Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1002: Tớ muốn gặp cậu



“Trần Khiêm, hay là chúng ta quay lại nhé? Cho dù là làm vợ bé của anh em cũng băng lòng!”
“Cô nói cái gì?”
Trần Khiêm trừng lớn mắt, khó mà tin được nhìn Dương Hạ.
“Hả? Tôi... Tôi vừa mới nói gì nhỉ?”
Dương Hạ cũng hoảng hốt, bởi vì căng thẳng, nên cô ta nói ra hết những lời trong lòng mình.
: Lúc này mới xấu hổ.
“Tôi... Tôi nói nhảm đấy. Nhưng mà Trần Khiêm, hai chúng ta vẫn là bạn chứ?”
Trần Khiêm cười khổ một tiếng, cũng không nói gì.
“Không còn chuyện gì khác thì tôi đi đây!”
Nói xong, Trần Khiêm dứt khoát xoay người rời đi.
Thời gian trôi qua đã lâu, tình cảm với Dương Hạ đã cắt đứt từ lâu rồi.
Trần Khiêm cũng không còn bất cứ cảm giác nào với cô ta.
Tất nhiên cũng sẽ không dây dưa quá nhiều với cô ta.
Lúc này, trên xe, Trần Khiêm nhận được một cuộc điện thoại.
Cầm lên xem thì thấy là Tô Mộc Vũ gọi đến.
Đã sắp nửa tháng rồi Tô Mộc Vũ không liên lạc với mình, nhưng Trần Khiêm thì thường gửi tin nhắn cho cô.
“Mộc Vũ, sao vậy?”
Trần Khiêm cười hỏi. đam mỹ hài
“Cậu... Cậu bận xong chưa?”
Tô Mộc Vũ hỏi.
Khoảng thời gian này, Trần Khiêm vẫn luôn gửi tình hình của mình cho Tô Mộc Vũ, cho nên Tô Mộc Vũ biết Trần Khiêm đang làm gì.
“Bận xong rồi, hôm nay tớ về Nam Dương, tớ đi Cảng Đảo tìm cậu trước!”
Trần Khiêm cười nói.
“Được thôi. Phải rồi, cậu cố gắng đến tìm tớ trước sáng mai đi. Ngày mai tớ nhận nhiệm vụ đi nước ngoài phỏng vấn khảo sát thực tế, tớ muốn gặp cậu! Rất muốn!”
Khoảng thời gian này, Tô Mộc Vũ không kể những tủi thân của mình cho Trần Khiêm nghe.
Bởi vì ý của chị Trần Hiểu rất rõ ràng, chính là 'Tô Mộc Vũ gần như không bước vào được nhà họ Trần.
Cũng có nghĩa là cô và Trần Khiêm đến cuối cùng cũng không đi cùng nhau được.
Nhưng chỉ cần có một chút cơ hội thôi, Tô Mộc Vũ cũng bằng lòng cố gắng.
Cố gắng chứng minh bản thân không phải là một bình hoa thích phù phiếm, mà là một người thực sự có thể ở bên cạnh Trần Khiêm, giúp được cho Trần Khiêm.
Cũng chính những nỗ lực trong thời gian qua mà Tô Mộc Vũ có cơ hội được dẫn đội đi phỏng vấn.
Nhưng càng như vậy thì cô lại càng thấy nhớ Trần Khiêm.
“Được, vậy mai gặp, mai tớ sẽ đi tìm cậu!
Trần Khiêm cười nói.