Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1187: Cậu đừng quên lời hứa giữa chúng ta



Trong nhà kho, chỉ còn lại mười mấy người bọn cô.
“Kiển Nám, cậu có biết ai đã cứu chúng ta không? Thế lực nhà họ Phương của cậu to lớn như vậy, chẳng lẽ là bạn ông nội cậu à?”
Hồ Tuệ Mẫn lên tiếng hỏi.
Phương Kiển Nám lắc đầu: “Không phải đâu, không nói tới dòng chính hay phụ thuộc của nhà họ Phương đều bị Tư Đồ Hoằng bắt giữ, cho dù có gia tộc có quan hệ gì đó ra tay, chắc chăn cũng không thần bí thế này, tôi thật sự nghĩ không ra là gia tộc nào nắm giữ thế lực lớn như thế”
Phương Kiển nám nhíu mày nói.
“Nhưng bây giờ xem ra, bọn họ không có ác ý gì với chúng ta, bọn họ chỉ tới giúp chúng ta thôi.”
Hồ Tuệ Mẫn nói. Mọi người đều gật đầu tán thành.
Lúc này Phương Kiển Nám lại nhìn Hồ Tuệ Mẫn và Thẩm Quân Văn:
“Tuệ Mẫn Quân Văn, tôi thấy thân thủ hai người cũng được đào tạo chuyên nghiệp, có phải hai người không phải là học sinh chuyển trường đúng không?”.
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Phương Kiển Nám nói.
Hồ Tuệ Mẫn cười nói: “Không sai, chúng tôi thật sự không phải học sinh chuyển trường, nhưng Kiển Nám, thân phận thật sự của chúng tôi cần phải giữ bí mật, mong cậu có hiểu cho chúng tôi.”
“Cậu về nhà sớm một chút, rồi ngủ một giấc thật ngon, đợi đến sáng mai thức dậy, mọi chuyện đã ổn thỏa rồi.
Trần Khiêm để Lâm Thắng Nam ngồi vào xe, căn dặn tài xế đưa Lâm Thắng Nam về nhà xong thì nói với Lâm Thắng Nam vẫn còn không ngừng sợ hãi.
“Trần Khiêm, chuyện này rất nguy hiểm, nếu không thì cậu đi cùng tôi, ở lại nhà tôi một đêm đi! Bọn họ rất đáng sợ đó.”
Lâm Thắng Nam lo lắng nói.
“Không được, tối nay tôi vẫn còn chuyện phải làm.”
“Nhưng trời đang sấm sét, sắp mưa to rồi, chúng ta cũng được giải cứu rồi, cậu còn muốn đi đâu nữa?”
Lâm Thắng Nam vẫn chưa yên lòng.
“Cậu đừng quên lời hứa giữa chúng ta, đừng kể chuyện cậu nhìn thấy tôi ra bên ngoài là được."
Anh võ vai Lâm Thắng Nam.
Trần Khiêm nháy mắt với tài xế, tài xế liền lái xe rời đi. Lâm Thắng Nam xoay người lại, nhìn Trần Khiêm vẫn đứng đó thông qua cửa kính sau xe.
Đột nhiên, một tia chớp lóe lên, trong nháy mắt đã chiếu sáng khuôn mặt của Trần Khiêm.
Lâm Thẳng Nam nhìn khuôn mặt của Trân Khiêm từ phía xa, không hiểu sao sau lưng lại toát mồ hôi lạnh.
Hình như Trần Khiêm lúc này không còn là Trân Khiêm mà cô ấy quen biết nữa!
Thật đáng sợ „