Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1230: Hồng môn yến



Mấy anh em Thẩm Vạn Sơn đứng bên cạnh cũng hơi kiêng kị: "Cậu chủ, Văn Sâm bá chủ ở Thiên Thành, không những thế lực khổng lồ mà bản thân ông ta cũng tự xưng là Ác Long, năng lực rất mạnh. Cho dù là người đã khổ luyện hơn mười năm cũng không phải là đối thủ của ông ta. Trông có vẻ như anh Địa Hổ đây cũng biết võ, hơn nữa tất nhiên năng lực không tầm thường nhưng nếu thua dưới tay Văn Sâm, cũng không phải là chuyện gì lạ!"
"Lợi hại vậy à!?"
Trần Khiêm hỏi.
'Trần Khiêm biết rõ năng lực của hai anh em Thiên Long, Địa Hổ. Hai người có thể chất và tài năng tuyệt vời.
Nhưng lại có người đánh hai anh em này đến mức không còn sức chống cự, đúng là hiếm thấy.
Mà năng lực của Thẩm Vạn Sơn thì chẳng kém cạnh Thiên Long, Địa Hổ. Giờ phút này, sắc mặt kiêng kị của anh ấy đã đủ để hiểu được sự khủng bố của Văn Sâm ở mảnh đất Thiên Thành này.
“Đúng vậy, nhưng mà cậu chủ, mạng anh em tôi là của anh, chúng tôi không sợ chết. Anh chỉ cần nói một câu, đi xử Văn Sâm, chúng tôi sẽ làm ngay!”
Thẩm Văn Sơn lạnh lùng nói.
“Đúng đó cậu chủ, chúng tôi đều không sợ chết!”
Các anh em còn lại cũng tỏ thái độ.
'Trần Khiêm giơ tay lên: “Chuyện này thì đợi chúng ta bàn bạc kỹ lại đã. Vạn Sơn, tôi muốn có tất cả thông tin về thế lực của Văn Sâm, cậu hãy điều tra ngay cho tôi!”
Thật ra bản thân Trần Khiêm không sợ nhưng lỡ như thật sự khủng bố như lời họ nói thì.
Chẳng phải là để anh em chết trong vô nghĩa rồi hay saol
Nhưng quan hệ giữa anh và hai anh em Thiên Long, Địa Hổ không phải là mối quan hệ bình thường.
Thiên Long gặp nạn, tất nhiên Trần Khiêm sẽ liều mình cứu giúp. Thoáng chốc đã đến buổi chiều.
“Cậu Trần, nếu cậu đến Thiên Thành thì nhất định phải đưa tôi theo!”
Địa Hổ còn yếu, đi trong sân vườn, nói với Trần Khiêm đang đứng khoanh tay.
“Địa Hổ, sao anh lại xuống giường rồi? Hơn nữa, chẳng phải em đã nói với anh là bây giờ em không phải cậu Trần! Anh đừng gọi em như vậy!” Trần Khiêm cười nói.
“Vâng, tôi đã biết rồi cậu Trần.”
“Khụ khụ, ngoài ra, hai anh em tôi đã rời khỏi nhà họ. Trần rồi, không còn là Thiên Long, Địa Hổ mà cô chủ đã đặt nữa, cậu cứ gọi tôi là Trương Hổ đi!
Địa Hổ cũng cười gượng.
'Trần Khiêm vỗ vai anh ấy: “Chuyện cứu Thiên Long, vài ngày nữa em sẽ lập tức hành động ngay, anh cứ nghỉ ngơi cho khỏe! Yên tâm, em sẽ đưa Thiên Long đến trước mặt anhI”
“Nhưng mà cậu Trần..."
“Không cần nói nữa!”
Trần Khiêm giơ tay lên ngắt lời Trương Hổ.
Mà lúc này, Thẩm Vạn Sơn bước từ bền ngoài vào.
“Cậu chủ, năm thế lực của thị trấn Tháp Câu gửi mời đến, mời cậu chủ tối nay đến tham gia buổi tiệc họp mặt của họ, hơn nữa người đưa thiệp mời còn nói là bắt buộc phải đi!”
Thẩm Vạn Sơn cười mỉa. “Đây là gì? Hồng môn yến? Hay là ép buộc?” Trần Khiêm lạnh lùng hỏi.
“Ha ha, em hiểu năm thế lực này đang nghĩ gì, đơn giản là họ muốn ra oai, muốn đánh phủ đầu chúng ta trước. Sau này, chúng ta phải nộp phí bảo kê cho họ! Cậu chủ, anh không cần phải quan tâm đến bọn họ, em sẽ từ chối thẳng!”
Thẩm Vạn Sơn nói.
“Không cần phải từ chối. Ngày mai chúng ta đi Thiên Thành, tôi không muốn sau này phải nơm nớp lo sợ. Nếu bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ như vậy, không đi thì chẳng nể mặt tí nào, đêm nay chúng ta sang đó!”