Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1067: Mắt không thấy tâm không phiền



Mà sau đó, mọi người lại nhìn về phía Trần Khiêm.
“Trần Khiêm, tôi thấy tay cậu trống trơn, cậu đi tay không đến à?”
Quách Như lạnh lùng nói.
Đúng vậy, trong gia tộc, người Quách Như hận nhất là cả nhà chú Năm, sau đó mới đến cả nhà chú Tư.
Nhưng bây giờ, người bà ta hận nhất đã bao gồm cả Trần Khiêm.
Đặc biệt là sau khi xảy ra chuyện hôm qua.
“Hừ, chị dâu, chắc là chị đoán đúng rồi đó, không mua nổi quà, hừ hừ!”
Mợ hai cũng nói.
Mà bà cụ Dương vừa nhìn cũng thấy đúng là _ Trần Khiêm đi tay không.
Đúng là lòng không vui. “Thôi đi, quà của cậu ta, tôi cũng chẳng cần!” Bà cụ Dương thờ ơ nói.
Trần Khiêm im lặng, không mở miệng nói chuyện.
“Con nói này mẹ ơi, mẹ phải dạy bảo Tiểu Bối nhiều hơn, suốt ngày cứ không chăm chỉ làm việc, con nghĩ là đang chờ mẹ chia gia sản đó, như vậy thì không được!"
Quách Như còn nói thêm.
Quách Thái Phụng vội la lên: “Quách Như, chị có ý gì, Tiểu Bối không làm việc chăm chỉ hồi nào?”
“Các cô đừng cãi nhau nữa, tôi không dám nói các cô ai thật ai giả nhưng mà nhà họ Dương này sẽ không bao giờ chia tài nguyên cho những người không làm mà muốn hưởng. Tiểu Bối, xong việc bà sẽ điều tra, nếu cháu thật sự không có thành tích gì, thì cũng đừng trách bà nội nhẫn tâm”
Bà cụ Dương nói.
“Ha ha, bà nội, Tiểu Bối không cần bà lo! Bà nội, cháu thấy trong người không khỏe lắm, cháu không ăn cơm đâu, cháu xin về trước!”
Hốc mắt Tiểu Bối đỏ bừng nói.
Nói xong thì đứng lên rời đi.
“Tiểu Bối!"
Quách Thái Phụng vội đuổi theo.
Trần Khiêm nhíu mày, mẹ con Quách Như, xem ra đã không ức hiếp nhà cậu Năm ngày một ngày hai.
Lo lắng về cảm xúc của Tiểu Bối nên Trần Khiêm cũng ra ngoài theo.
“Mẹ, mẹ thấy chưa, trước mặt mẹ mà Tiểu Bối này đã như thế thì huống gì trước mặt con trong công ty!”
Quách Như nói.
“Hừ, đi thì đi đi, mắt không thấy tâm không phiền!”
Bà cụ Dương lạnh giọng nói.
Nhìn sang hội trường tiệc mừng thọ.
“Sao lại thế này? Cho dù năm trước thì vào giờ này, đã có rất nhiều khách quý đến, sao năm nay chỉ có vài người đến vậy?”
Bây giờ Bà cụ Dương mới phát hiện nói.
Dương Ngọc Đình nói: “Đúng vậy, đúng là là lạ, sao lại ít khách quý như vậy? Con đích thân đi mời mà” Sắc mặt Bà cụ Dương khó chịu hơn.
Lập tức gọi quản gia A Sinh.
Hỏi ông ấy là đã xảy ra chuyện gì, sao khách quý còn chưa đến đủ? A Sinh nói: