Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1226: Khó có khi thấy cậu si tình như vậy



Hôm nay Trong trang viên.
“Ngọc Nhi, cậu chọn nấm tuyết lâu như vậy, đã mệt chưa?”
Lan Nhi năm trên giường, nhìn Ngọc Nhi đang nghiêm túc lựa nấm, cười gượng nói.
Chưa đến một tháng nhưng sắc mặt của Ngọc Nhi và Lam Nhi đã tốt hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần.
Đặc biệt là Ngọc Nhi, bây giờ sắc mặt càng ngày càng ổn, trổ mã thành một cô gái ngọt ngào đáng yêu, làm người khác vừa nhìn đã thấy mến thấy yêu.
“Không mệt, những ngày gần đây cậu chủ huấn luyện nhóm vệ sĩ vất vả quá, còn phải quản lý công ty nữa. Tớ nấu cho cậu chủ một bát canh nấm tuyết, mang đến cho cậu chủi”
Ngọc Nhi cười nói ngọt ngào.
“Đúng đó, cậu chủ là người rất tốt nhưng con nhóc như cậu còn tốt hơn đó, gần như là chuyện gì cậu cũng làm thay cậu chủ! Ha ha!”
Lam Nhi cười nói.
Trong khoảng thời gian này, Ngọc Nhi cứ đi theo Trần Khiêm.
'Từ chuyện ăn uống hằng ngày đến ăn mặc ra ngoài, Ngọc Nhi đều chuẩn bị rất tươm tất.
“Đúng rồi Ngọc Nhi!”
Dường như Lam Nhi nhớ đến chuyện gì đó, ngồi dậy nói:
“Một tháng trước, cậu chủ từng nói thả chúng ta đi, còn cho chúng ta một số tiền. Chẳng phải trước kia lúc nào cậu cũng muốn được về nước, về quê hả? Cho dù chú và dì đã qua đời thì cậu vẫn còn những người thân khác mà? Tại sao lại không đi nữa?”
“Chắc không phải cậu thích cậu chủ của chúng ta đấy chứ?”
Lam Nhi che miệng cười nói.
“Lam Nhị, cậu lại nói lung tung rồi, tớ... tớ làm gì còn ai thân thích đâu, chỉ là tớ vừa gặp cậu chủ đã cảm thấy rất yên tâm, nên muốn ở lại đây thôi. Tớ có tư cách gì thích cậu chủ chứ!”
Gương mặt xinh đẹp của Ngọc Nhi đỏ ửng, vội vã nói.
“Còn cậu đó Lam Nhi, cậu còn muốn về quê hơn cả tớ mà, sao bây giờ cũng không đi?”
Ngọc Nhỉ hỏi ngược lại.
“Tớ hả, có hai nguyên nhân. Thứ nhất, cậu chủ là người tốt, sẽ không ngược đãi tụi mình giống như những gia chủ khác. Cậu chủ rất tôn trọng tụi mình, đi theo cậu chủ, rất ổn định! Còn nguyên nhân thứ hai cũng là nguyên nhân quan trọng nhất, anh Hổ đã đồng ý với tớ là khoảng chừng một tháng sẽ đến đây đón tớ đi. Tớ không muốn chạy lung tung, tớ muốn chờ anh Hổ đến đón tớ, anh Hổ sẽ cứu anh của anh ấy ra. Anh ấy nói rồi, dắt tớ đi khỏi nơi này rồi chúng tớ kết hôn!”
Lam Nhi hạnh phúc nói.
“Nhưng mà Lam Nhị, lời đàn ông nói, cậu tin là thật hả? Đúng, đúng là anh Hổ đã từng cứu tụi mình, nhưng mà, tớ vẫn không tin là anh ấy sẽ dẫn cậu đi! Cậu phải chuẩn bị tâm lý! Đương nhiên, anh Hổ đã cứu chúng ta, †ớ cũng tin anh ấy, nhưng mà...”
Ngọc Nhi muốn khuyên Lam Nhi đừng hy vọng nhiều như vậy, để tránh bị tổn thương.
“Tớ biết Ngọc Nhi muốn nói gì, nhưng tớ tin anh Hổ. Anh Hổ cứu anh của anh ấy xong, chắc chản sẽ đến tìm tớ. Chúng tớ đã đính hôn rồi, tóm lại, ngày nào còn chưa đợi được anh ấy thì tớ sẽ đợi một năm. Năm nay anh ấy chưa đến thì tớ sẽ chờ cả đời, tớ sẽ đợi!”
Hai tay Lam Nhi chống lên má, cười nói.
“Được rồi, khó có khi thấy cậu si tình như vậy, đi thôi. Chúng ta đi nấu canh rồi mang qua cho cậu chủ!”
Hai người vừa đi vừa cười nói.