Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1217: Lãnh Như Sương



Đêm nay, thoáng chốc đã qua... “Này này này, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi, chúng ta phải đi!"
'Trần Khiêm võ mặt Lãnh Như Sương và chàng trai mập mạp.
Hai người bừng tỉnh.
“Anh, trời còn tối mà, có lẽ là rạng sáng rồi, tối hôm qua những người đó còn dựng lều bên ngoài, chúng ta đi đâu vậy?”
Chàng trai mập mạp dụi mắt hỏi.
“Nhưng ban nấy tôi ra ngoài xem thấy bên ngoài trống hoắc, chẳng có ai cả. Có lẽ đã đi hết rồi, hoặc là đã bị muỗi độc căn chết không chừng! Chúng ta nhân cơ hội này nhanh chóng rời khỏi đây!”
Trần Khiêm nói.
“Hả? Không có ai à?” Chàng trai mập mạp hỏi.
Lãnh Như Sương cũng hơi ngạc nhiên và nghỉ ngờ, đứng lên.
“Đúng là không nhầm, chúng ta đi nhanh đi, không đi sẽ không kịp đâu!”
Trần Khiêm vác ba lô lên. ì Hiển nhiên, cho dù là chàng trai mập mạp hay Lãnh
Như Sương kiêu ngạo thì bây giờ đều xem Trần Khiêm là trung tâm.
Lập tức nhanh chóng rời đi.
Đợi đến khi ra ngoài hang, Lãnh Như Sương ngạc. nhiên phát hiện.
Quả nhiên bốn phía trống huơ không một bóng người, lều trại rỗng tuếch.
Mà đàn em của Lý Hổ, giống như sau một đêm, đã bốc hơi một cách bí ẩn.
“Không thể nào đâu? Nếu có chiến đấu kịch liệt thì chắc chắn tôi sẽ nghe thấy!”
Lãnh Như Sương thầm đoán.
Đồng thời kinh ngạc nhìn về phía Trân Khiêm.
Mà lúc này, Trần Khiêm đã ngồi lên một chiếc xe việt dã, anh nói: “Hai người, chia tay từ đây, tôi còn chuyện quan trọng! Bên cạnh còn mấy chiếc xe, nếu hai người đi thì có thể sử dụng, đỡ phải đi bội”
“Anh... Anh đi đâu?”
Lãnh Như Sương ngập ngừng một lúc rồi hỏi.
“Tôi cũng không biết nhưng dù sao tôi sẽ đi về hướng Tây Nam, đến một chân trời mới thôi!”
Trần Khiêm cười cười. Đám người Lý Hổ, tất nhiên là Trân Khiêm nhân lúc đêm khuya đã ra giết chết hết, anh không thể ở lại đây lâu nên tất nhiên không thể trì hoãn thêm được.
Vừa nói, Trần Khiêm vừa khởi động xe.
“Đúng rồi, chưa biết tên anh là gì? Tôi tên Lãnh Như Sương!"
Gương mặt xinh đẹp của Lãnh Như Sương đỏ bừng hỏi.
Dù sao đã lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên có một chàng trai tiếp xúc thân mật với cô ta.
Hơn nữa anh không giống như những người khác. Mặc dù ngoài miệng anh nói vậy nhưng ánh mắt anh không hề có bất kỳ suy nghĩ dơ bẩn nào, Lãnh Như Sương có thể nhận thấy điều đó.
“À... Tôi tên là A Tam!” Trần Khiêm nói.
Nói xong, không đợi Lãnh Như Sương nói tiếp, anh đã phất tay, giãm chân ga, trực tiếp phóng xe đi.
“A Tam? Làm gì có ai tên vậy?” Lãnh Như Sương bực mình.
Muốn hỏi lại nhưng đã chẳng thấy bóng dáng người đó đâu...
Trần Khiêm chạy thẳng xuyên qua Tây Nam, đến khu vực biên giới Tây Nam.
Dựa theo những gì mà lúc trước Ngụy Thanh Thư đã giới thiệu.