Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1242: Người thần bí



Lúc này, Trần Khiêm lạnh lùng nhìn chằm chằm ông †a, thờ ơ nói:
“Ông hãy thành thật trả lời câu hỏi của tôi, Văn Sâm thật đang ở đâu? Ông là gì của Văn Sâm?”
Vừa dứt lời, nhóm Thẩm Vạn Sơn đều sững sờ.
“Mong cậu tha mạng, tôi là Văn Lâm, Văn Sâm là em trai tôi. Một tuần trước nó ra ngoài rồi, nhân lúc nó không ở đây nên tôi giúp nó trông coi khu này mà thôi. Cậu tha mạng cho tôi đi, cậu muốn tìm người trả thù thì hãy tìm Văn Sâm!”
Người này khóc nói.
“Cái gì? Thì ra ông ta không phải Văn Sâm?”
Mọi người đều sững sờ.
E là cậu Trần đã nhìn ra điều này từ lâu rồi.
“Tên khốn, thì ra mày chơi bọn tao, Văn Sâm đâu? Hắn ở đâu?”
Thẩm Vạn Sơn tóm lấy ông ta.
“Nó chỉ nói với tôi nó đưa người đi tìm một thứ, sẽ về muộn vài ngày. Còn những chuyện khác tôi không biết gì cải
Văn Lâm khóc nói.
“Chúng tôi sẽ đưa người đi, giết ông chỉ tổ bẩn tay chúng tôi, cút đi!”
Nhìn Văn Lâm, Trần Khiêm lạnh lùng mắng. “Cảm ơn cậu, cảm ơn!”
Văn Lâm vội vã bỏ chạy.
“Tên vô dụng này...”
Thẩm Vạn Sơn chửi mát, sau đó theo Trân Khiêm quay về.
“Con mẹ nó, Văn Lâm tao một đời anh hùng, không ngờ hôm nay lại cúi đầu trước một thằng lõi, đúng là xui xẻo mà. Nhưng người này thật sự rất mạnh, so với em trai cũng chẳng kém gì! Xem ra phải mau chóng gọi em trai quay về, diệt tên nhóc này thôi!”
Văn Lâm xoa cổ họng, vừa chạy vừa mắng.
Bịch!
Đâm vào một người trước mặt.
Ngay lập tức ngã xuống.
“Mẹ kiếp, không có mắt à!”
Văn Lâm tức giận mắng.
Nhưng giây tiếp theo lại không mắng nữa.
Bởi vì đứng trước mặt Văn Lâm là một người mặc đồ đen, áo choàng đen, chỉ lộ đôi mắt ra bên ngoài.
Nhưng từ ánh mắt của người này có thể nhìn ta đây chắc là một ông lão.
Đôi mắt ông ta hơi vẩn đục nhưng lại có một tia sáng sắc bén.
Giống như có thể trấn nhiếp hồn phách của người khác, khiến người ta ớn lạnh. Văn Lâm chỉ mắng một câu thì sợ hãi không dám mắng nữa.
“Ông... Ông là ai?”
Văn Lâm hỏi.
Ông lão mặc đồ đen chậm rãi đi qua, đưa đôi tay già nua lên, vỗ nhẹ vào đầu Văn Lâm.
Rắc!
Một giây sau.
Văn Lâm nôn ra máu, nằm lăn ra đường...
Ông lão đồ đen chậm rãi chắp tay sau lưng, nhìn về hướng nhóm Trần Khiêm rời đi, ánh mắt sâu xa.
Sau đó, khẽ cau mày...