Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1148: Không thiếu một đồng



"Còn nữa, vừa rồi các người ở bên ngoài đánh Hổ Tử, thế nào thì tiền thuốc men cũng phải mất hai nghìn tệ chứ nhỉ, còn phải đi bệnh viện chụp X- quang gì gì nữa. Mấy người cũng thấy rồi đấy, cái trấn bé tí ti này của chúng tôi, trạm y tế lấy đâu ra khả năng này, phải lên tận bệnh viện tỉnh để chụp. phim, như vậy đắt lắm!"
Chàng trai lại nói.
"Đền, hai nghìn tệ này chúng tôi đền!" “Còn nữa..."
Chàng trai nói tiếp.
"Còn gì nữa?"
Anh Bưu đã đau đến không thở nổi rồi, nghe thế lập tức hỏi.
Bốp!
Chàng trai tiến lên giáng cho hắn ta một cái tát: "Ông đây nói chuyện mà còn dám xen lời?"
"Dạ dạ dạ, anh nói đi ạ!"
"Còn nữa, lúc mày đánh Hổ Tử đã làm hỏng bàn ghế, cả nồi, bát, muôi, đĩa của bọn ông, số tiền này tối thiểu cũng phải mất năm trăm tệ, bốn bỏ năm lên làm tròn số, một nghìn tệ này chúng mày đều phải đền!"
"Chúng tôi đền, đền hết, anh giai, mau cứu tôi đi, cánh tay tôi như đang có trăm nghìn con sâu rỉa căn, tôi không chịu nổi nữa!"
Anh Bưu sắc mặt tái nhợt năm lăn lộn trên mặt đất.
"Vậy thì được, sớm biết điều như vậy, đôi bên cũng không cần vạch áo cho người xem lưng như vậy, còn nữa, đừng tưởng răng chúng mày có tiền thì ngonl"
Chàng trai nạt nộ.
Nói xong liền ghìm chặt anh Bưu, nhanh chóng chỉnh lại cánh tay đã vặn vẹo.
Giống như một phép màu, anh Bưu cảm thấy cánh tay của mình chưa khôi phục lại như cũ nhưng đã không còn thấy đau rồi.
"Anh, em nhớ, em nhớ rất kĩ rồi!"
Anh Bưu sợ hãi nói.
"Ngay bây giờ bọn em sẽ ra ngoài kiếm tiền bù vào! Không thiếu một đồng!"
Anh Bưu kéo theo cô gái vừa mới bừng tỉnh dậy, sau đó vội vàng đi ra ngoài.
"Anh Bưu, cứ vậy mà đi sao, em không cam lòng!"
Cô gái khóc lóc nói.
Mặt đầy uất hận.
Anh Bưu giật giật cánh tay cô ta ý bảo cô đừng lên tiếng nữa.
Hắn ta nghĩ thầm trong lòng.
"Bỏ qua như vậy? Ha ha, cũng không nghe ngóng xem Trương Bưu tao là ai, chờ ông mày gọi thêm vài tên đàn em quay lại, nhân lúc tối trời đập cho chỗ này bằng nát thì thôi, sau đó bắt thằng nhóc đó lại, rút gân tay gân chân để an ủi nỗi hận trong lòng ông đây. Cái này gọi là không nhịn 1 chuyện nhỏ sẽ làm hỏng cả kế lớn, hiện tại không thể chơi chiêu cứng rắn với thăng nhóc này, dù sao ta cũng mang ít người."
"Anh Bưu, anh chờ chút!"
Đúng lúc này, chàng trai lại đi ra khỏi căn phòng gọi.
Anh vấy tay với anh bưu. "Hả, anh, có chuyện gì nữa?" Anh Bưu nói.
"Mấy người quay lại đây đã, tôi quên mất một việc!"
Chàng trai nói.
Anh Bưu lại quay trở về.
"Vừa rồi tôi quên mất, cứ vậy thả hai người đi, †ôi sao yên tâm được đây!"
"Anh, có gì không yên tâm được chứ, em đã được nếm qua bản lĩnh của anh rồi, em cũng không dám chọc giận anh đâu!"
Anh Bưu nói.
Tuy rằng chàng trai này nhìn qua cũng chỉ hai mươi hai tuổi, thế nhưng anh Bưu phải xuống nước mà gọi anh.
"Đúng là bây giờ anh không dám chọc giận tôi, thế nhỡ anh đi gọi thêm người tới, thừa dịp trời tối đường đen mà đập phá quán của tôi thì biết làm sao giờ? Khi đó anh sẽ tha cho tôi chắc? Đến lúc ấy anh rút hết gân tay gân chân của tôi, vậy đời tôi coi như tàn rồi!"
Chàng trai lớn tiếng nói.