Doãn Siêu không khỏi cảm thấy bất lực, lắc đầu cười khổ.
'Tên Trần Khiêm này, e là không biết tự lượng sức mình.
Người vừa là bạn học vừa là anh em của anh ta này, quả thực nhà mở xưởng rượu. Cha con họ có một đặc điểm, đó là trong người có rất nhiều men rượu.
Anh ta đã từng tận mắt thấy người anh em này của mình có thể uống được bảy chai rượu trắng mạnh.
'Tửu lượng rất cao. Cho nên chỉ dựa vào người anh em này của anh ta thôi là đã có thể khiến Trần Khiêm uống đến xuất huyết dạ dày rồi, chút chuyện này có là gì.
Mấy người thay nhau mời rượu, uống hết ly này đến ly khác.
Chỉ trong nháy mắt, Trần Khiêm với người anh em này của anh ta, mỗi người đã uống được ba chai.
Mặt người anh em của Doãn Siêu trắng bệch đáng sợ, nhưng vẫn rất tỉnh táo, trông có vẻ uống thêm ba chai nữa cũng không vấn đề gì.
Nhưng cảnh này đã làm cho mấy cô gái nhóm Úc Kim Phi sợ hãi.
Uống thế này cũng nhiều quá rồi.
Úc Kim Phi nhìn Trần Khiêm, sắc mặt anh không hề thay đổi, giống như không hề uống chút rượu nào!
“Tửu lượng của người anh em Trần Khiêm cao thật đấy, đã vậy thì uống thêm ba chai nữa, anh dám không?”
Doãn Siêu thầm kinh ngạc, cũng rất không phục nói. “Không thành vấn đề, nhưng mọi người cũng phải uống cùng đi. Tôi với người anh em này mỗi người đã uống ba chai rồi, mọi người cũng nên bắt đầu chứ nhỉ?” 'Trân Khiêm cười nói.
“Được, người anh em Trần Khiêm đã đồng ý tiếp tục, vậy chúng ta cũng phải xả thân cùng quân tử rồi!”
Doãn Siêu lại thấp giọng nói với người kia: “Không sao chứ Đào Tử?”
“Không... Không sao!”
Đào Tử, cậu chủ của xưởng rượu xua tay nói.
Nói xong, mấy người lại bắt đầu một lượt mới.
Úc Kim Phi lại trợn lớn mắt nhìn bọn họ.
Trong đó, Đào Tử với Trần Khiêm uống ngang nhau. Doãn Siêu với hai người khác chỉ uống nửa ly.
Chớp mắt, Trần Khiêm với Đào Tử, mỗi người đã uống được ba chai.
Còn nhóm Doãn Siêu thì mỗi người cũng uống được một chai rưỡi.
'Tất cả đàn ông có mặt ngoài Đào Tử với Doãn Siêu vân còn chút ý thức ra thì ba người còn lại đã gục từ sớm rồi.
“Anh Đào, anh uống giỏi đấy, thêm ba chai nữa, anh dám không?”
Lúc này, Trần Khiêm thấy sắc mặt Đào Tử đã trắng bệch còn sắc mặt Doãn Siêu thì tái xanh.
“Uống nữa? Hai người mỗi người đã uống sáu chai rồi đấy!"
Úc Kim Phi đứng lên nói. “Uống! Phải uống chứ! Đào Tử uống với anh ta, ọe!”
Doãn Siêu còn chưa nói xong thì đã chạy thẳng ra ngoài để nôn.
Có nằm mơ Doãn Siêu cũng không ngờ tửu lượng của Trần Khiêm lại cao như vậy.
Chạy đến nhà vệ sinh, anh ta có cảm giác như trời đất quay cuồng.
Dạ dày vô cùng khó chịu.
Cuối cùng nôn ra toàn là máu tươi.