươi lo!” Bạch Hổ rống lên đáp lại.
Trong đêm đen vắng vẻ, bởi vì mấy kẻ dở hơi này mà trở nên náo nhiệt, Diệp Vân ngồi ngay ngắn ở trên người Bạch Hổ, bên môi gợi lên nụ cười nhẹ.
Chợt, một tia chớp to rạch ngang bầu trời đêm đen, cuồng phong gào thét, bầu trời lửa đỏ phía sau không biết đã được dập tắt từ lúc nào, Diệp Vân giơ tay giữ lấy mái tóc bị cuồng phong thổi loạn, tâm trạng thấp thỏm bất an.
“Tiểu tử thối, phá hủy hậu viện của ta còn muốn chạy! Không dễ dàng như vậy! Nạp mạng đi!”
Theo một tiếng gào thét tràn ngập tức giận vang lên trên bầu trời đêm, những đám mây màu tím tràn ngập hơi thởi cồng bạo xuất hiện trên đỉnh đầu Diệp Vân, lấy sức mạnh vạn quân không địch nổi hung hăng đánh xuống Diệp Vân.
Sức mạnh của tia chớp kia quá mức lớn mạnh không thể né tránh, Diệp Vân không thể chống lại hoảng sợ chỉ mới kịp kết ấn được một nửa, liền trơ mắt nhìn tia chớp đánh xuống.
Trong lúc chỉ mành treo chuông, thân thể Diệp Vân bị hung hăng đánh ra ngoài, tia chớp chói mắt ánh lên khuôn mặt trắng bệch của Diệp Vân, cổ họng giống như bị người ta bóp nghẹt, chỉ trừng lớn mắt nhìn người giữa không trung kia thay thế mình bị tia sét đánh trúng, không phát ra được một tiếng.