Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1202: Ăn từ từ thôi



Cô ta cũng chú ý đến Trần Khiêm đã ra ngoài.
“Hả? Cậu ấy...”
Đôi mắt xinh đẹp của Kiều Kiều đảo tròn.
“Sao thế Lâm Kiều? Chẳng lẽ cậu cũng cảm thấy cậu †a quen quen? Hay là cậu thấy người ta đẹp trai nên thích anh đẹp trai này rồi? Từ lúc tớ quen cậu ở Kim Lăng thì tớ hiểu cậu lắm nha, thấy trai đẹp là có kéo cũng không kéo cậu lại được!”
Khương Nhiên Nhiên cười nói.
“Không, tớ chỉ cảm thấy nhìn cậu ta rất quen, đặc biệt là bóng lưng của cậu ta, hình như là gặp ở đâu rồi thì phải!”
Lâm Kiều nói.
“Haiz thôi vậy, mình đi thôi, chờ chồng tớ tan làm thì mình đi ăn nha? Sau đó đi dạo phố!”
Lâm Kiều lại nói. “Được thôi!” Hai người nói cười, rời đi.
Trần Khiêm cũng không ngờ mình sẽ gặp Khương Nhiên Nhiên. Vì không muốn rắc rối nên Trần Khiêm không chào.
“Ông chủ, cho vài món!?”
“Biến biến biến, còn trẻ mà đã đi xin cơm, thà cho. chó ăn còn hơn, biến ra chỗ khác đi!”
Một chàng trai trẻ tuổi tóc xù, què một chân, chống gậy gỗ cầm chiếc bát vỡ bước vào quán ăn ven đường.
Kết quả bị ông chủ đuổi như đuổi ruồi.
Người đi đường cũng chỉ chỉ trỏ trỏ vào chàng trai ấy.
Mà đúng lúc Trần Khiêm đi ngang qua nhìn thấy cảnh tượng này, bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó rời đi.
Nhưng vừa bước được hai bước, Trần Khiêm chợt dừng chân.
Quay đầu nhìn về phía chàng trai kia. “Đứng lại!” Trần Khiêm nhìn chàng trai ăn xin nói.
“Anh trai, cho ít tiền đi, mua ít thức ăn? Được không?”
Chàng ăn xin sợ đến run lẩy bẩy, không dám ngẩng đầu, vừa khóc vừa nói.
“Vĩnh Hào?”
Trần Khiêm khẽ gọi.
Mà chàng trai cực kỳ kinh hãi. Chợt ngẩng đầu lên.
Lúc nhìn thấy người trước mặt. Môi Hoàng Vĩnh Hào run lên. “Anh... Anh là? Anh Trần?” Hoàng Vĩnh Hào chảy nước mắt.
Trần Khiêm tháo khẩu trang xuống, sắc mặt giống như không thể tin nổi: “Là anh đây, Vĩnh Hào!”
Trần Khiêm ôm bải vai anh ta.
“Anh! Thì ra anh chưa chết, anh vẫn còn sống!” Hoàng Vĩnh Hào ném gậy gỗ đi.
“Chưa, Vĩnh Hào, sao cậu lại trở nên thế này?” Trần Khiêm kinh ngạc.
Ngẫm lại lúc trước, Hoàng Vĩnh Hào oai phong đến biết bao, bây giờ lại rơi vào thảm cảnh, sao Trần Khiêm có thể không đau lòng.
“Ăn từ từ thôi!”
Trần Khiêm mua một đống đồ ăn ở một quầy hàng ven đường cho Hoàng Vĩnh Hào.
Hai người ngồi xuống.
Trần Khiêm rót cho Hoàng Vĩnh Hào ly nước, vỗ lưng anh ta.
Hoàng Vĩnh Hào gật đầu nhưng vẫn nhét thức ăn vào miệng.
“Không ngờ mới nửa năm thôi mà đã xảy ra nhiều xI. chuyện như vậy, là tại anh liên lụy đến các cậu!”
Trần Khiêm tự trách.