Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1251: Bát Bộ Lĩnh



Hai tay nắm chặt vung vẩy.
Chuyện này được xem như là một khúc nhạc đệm sau khi Trân Khiêm đến trường.
Các sinh viên cũng đặt cho Trần Khiêm một biệt danh, gọi là ông thầy hèn nhát.
Nhưng tâm tư của Trần Khiêm cũng chẳng phải ở đây.
Chuyện này không ảnh hưởng gì đến việc Trần Khiêm quan sát tình hình xung quanh Úc Kim Hương cả.
'Trần Khiêm phát hiện ra trong trường thật sự có dòng chảy ngầm.
Có vài thế lực đã bắt đầu để ý tới Úc Kim Hương rồi.
Cho dù khoảng thời gian trước, Úc Kim Hương đã bị bắt cóc một lần rồi nhưng cô ta vẫn không biết sợ là gì.
Văn là chị đại ở trường.
“Ôi vãi, làm thế nào bây giờ? Trời ơi, Kim Hương lại chạy ra ngoài rồi!"
Rõ ràng tiết học đầu tiên đã kết thúc trong một bầu không khí khác.
Đến tiết thứ hai, lúc Trần Khiêm đến phòng học.
Vừa vào phòng học đã nghe thấy vài nữ sinh viên đang lo lắng nói.
“Sao vậy?” Trần Khiêm cau mày, hỏi. “Hừ, liên quan quái gì đến thầy, đúng là đồ vô dụng mà, bị người †a đuổi cái là đi luôn.
Làm sinh viên của i thầy đúng là vừa uất ức vừa mất mặt mà! Kim Hương không muốn học tiết của thầy nên lái xe ra ngoài chơi rồi!"
Một cô gái oán trách nói: “Ba của Kim Hương cứ dặn đi dặn lại là phải trông chừng Kim Hương. Giờ thì hay rồi, ngay cả tôi cũng bị mắng, mà kẻ đầu sỏ chính là thầy, hừi”
Cô gái nói xong thì đẩy Trần Khiêm ra.
Sau đó thở hổn hển muốn chạy ra ngoài tìm Úc Kim Hương.
Úc Kim Hương đã quen với kiểu không gò bó không trói buộc, có một loại khí thế trời đất bao la để mặc tôi bay.
Một khi không vừa ý thì sẽ muốn ra ngoài chơi.
Lúc này.
Có một chàng trai đeo kính chạy lại.
Đúng lúc gặp được bạn thân của Úc Kim Hương.
Cậu ta thở hổn hển: “Chị Ngưng Ngưng, không hay rồi, em thấy chị Kim Hương lái xe chạy thẳng về phía Bát Bộ Lĩnh. Chị ấy nói chị ấy ra ngoài chơi, bảo em nói với chị, tiết của ông thầy hèn...”
Chàng trai đeo kính nói đến đây thì nhìn thấy Trần Khiêm, sau đó không nói nữa, vẻ mặt ngượng nghịu.
“Ôi đệch, chạy đến Bát Bộ Lĩnh? Toang rồi toang rồi, nếu để bác trai biết cậu ấy đến đó chơi thì chắc ba tôi cũng bị đánh chết đấy! Ở đó vàng thau lẫn lộn, nguy hiểm lắm, phải làm sao bây giờ? Các cậu ai đi với tớ, đi †ìm Kim Hương về!”
Lý Ngưng Ngưng lo lắng nhảy dựng lên.
“Tớ đi!"
“Tớ cũng đi!"
Một nhóm các chàng trai xung phong nhận việc.
“Bát Bộ Lĩnh là chỗ nào?”
Lúc này, Trần Khiêm hỏi.