Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1009: Anh đến trễ rồi



Ở cảng, những người đến tiễn lúc nãy đã quay về hết.
Đúng lúc này, một chiếc xe hơi sang trọng phóng tới.
Sự hào nhoáng của chiếc xe sang đã thu hút sự chú ý của nhiều người ở cảng.
Sau đó, một chàng trai nhà giàu và một ông lão bước xuống xe.
Bến cảng vẫn lác đác vài tàu khách. Aizl
Trần Khiêm bực tức đạp vào thân xe, anh đến trễ rồi.
'Trên đường đến, Trần Khiêm cố gọi cho Tô Mộc Vũ, nhưng điện thoại của cô đã khóa rồi. Nếu đến sớm một chút nữa đã có thể gặp được Mộc Vũ.
Chủ yếu là anh đã đồng ý với Tô Mộc Vũ cuối cùng lại thất hứa.
Sáng sớm nay, Trần Khiêm vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy Triệu Nhất Phàm nằm đè trên người mình.
Trần Khiêm biết tối qua mình bị tính kế rồi, nên mắng cho Triệu Nhất Phàm một trận.
Sau đó vội vội vàng vàng chạy đi cho kịp giờ. Bác Phúc đã đợi anh ở cảng cả đêm.
Giờ đây, trong lòng Trần Khiêm ngập tràn áy náy.
Nếu như không phải mình động lòng trắc ẩn, thì không thể nào mắc mưu Triệu Nhất Phàm.
Trước mắt Trần Khiêm bây giờ là hình ảnh Tô Mộc Vũ với ánh mất ngập tràn thất vọng cùng mong ngóng bước lên tàu, càng nghĩ càng đau lòng.
Cuối cùng, anh bực dọc ngồi xuống.
Không còn cách nào khác, đành đợi vài ngày sau Mộc Vũ quay trở rồi giải thích rõ ràng cho cô ấy hiểu chuyện tối hôm qua.
Một ngày nhanh chóng trôi qua, đêm lại đến, con tàu đã tiến vào vùng biển sâu.
Đêm nay, mặt biển rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió biển êm êm.
“Mộc Vũ, đừng nghĩ chuyện lúc sáng nữa, hôm nay mệt cả ngày rồi, ăn chút gì đi!”
'Tô Mông Mông mang cho Tô Mộc Vũ ít đồ ăn, hôm nay Tô Mộc Vũ rất chán nản.
Tô Mộc Vũ gật gật.
“Ây ya, chán thật đó, sao đội khảo sát phải thu điện thoại chứ?”
'Tô Mông Mông than thở, không có điện thoại cô ấy giống như người mất hồn vậy.
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
"Ha ha, còn phải hỏi, nhất định là sợ chúng ta làm lộ bí mật khảo sát. Chao ôi, kiểm tra phải nói là nghiêm khắc. Đồng hồ của tôi cũng bị thu mất!"
Ngô Văn Văn cũng nói.
"Đúng rồi, họ nói rằng họ đến để khảo sát chất lượng biển, nhưng tớ cảm thấy dường như họ không đến để điều tra những thứ này, mà những người đến dường như có mấy người mang sự thù địch khá nặng, giống như đi bắt người ấy!”
Tô Mông Mông bàn tán, một phần là muốn phân tán suy nghĩ của Tô Mộc Vũ.
“Hả? Sao cậu nói vậy?”
Ngô Văn Văn ngạc nhiên.
“Anh tớ cũng vậy, nên tớ nhìn là biết ngay. Nếu như chỉ đơn giản là đi khảo sát biển thì cần gì phải hoành tráng như vậy, hơn nữa hôm nay tớ đến phòng họp của bọn họ để chuyển đồ, các cậu đoán xem tớ nhìn thấy gì?”
'Tô Mông Mông đè thấp âm thanh.
“Thấy gì?
Tô Mộc Vũ cùng Ngô Văn Văn ngẩng đầu hỏi.
Đúng vậy, bọn họ cũng phát hiện hôm nay đội khảo sát có gì đó rất thần bí, gần như cả buổi sáng đều khẩn trương nghiên cứu cái gì đó.