Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1040: Cậu còn nhớ tôi không



Làm người ta vừa nhìn đã bị thu hút.
“Anh họ, sang đây ngồi này!”
Dương Tiểu Bối cười ngọt ngào, chạy lại kéo cánh tay Trần Khiêm.
“Anh... là anh họ nhà quê?” Vài cô gái ngạc nhiên nói. Đúng vậy, mọi người đều cho rằng, Trần Khiêm
đến từ nông thôn, hơn nữa còn vừa bần vừa tự ti, chắc chắn sẽ xuất hiện với hình ảnh vừa hèn vừa kém.
Hơn nữa còn như Già Lưu đến Đại Quan Viên, cực kỳ gượng gạo mới đúng.
Nhưng không ngờ, lại chín chắn như vậy.
Đúng là làm đám em họ phải thay đổi cái nhìn.
“Bốp!”
Mà đúng lúc này, Trần Khiêm đang định chào. hỏi đám em họ thì đột nhiên có người đánh lên đầu anh.
“Mẹ nó, là cậu thật à, Trần Khiêm, cậu giả vờ làm gì, không ngờ tôi ở đây đúng không?”
Là Mạnh Xán, sau khi vừa thấy Trần Khiêm thì chạy lại đây, nhưng cách chào hỏi của cô ta hơi đặc biệt.
“Mẹ kiếp! Là cậu!II”
Mà Trần Khiêm thì chợt nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, cũng hoảng sợ.
Nhưng anh thật sự không nhớ nổi đây là ai.
“Cậu còn nhớ tôi không?”
Mạnh Xán chợt cảm thấy thật buồn cười, khoanh tay nói.
“Nhới”
Trần Khiêm thuận miệng nói dối, đúng là quen quen, hơn nữa lúc trước còn học chung một lớp nhưng Trần Khiêm thật sự không nhớ nổi tên cô ta.
“Không ngờ, lâu rồi không gặp, nào ngờ lại gặp cậu ở đây. Trần Khiêm, cậu còn đút tay vào túi nữa, cậu giả vờ làm gì, còn chưa chịu rút tay ra đi! Người khác không biết tình hình của cậu nhưng tôi biết nhé!”
Mạnh Xán nói.
Trần Khiêm bất đắc dĩ cười gượng lắc đầu.
Đành phải rút tay ra, nhưng anh đã nhớ ra rồi, hình như cô bạn này tên Mạnh Xán, lúc trước đã từng học chung với anh nửa năm.
Mà cảnh tượng này cũng làm đám người Dương Diệp lắc đầu cười cười.
Người tên Trần Khiêm này đúng thật là, làm như anh ta giỏi giang lắm vậy, trong số những người đang ngồi, ai mà chẳng biết tình hình anh ta.
“Mạnh Xán, sau đó cậu chuyển trường, mấy năm rồi không liên lạc, không ngờ cậu lại quen em gái họ em trai họ của tôi!”
Trần Khiêm tán gầu vài câu.
“Được rồi, đừng nói những lời như vậy, như thể tôi thèm liên lạc với cậu vậy, nhanh chóng tìm một chỗ rồi ngồi xuống đi!”
Mạnh Xán ghê tởm nói.
“Ừm..”
Trần Khiêm bất đắc dĩ cười.
“Trần Khiêm!”
Mới vừa chuẩn bị ngồi xuống thì lúc này, lại có một giọng nói vang lên.
Trần Khiêm ngẩng đầu nhìn, đúng là kinh ngạc.
“Tần Nhã? Sao... sao cậu lại ở đây?”