Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1029: Em họ và mợ



Lúc này, cửa phòng mở ra, chị Lam bước vào.
"Ba mẹ, Tiểu Khiêm, Tử Nguyệt và mợ hai tới!"
Chị Lam nói xong thì nhìn thoáng qua Trần Khiêm một cái rồi liền đi xuống.
"Tiểu Khiêm, mẹ nhìn thấy A Lam trưởng thành, con bé là một đứa trẻ ngoan, con phải đối xử với nó tốt chút, chờ đến lúc thích hợp..."
Mẹ anh lại càm ràm.
"Con biết rồi mà, bây giờ con không rảnh nghĩ đến mấy thứ này mà mẹt!"
Trần Khiêm biết mẹ mình muốn nói gì, kịp thời cắt đứt tràng khuyên nhủ của bà.
"Được rồi, giờ không nhắc đến mấy chuyện này, vẫn nên xử lí xong chuyện gấp trước mắt đã. Được rồi Tiểu Khiêm, lần này đi Yên Kinh Hoa Hạ, cứ yên tâm vung tay mà làm việc, ba đã báo cho bác Phúc, từ nay về sau, tất cả tài sản dưới danh nghĩa nhà họ Trần trong phạm vi Hoa Hạ đều do con nắm quyền, bao gồm cả chị con."
Ba ngày sau, cửa ra sân bay Yên Kinh.
Hai người phụ nữ một lớn một nhỏ dựa vào một chiếc Passat màu đen đang đứng đợi ai đó.
Người lớn là một phụ nữ trung niên, mặc bộ suit công sở, da dẻ được chăm sóc rất tốt.
Cô gái nhỏ đang tuổi xuân thì, trông như mới tốt nghiệp đại học, trên mặt vẫn còn nét non nớt, nhưng mà xem vẻ ngoài khẳng định là một mầm hoa tương lai.
Hai người đứng ở cửa ra vào đã thu hút không ít ánh nhìn của người qua đường.
"Đã mấy giờ rồi, sao người còn chưa tới, hôm nay trời nóng như vậy, bực muốn chết, chuyện cần làm đã đủ nhiều rồi, tự dưng còn phải đợi họ hàng hang hốc không biết chui ra từ đâu!"
Người phụ nữ trung niên xoay xoay cổ tay, nhìn đồng hồ, gương mặt hiện nét phiền chán than thở.
"Mẹ kiên nhãn chút đi, anh họ đến đây lần đầu, hơn nữa chuyện máy bay bị trễ rất bình thường còn gì"
Cô gái nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Lúc nhận được điện thoại của dì nói rằng anh họ sẽ tới đây.
Cô ấy vui đến muốn nhảy cẵng lên.
Cô ấy biết mấy năm nay dì và chú vẫn luôn ở nước ngoài sinh sống, thế nhưng vẫn âm thầm giúp đỡ mình rất nhiều, ngay cả việc tìm giáo viên tốt nhất, trường học tốt nhất...
Thế nhưng bởi vì một vài nguyên nhân mà cô không thể đi thăm chú dì và cả chị họ anh họ.
"Hừ, loại sói tham lam, còn đòi ngồi máy bay, đi ô tô đến không được chắc, tôi kiếp trước đúng là thiếu nợ nhà họ Dương mấy người, ba con đã như vậy, bây giờ cả đứa em gái không ra gì của ba con cũng thết"
Người phụ nữ trung niên lạnh lùng nói.
"Mẹ à, dì mấy năm nay giúp đỡ nhà ta không ít, chuyện này mẹ cũng biết, sao phải nói lời như vậy?"
"Hừ, nếu không phải bởi lúc trước người dì vô dụng của con bỏ trốn cùng một thàng khố rách áo ôm, ba con cũng không thành ra như vậy, địa vị của hai mẹ con ở nhà họ Dương cũng không thấp hèn thế này. Con là cô chủ nhà họ Dương đấy, thế mà ra đường chỉ có một con Passat quèn, không bằng mấy con quỷ cái chị em họ của con có hẳn đội xe đưa rước!"
"Hơn nữa, mẹ nói con biết, bà nội con cũng đã cấm không được qua lại với người phụ nữ kia, nếu phạm vào không chỉ đơn giản là đuổi khỏi nhà họ Dương, đến lúc đấy công việc của mẹ cũng theo đó không cánh mà bay, haizzz, tức điên lên được!"
Xem dáng vẻ mất hết kiên nhãn của mẹ mình, cô gái không nói gì thêm, mà dõi vào chỗ cửa ra với ánh mắt trông chờ.
Không biết vẻ ngoài của anh họ như thế nào, dì xinh đẹp như vậy, anh họ chắc chắn cũng đẹp trai ngời ngời.
"Dương Tiểu Bối?"
Lúc này, một người thanh niên tay kéo theo vali đi tới bên này.
Nhìn tấm biển viết hai chữ Trần Khiêm trong tay cô ấy, người thanh niên đó cười hỏi.
Cô gái cắn môi gật gật đầu, ngơ ngác nhìn người thanh niên vô cùng sáng sủa trước mắt.
"Anh là Trần Khiêm sao?" Cô ấy ngọt ngào cười hỏi.
"Ừ, là anh đây!"