Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1142: Không bán



Tô Tử Nguyệt ở cạnh bên cũng nước mắt giàn giua, lập tức gật đầu: "Vâng bác Cả!"
"Được rồi, mọi người đều đi cả đi, tôi muốn yên tĩnh một chút!"
Trần Cận Đông nói thêm.
Đợi cho tất cả đi ra hết, Trần Cận Đông khoanh tay, mặt đầy phiền muộn.
"Tiểu Khiêm, rốt cuộc con ở đâu, sớm biết như vậy, ba sống mái với Mạc Trường Không cũng không để con phải mạo hiểm!"
Trần Cận Đông vốn tính toán.
Dù Trần Khiêm có rời đi.
Cũng không để mặc kệ không quản.
Nhất định sẽ phái những cao thủ âm thầm bảo. vệ, cốt không để cho Mạc Trường Không tìm được.
Điều này không khó. Nhưng mà, ông ấy quá đề cao năng lực các cao thủ mình bồi dưỡng mấy năm nay mà xem nhẹ thủ hạ dưới tay Mạc Trường Không.
Một đêm nửa năm trước, ở thành phố Khánh, tất cả thủ hạ đều liều mạng phá vòng vây, nếu không thiếu chút nữa Trần Khiêm đã không thể trốn thoát.
Trần Cận Đông nắm chặt nắm đấm.
Dù có tiền, nhưng giờ đây rốt cuộc ông ấy cũng có thể cảm nhận được cảm giác bất lực khi tiền không thể giải quyết được tất cả.
Không có cách nào, không có cách nào cả!
"Ông chủ!"
Lúc này, quản gia A Phúc đi tới.
"Có chuyện gì vậy?”
"Mạc Kiếm nhà họ Mạc nhìn trúng căn biệt thự
Vân Đỉnh ở Kim Lăng mà cậu chủ mua, muốn hỏi ông chủ muốn bán bao nhiêu tiền?"
"Con trai thứ ba của Mạc Trường Không - Mạc Kiếm?"
Trần Cận Đông siết chặt nắm đấm. "Chính là cậu ta!"
"Ha ha, nửa năm nay cậu ta đòi đủ thứ, mua sao? Ý cậu ta còn chưa đủ rõ sao? Nói với cậu ta, không bán!"
Trần Cận Đông đấm mạnh lên mặt bàn.
Nhà họ Mạc hỗ trợ nhà họ Trần tìm kiếm Hội Thái Dương, tuy rằng Mạc Trường Không không tìm được cớ để nhúng tay vào, nhưng nửa năm trước, lấy lí do là để con trai thứ ba của mình được cọ xát thực tế nên đã cho con gia nhập đội của Mạc Vệ Bình.
Nhưng mà tên Mạc Kiếm này về sau thường lấn lướt khiến Trần Cận Đông phải bao lần nhẫn nhịn.
Đến lúc này thì phẫn nộ gào lên.
"Nhưng mà ông chủ, dù sao thì hiện tại Mạc Trường Không cũng nhăm nhe chúng ta từ lâu, nếu Mạc Kiếm không hài lòng về nói thêm vài lời bất lợi thì chúng ta sẽ gặp phiền toái!"
Quản gia bất đắc dĩ nói.
"Được được được, đưa cậu ta, đưa cậu ta, ông đi xử lý đi!"
Trần Cận Đông thiếu kiên nhãn khoát tay.