Anh nhìn thấy cô hầu A Hồng ở đứng bên ngoài chờ.
"Không cần, mấy bộ quần áo trong phòng cũng rất tốt, rất hợp ý tôi, làm sao? Đó không phải là đồ mà cô chuẩn bị?"
Trần Khiêm nghi ngờ hỏi.
A Hồng lắc đầu: "Không được sự cho phép của cậu chủ, chúng tôi không thể vào phòng ngủi! À! Tôi biết rồi, chắc chắn là mợ chủ đã chuẩn bị cho cậu. Buổi sáng năm giờ A Hồng tỉnh dậy, thấy đèn trong phòng mợ chủ đã sáng, hơn nữa chỉ có mợ mới có quyền vào trong phòng của cậu thôi!"
"Là chị Lam sao!?"
Trần Khiêm hiểu ra, lập tức để A Hồng đi làm việc trước.
Haizzz!
Thở dài, Trần Khiêm đang suy nghĩ, có phải nên tìm một cơ hội để nói rõ mọi chuyện với chị Lam rồi.
Hai người bọn họ hoàn toàn không có khả năng.
Chị Lam đã hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, lí ra nên đi tìm hạnh phúc của riêng mình mới đúng!
Công ơn nuôi dưỡng của nhà họ Trần, không cần thiết dùng cả tuổi xuân đến trả như vậy.
Sau khi vệ sinh cá nhân, Trần Khiêm mới thay quần áo.
Điều xấu hổ là anh không biết thắt cà vạt, thử đi thử lại vài lần đều không thắt được.
"Tiểu Khiêm, để tôi giúp cậu!"
Không biết chị Lam đã đứng ở cửa từ lúc nào, cô ấy nhìn nhìn Trần Khiêm cười cười.
Trần Khiêm nhìn trong gương, cà vạt bị mình thắt nghiêng nghiêng ngả ngả nên cũng chẳng từ chối.
Chị Lam mỉm cười đi tới, đầu tiên là cẩn thận giúp Trần Khiêm sửa sang lại áo, sau đó mới tỉ mỉ thắt một nút cà vạt thật đẹp cho anh.
"Ngày hôm nay ba muốn mở tiệc chiêu đãi cậu và Tử Nguyệt, dù sao cũng là bữa cơm sum họp đầu tiên của nhà ta, chúng ta nên đến sớm một chút!"
Nhà chính của nhà họ Trần.
Đương nhiên là một khu biệt thự ngắm cảnh loại lớn thiết kế mỗi người một khu.
"Được thôi, đúng lúc ba tìm tôi có việc cần bàn!" Trần Khiêm nói.
Sau đó Thẩm Lam lái xe, hai người đi tới chỗ ba Trần Khiêm.
Sau khi đến nơi, mẹ Trần Khiêm liền kéo Thẩm Lam ra một góc trò chuyện
Hiển nhiên là vô cùng vừa lòng Thẩm Lam. Trần Khiêm lại đi theo ba mình đến phòng sách.
"Tiểu Khiêm, ba biết chuyện xảy ra với Tô Mộc: Vũ, con cũng đừng đau lòng quá, hơn nữa chuyện này, không đơn giản giống suy nghĩ của con đâu..."
Trần Cận Đông nói thẳng vào chuyện chính với Trần Khiêm.
"Ba nói vậy là có ý gì?"
Trần Cận Đông hít sâu một hơi nói: "Trước khi Mộc Vũ gặp chuyện không may có nhận được một mặt dây chuyền. Ba đã xem qua, mặt dây chuyền đó giống như đúc với cái chú hai con đã nhận được lúc trước. Mà cách thức hai người gặp chuyện cũng không hề khác biệt, đều giống như đột nhiên bốc hơi khỏi thế gian này, khiến người ta muốn tìm cũng không phát hiện ra xíu xiu dấu vết."
"Vượt bao trắc trở đi điều tra suốt tám năm, ba cũng coi như là đã tìm ra chút ít manh mối, Tiểu Khiêm, Mộc Vũ với chú hai của con, rất có thể vẫn còn sống!"
Trần Cận Đông bỗng nhiên nhỏ giọng lại nói.
"Là thật sao?"
Đôi mắt của Trần Khiêm sáng bừng hi vọng.