Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1118: Phải bồi thường một trăm tỷ



Ba của Long Thiếu Lôi mắt đỏ lừ.
"Khốn kiếp, quả nhiên là chị em nhà họ Trần làm, nói mau, các người đã làm gì cậu Vân cậu Lôi rồi?"
Người cha lạnh lùng chất vấn.
"Ha ha, có một vài chuyện hôm nay phải làm cho ra lẽ, nhà họ Long các người mấy năm nay làm không ít chuyện ác! Nhưng mà, trước khi xử lý, tôi cần đòi một món nợi"
Trần Khiêm cười lạnh.
"Đòi nợ?"
Rất nhiều người ở đó đều bắt đầu bàn tán.
Mạnh Xán ở bên cạnh quan sát.
Trần Khiêm ở trước mặt cô ta bây giờ mang tới một cảm giác xa lạ.
Thì ra, Trần Khiêm đến là để đối phó với nhà họ Long.
Mẹ ơi, rốt cuộc Trần Khiêm là ai? Có thể đối phó được nhà họ Long?
"Không sai, đòi nợi"
Trần Khiêm nói xong.
Thuộc hạ đã mang tới một bản thỏa thuận.
"Đây là thỏa thuận mà cậu Cả nhà họ Long - Long Thiếu Lôi đã kí, anh ta mạo phạm nhà họ Trần chúng tôi, quyết định bồi thường. Anh ta đã đồng ý với tôi, tài sản của nhà họ Long mà anh ta quản lý, toàn bộ đều thuộc về nhà họ Trần!"
Ông cụ vừa nhận lấy, khóe miệng đã kịch liệt run rẩy.
Phải biết rằng, tài sản mà Long Thiếu Lôi quản lý chiếm một phần ba tài sản của nhà họ Long!
"Ha ha, rõ ràng muốn thâu tóm tài sản của nhà họ Long ta?"
Ông cụ nói.
“Tôi còn chưa nói xong, nhưng mà chừng đó thôi còn chưa đủ đâu!"
Trần Khiêm nói. "Không đủ?"
"Đúng vậy, bởi vì Long Thiếu Lôi còn phải bồi thường một trăm tỷ!"
"Tính ra, các người còn nợ tôi năm trăm tỷ!"
Mí mắt của ông cụ nhảy liên tục. Người của nhà họ Long nhìn nhau. Rồi phẫn nộ nhìn Trần Khiêm "Mang anh ta ra đây!"
Trần Khiêm lúc này mới nói.
Sau đó, vệ sĩ khiêng một bao tải ném xuống đất.
Bao tải được mở ra, trong đó là một thanh niên bị đánh không còn ra cái dạng gì.
Nhìn thấy gã thanh niên đó. "Thiếu Lôi!"
Ông cụ sốt sắng la lên.
"Không cần vội, còn nữa!"
Lúc này Hậu Bình mới đứng ra nói.
Sau đó, có người ném tiếp một bao tải khác tới trước mặt ông cụ.
"Đây là?"
Người nhà họ Long lại sửng sốt.
"Tôi nhận ra rồi, đây hình như là quần áo của cậu Vân lúc trước!"
Người trong nhà nói.
"Long Thiếu Vân đâm xe xuống vực, chỉ còn sót lại chút quần áo này, các người hẳn là tìm đến phát điên rồi!"
Hậu Bình nói.
"Cái gì?"
Ông cụ kinh sợ.
Nét mặt ông ta bi thương cực độ.
"Trần Khiêm, chị em các người quá ngạo mạn rồi, ức hiếp nhà họ Long chúng tôi thân cô thế cô!"
Ông cụ mắt đỏ lên. Trần Khiêm chỉ ảm đạm cười.