Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1238: Cuối cùng cậu ta là ai



Dù sao mọi người đều đã nhìn thấy Trần Khiêm dẫn người càn quét thế lực của năm nhà.
Cứ ngỡ rằng hôm nay có thể nuốt được Tập đoàn Thiên Long nhưng bây giờ lại bị Tập đoàn Thiên Long nuốt ngược lại.
“Thế chủ tịch Kim, ban nãy ông đã nói người thắng sẽ có thể phân chia thế lực, không biết điều này có còn được tính không?”
Thẩm Vạn Sơn lại hỏi. Kim Điêu ho khan cười nói: “Tính chứ, tất nhiên là tính rồi. Được, vậy sau bữa tiệc chúng ta sẽ thảo luận chuyện này!”
Tại thời điểm này, Kim Điêu cũng không dám nói thêm gì.
Dù sao cũng đâu thể nuốt lời.
“Người đâu, tháo tấm biển viết năm thế lực văn võ xuống, lập tức sửa thành sáu thế lực.”
Kim Điêu đang giao việc cho đàn em.
Mà về những chuyện này, bốn ông trùm còn lại đều không nói gì.
Bây giờ trong lòng họ đang có những suy nghĩ khác nhau.
Có người tức giận muốn chặn ngang Tập đoàn Thiên Long, có người lại muốn xem kịch.
Dù sao những thế lực nhỏ yếu đều mong có thể phá vỡ thế cân bằng này, như vậy thì một khi hỗn loạn mới có cơ hội.
Trong khi nói chuyện, có vài tên đàn em đã khiêng cái thang đến muốn dỡ tấm biển xuống.
“Không cần phiền phức vậy đâu!”
Trần Khiêm cười mỉa.
Cầm một chiếc đũa, bàn tay phóng mạnh. Rầm!
Âm ầm, chiếc đũa trực tiếp bay ra, đâm thủng chính giữa tấm biển.
Rầm! Tấm biển trực tiếp vỡ tan tành, rơi xuống dưới đất.
“Cái gì!!!”
Năm ông trùm cực kỳ kinh hoảng. Thuốc lá trong tay rơi thẳng xuống đất. “Người này? Cuối cùng cậu ta là ai?”
“Sao... sao có thể? Chỉ với sức lực con người đã làm tấm biển vỡ nát luôn?”
Năm người kinh hãi nói. Hiển nhiên, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng này. Nếu chiếc đũa kia không bay vào tấm biển mà bay lên đầu họ, mà còn là khoảng cách xa như vậy nữa, thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Mấy anh em Thẩm Vạn Sơn thì nhìn nhau.
'Thầm nghĩ: Hừ, cậu chủ ra tay, chắc chắn phải làm các người sợ choáng váng.
Mà hiển nhiên, sở dĩ Trần Khiêm ra tay như vậy.
Là vì anh muốn nói cho năm người này biết anh không có tâm trạng ngồi phân chia thế lực với năm người. Nếu không ngoan ngoãn thì kết cục sẽ giống như tấm biển này, bị quét sạch!
'Trần Khiêm lạnh lùng ngồi xuống.
“Chủ tịch Kim, chủ tịch Chu, mọi người ngồi đi!”
Trần Khiêm mỉm cười nói.
“Vâng cậu... cậu chủ Trần!”
Giờ phút này, mặc dù Kim Điêu đã cố gắng vờ như bình tĩnh nhưng lớp mồ hôi trên trán đã bán đứng hắn.
Nếu Trần Khiêm muốn giết người thì chẳng phải chiếc đũa trong tay anh sẽ là vũ khí sắc bén hay sao?
Lập tức xưng hô cũng thay đổi.