Sở dĩ duy trì khoảng cách là vì, trong xương Hồ Tuệ Mẫn vẫn là một cô công chúa kiêu ngạo, tất nhiên sẽ thích đi chung với tầng lớp cấp cao trong xã hội như Thẩm Quân Văn, Phương Kiển Nám và Phương Di.
Chuyện này cũng không có gì đáng trách.
Trần Khiêm cũng không để tâm ánh mắt có chút ghét bỏ của Hồ Tuệ Mẫn và Từ Dương Dương, lúc này ánh mắt anh đang tập trung nhìn tình hình xung quanh.
“Kiển Nám chị mau nhìn xem, em rất thích kẹo đường mà mấy em bé đó cầm, không biết cái này bán ở đâu thế nhỉ?”
Vì mọi người ngồi gần cửa sổ, nên Phương Di nhìn thấy mấy em bé đi ngang qua mình, rồi chỉ vào nói.
“Cậu vẫn thích mấy thứ này à, tôi biết chỗ nào bán nó đó, chỗ đó cách nơi này năm trăm mét về phía bắc, nếu cậu thích, tôi sẽ dẫn cậu qua đó.”
Hồ Tuệ Mãn lập tức nói.
“Vậy thì quá tốt rồi!”
Phương Di hưng phấn đứng dậy.
Sau đó cô ta lại quay đầu nhìn Trần Khiêm.
“A Tam, cậu đi cùng tôi đi, dù gì cậu cũng rảnh rỗi không làm gì mà.”
Phương Di cười nói.
“Anh ta không cần đi theo đâu, hai người chúng †a tự đi qua đó là được.”
Hồ Tuệ Mẫn nói.
Giọng điệu còn mang theo chút ghét bỏ.
Lúc này Trần Khiêm cũng liếc nhìn Hồ Tuệ Mẫn. “Đi thôi!”
Phương Di kéo cánh tay Trần Khiêm đi.
“A Tam, cậu đi cùng Phương Di đi! Đúng lúc có cậu đi cùng em ấy, tôi cũng yên tâm hơn!”
Phương Kiển Nám cũng lập tức cười nói. Lúc này Trần Khiêm mới bất đắc dĩ gật đầu.
Thế là anh rời đi cùng Phương Di và Hồ Tuệ Mẫn.
Anh vốn tưởng rằng Phương Di mua kẹo đường xong sẽ quay lại, nhưng không ngờ cô nhóc này chưa từng nhìn thấy nhiều món đồ chơi hay như vậy, nên cái gì cũng muốn mua, cũng muốn xem hết.
Ba người càng đi dạo càng kéo dài thời gian.
“Aaal"
Trần Khiêm võ vai Phương Di, tỏ ý mình nên quay về rồi.
“Không cần gấp gáp thế đâu, để tôi xem tý đãi” Phương Di cười nói.
“Nếu cậu A Tam này muốn quay về thì để anh ta về trước đi!”
Hồ Tuệ Mẫn nói.
“Không được, quay về đó rất nhàm chán”
Phương Di lắc đầu.
“Hửm?”
Đúng lúc này, khi Trần Khiêm chuẩn bị khuyên nhủ Phương Di quay về lần nữa, đột nhiên tai anh khế động.
Sau đó mắt anh ngưng lại, nhìn xung quanh.