Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1212: Mạc Kiếm khiếp sợ



Mạc Kiếm chợt gật đầu: “Tiền bối, ông hiểu thì hay quá. Đời này, đứa con trai mà ba tôi yêu thương nhất là tôi, chắc chắn ông ấy sẽ dùng hết tất cả mọi cách để tìm tôi, vận dụng hết tất cả cao thủ của nhà họ Mạc. Tiền bối, ông đừng đắc tội nhà họ Mạc, chỉ bằng chúng ta thương lượng, mọi người cùng kết bạn!”
“Ngày nào ông ta chưa tìm được cậu thì ngày ấy ông †a sẽ không bỏ qual”
Người áo đen nói.
“Đúng vậy đó tiền bối! Ông tội gì...”
Bốp!
Lúc này, người áo đen chợt ra tay.
Trực tiếp bóp cổ của tên cấp dưới kia.
Sau đó vặn một cái thật nhẹ.
Phụt.
Miệng tên cấp dưới phụt máu, về chầu ông vãi luôn. “A? Tiền bối ông!”
Mạc Kiếm kinh hãi.
“Cấp dưới của cậu rất thông minh, biết đánh ký hiệu dọc đường!”
Người áo đen cười mỉa.
“Cậu Ba Mạc Kiếm, anh muốn biết tôi là ai à?”
Người áo đen nói.
“Tiền bối... Ông... Ông là ai?” Mạc Kiếm kinh hãi hỏi.
Người áo đen cởi mũ, sau đó tháo thiết bị đổi giọng nói trên cổ xuống.
Rồi gỡ khẩu trang ra. Lộ ra một gương mặt đẹp trai.
Mà cũng chính vì gương mặt này, làm Mạc Kiếm hoảng sợ.
“Anh... anh là Trân Khiêm?” Mạc Kiếm khiếp sợ.
Tìm Trần Khiêm ở khắp nơi, tất nhiên Mạc Kiếm đã từng đọc thông tin của Trần Khiêm.
Lập tức nhận ra ngay, tất nhiên anh ta sẽ thấy kinh hồn bạt vía.
“Đúng vậy, hai cha con các người cực khổ tìm tôi suốt nửa năm, không ngờ anh lại rơi vào tay tôi nhỉ?” Trần Khiêm nhếch mép cười.
Cái nhếch mép này làm Mạc Kiếm cảm thấy kinh hoàng.
“Trần Khiêm, cậu Trần, không ngờ anh cũng là người có huyết mạch, đúng là thất kính, những chuyện lúc trước, chỉ là hiểu lầm mà thôi!”
Mạc Kiếm sợ hãi nói.
Bởi vì thân thủ của Trần Khiêm, thật sự quá mạnh mẽ.
“Hiểu lầm, bạn bè trước đây của tôi đều thảm dưới tay anh. Hơn nữa, trong nửa năm qua, nhà họ Trần bị anh chèn ép đến mức không thở nổi, chưa bàn đến tôi hai cha con anh đuổi đến mức như chó nhà có tang, những chuyện này là hiểu lầm thôi à?”
Trần Khiêm cười mỉa.
“Anh bắt tôi nhưng lại không giết tôi, vậy anh muốn làm gì?”
Mạc Kiếm nuốt một ngụm nước miếng, lui về sau hai bước.
“Tôi chỉ tìm một nơi và một lúc thích hợp để giết anh”
Trần Khiêm nói.
“Tôi biết anh muốn thay ba tôi phải dời lực chú ý để nhà họ Trần anh có cơ hội nghỉ ngơi! Nhưng Trần Khiêm, anh cho rằng anh bắt tôi thì anh sẽ thoát được à? Mặc dù võ thuật của anh mạnh mẽ nhưng đừng quên anh đang đối mặt với cả nhà họ Mạc, đối mặt với ba tôi!”
Mạc Kiếm nhấn mạnh câu cuối cùng: “Ba tôi sẽ chạy đến đây nhanh thôi. Anh giết tôi thì phải nghĩ đến hậu quả, anh chẳng có lợi thế gì cả!”
Trần Khiêm gật đầu: “Cho nên tôi đã tự hỏi rất lâu rằng tôi phải giết anh thế nào, phóng hỏa đốt loại người như anh thì sẽ để lại dấu vết, cuối cùng cũng nghĩ ra cách này!”
“Hang sâu đằng trước tên là hang dã khí, còn được gọi là hang muỗi độc. Bên trong chứa hàng trăm triệu con muỗi cực độc. Nếu tôi ném anh vào, chỉ sợ chưa đến nửa tiếng sau, anh sẽ chẳng còn chút dấu vết nào, như vậy, nếu ba anh muốn tìm anh, chỉ sợ sẽ cần một thời gian rất dài! Cho nên tôi sẽ để muỗi cắn anh chết!”
“Trần Khiêm! Anh... anh độc ác lắm! Đồ khố nạn, ba tôi sẽ tra tấn anh!”
Mạc Kiếm sợ đến mức gương mặt dữ tợn, đôi mắt hẳn đỏ, giận dữ hét lên...