Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1228: Có phải anh đã chết rồi hay không



“Anh Hổ”
Lam Nhi khóc lóc nói.
“Cậu chủ? Anh biết anh ta à?” Thẩm Vạn Sơn hỏi.
“Ừ, tất nhiên là biết rồi, không chỉ là anh em mà còn nh
hơn cả anh em
Trần Khiêm nói.
“AI Thế thì cậu chủ, xin cậu chủ hãy cứu anh Hổ đi, y thuật của cậu chủ siêu phàm, nhất định cậu chủ phải cứu anh Hổ!” Lam Nhi khóc lóc nói. Không ngờ anh Hổ mà Lam Nhi nói lại là Địa Hổ. Nếu biết vậy thì từ lâu anh đã sai người đi tìm rồi. Đâu đến nông nỗi này.
"Lam Nhi, cậu tránh ra trước đã. Cậu không nghe cậu chủ nói hả, cậu chủ là anh em của anh Hổ mài"
Ngọc Nhi kéo Lam Nhi ra.
Mà thoáng chốc Trần Khiêm đã kiểm tra vết thương của Địa Hổ.
Vết thương cực kỳ nghiêm trọng, nếu phát hiện trễ thêm vài tiếng thì chỉ sợ cho dù bác Tân có đến thì cũng khó mà xoay chuyển được.
"Nhanh, đưa Địa Hổ về trang viên trước!" Trần Khiêm nói.
Khoảng chừng hai tiếng đồng hồ sau. Ngón tay Địa Hổ khẽ nhúc nhích.
Sau đó anh ấy mở mắt ra.
Đập vào mắt là.
Là Lam Nhi đang nắm chặt tay mình.
"Lam Nhỉ? Anh... Chẳng lế anh đang nằm mơ? Có phải anh đã chết rồi hay không?”
Địa Hổ yếu ớt hỏi.
"Không! Không phải! Anh Hổ, không phải anh đang nằm mơ đâu, nhờ cậu chủ, cậu chủ đã chữa trị cho anh!"
Lam Nhỉ khóc nói. "Cậu chử?" Địa Hổ nghi ngờ: "Anh biết vết thương của anh mà, cho dù là thầy Tả ở Tây Nam đến thì cũng không thể thay đổi được. Anh cố gắng chạy đến đây là vì muốn gặp em lần cuối, sao vết thương của anh lại được chữa khỏi chứ?"
"Thật mà anh Hổ, cậu chủ rất giỏi giang, anh ấy thật sự đã chữa cho anh rồi mà!"
“Đúng rồi, em vui quá nên quên mất. Cậu chủ nói chờ đến khi anh tỉnh thì phải thông báo cho anh ấy ngay!"
Lam Nhi lau nước mắt.
Vội vàng chạy ra ngoài.
“Địa Hổ, anh tỉnh rồi?”
'Trần Khiêm nhanh chóng chạy vào.
Mà nghe thấy giọng nói này.
Địa Hổ vốn dĩ đang nằm trên giường bệnh chợt run rẩy.
Vừa ngẩng đầu lên nhìn, khóe miệng càng run rẩy hơn: “Cậu... Cậu Trần???”